Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 250: Mài đao xoèn xoẹt.

Chương 250: Mài đao xoèn xoẹt.Chương 250: Mài đao xoèn xoẹt.
Đương nhiên Lý Diên Khánh biết “cùng họ” mà Lý Thanh Chiếu vừa nói là ám chỉ ai. Lý Sư Sư thật ra họ Quách, đương nhiên không phải nói nàng. Hẳn là nàng nói đến Cửu Chân. Nếu nói Sư Sư là một đóa sen trắng bất ngờ nở rộ trong lòng hắn, thì Cửu Chân là một vòng hoa mai luôn giấu sâu trong nội tâm hắn, từ trước đến giờ, vẫn luôn quẩn quanh sâu trong tim hắn, không thể xóa mờ.
Hắn vẫn cho rằng mình và nàng vô duyên, không ngờ hôm nay Lý Thanh Chiếu lại khiến cho hắn dấy lên một tia hy vọng. Chẳng lẽ mình thật có thể mang theo hai mỹ nhân về quê?
Nhưng Lý Cương cứng nhắc như vậy, làm sao y có thể đồng ý gả muội muội cho mình?
Rốt cuộc giờ hắn mới tỉnh ngộ. Lý Thanh Chiếu đã nhắc nhở mình, chỉ cần mình có công với thiên hạ, nắm được quyền thế trong tay, người nhà phản đối cũng không có ý nghĩa gì. Đúng vậy! Làm sao hắn để người khác quyết định vận mệnh của mình chứ? Ngay cả một nữ nhân cũng thấu triệt như vậy, mình lại chỉ biết tự oán.
Hắn hiểu ra rồi, căn bản hắn không cần phải nghĩ mấy chuyện này. Hắn chỉ cần làm nên một phen đại sự vào thời điểm quan trọng nhất của Đại Tống, thì dù là quyền lực hay mỹ nhân, tất cả mọi trở ngại đều sẽ tự được giải quyết dễ dàng.
Lầu cao vạn trượng bắt đầu bởi một bước, bước đầu tiên là hắn phải thi đậu tiến sĩ, có được bậc thang tấn thăng, mới có thể từng bước tới gần mục tiêu.
Mặc dù đã xem qua đề thi năm ngoái, nhưng hắn chỉ là biết làm mà thôi. Thật ra, hắn cũng hiểu, gần như tất cả sĩ tử tham gia khoa cử đều đã từng làm đề, nhưng biết làm không có nghĩa là làm tốt, làm xong. Muốn thi đậu tiến sĩ, mấu chốt là ở sáu chữ “làm thật nhanh, làm thật tốt”. Làm thật nhanh có nghĩa cần nắm vững kinh văn, ngàn tôi vạn luyện, không sai một chữ, có thể trơn tru viêt sra hơn một vạn chữ kinh văn trong vòng hai ngày ngắn ngủi mà không được sai một chữ, không được xóa một chữ.
Mà làm thật tốt là chỉ sách luận. Lập ý mới, có điểm cao, có thể sử dụng kỹ năng phân tích vấn đề toàn cục để giải quyết đề, vừa vặn đây là sở trường của Lý Diên Khánh, cũng là mấu chốt của khoa cử. Thứ duy nhất hắn không đủ là luận cứ, hắn nắm không đủ sâu lịch sử Đường Tống. Cái nầy cần cần cù bù lại.
Lúc này, xe bò đã dừng, xa phu cười gọi:
- Quan nhân, đến chùa Đại Tướng Quốc rồi.
Hắn rời xe. Trước kia hắn chỉ đi ngang qua đây, đây là lần đầu tiên vào trong.
- Bao nhiêu tiền?
- Quan nhân, mười văn tiền!
Lý Diên Khánh lấy ra một xâu tiền đưa cho gã. Xa phu giật mình, xâu này chí ít phải ba mươi văn, vội vàng khoát tay:
- Quan nhân, không cần nhiều như vậy.
- Còn lại thưởng cho ngươi.
- Đa tạ quan nhân. Hay ta chờ ngài về.
Lý Diên Khánh nghĩ nghĩ một lát, cười nói:
- Được. Ta đi mua vài cuốn sách, đợi lát nữa đưa ta về Thái Học. Hôm nay ta bao hết xe bò của ngươi.
- Quan nhân đi mua sách, ra đây rẽ phải, đi thẳng đến ngõ Bồ Đề, ở đó có hơn một trăm cửa hàng. Quan nhân cứ chậm rãi đi dạo, ta chờ ngài ở đây.
Lý Diên Khánh xoay người thong dong đi về hướng ngõ Bồ Đề. Chùa Đại Tướng Quốc là một kiến trúc tiêu biểu trứ danh ở Biện Kinh, là chùa của Hoang gia, quanh năm suốt tháng hương hỏa thịnh. Nhưng đối với người đọc sách, chùa Đại Tướng Quốc là nơi tập trung nhiều hiệu sách nhất, ba hiệu sách lớn nhất Biện Kinh, Lương Ký, Hàn Học và Tam Nguyên đều ở đây, các hiệu sách hơi có tiếng trong các châu trong thiên hạ cũng mở chi nhánh ở đây. Hai bên con phố dài một dặm tập trung hơn một trăm hiệu sách có lớn có nhỏ.
Trên đường, Lý Diên Khánh nhìn thấy khá nhiều sĩ tử, nhưng đến ngõ Bồ Đề rồi, thì khắp nơi đều thấy sĩ tử mặc áo bào sĩ tử, đầu đội khăn sĩ tử, phần lớn là tốp năm tốp ba đến đây dạo hiệu sách.
Hắn muốn tìm hiệu sách Hàn Học. Đây là tiệm sách bán thư tịch khoa cử nổi tiếng nhất, cũng là hiệu sách lớn thứ ba Biện Kinh. Cũng may, hiệu sách cũng dễ tìm, hắn đi không bao lâu đã thấy một cuốn sách cao hai trượng đứng sừng sững trước cửa tiệm, sách này làm bằng gỗ, là thương hiệu của hiệu sách rồi.
Mặc dù trên đường không ít người dọc sách, nhưng một trăm hiệu sách này vẫn cạnh tranh kịch liệt. Lý Diên Khánh vừa tới trước cửa hiệu sách Hàn Học, một hỏa kế cười rạng rỡ chạy ra đón:
- Phu tử muốn mua sách gì?
- Muốn xem sách khoa cử.
- Thi tỉnh hay thi phát giải vậy?
- Thi tỉnh.
- Mời phu tử theo ta.
Hỏa kế nhiệt tình dẫn hắn vào bên trong. Vào trong, hắn không kìm được hít một hơi. Cửa hàng chỉ rộng ba trượng, nhưng sâu ít nhất phải vài chục trượng, là ba gian phòng nối thông nhau, nhưng bố trí rất khéo léo, giữa các gian phòng đều có trang trí.
Chính giữa là quầy bán và một cái bàn dài, trên đó chất đầy các loại sách. Hai bên đều có hai hàng giá sách, cao tới tận nóc nhà, trên đó bày dày đặc các loại sách.
- Bên này ạ.
Hỏa kế dẫn hắn vào bên trong, nhiệt tình giới thiệu:
- Từ giờ đến khi thi vẫn còn khá sớm, cho nên sách luyện thi đều được đặt bên trong. Nhưng không phải ta nói khoác chứ, có rất nhiều sách luyện thi không cửa hàng nào có, chỉ có tiệm này là đủ. Chú giải Tam Tân Kinh mới nhất, sách luận cao cấp kỳ trước toàn tập, hay là luyện làm thơ siêu tốc, cả bộ giáo trình Thái Học, có thể nói, muốn gì có nấy, đều là đáp án chuẩn chính thức, thi tỉnh không thành vấn đề.
Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Không thành vấn đề, vậy sao hàng năm chỉ có mấy trăm người đâu?
- Người với người thiên phú khác nhau, cùng là trâu cày ruộng, có trâu học cày nhanh, có trâu cày không được. Cũng không có cách nào.
Hỏa kế này thật khéo miệng, lấy ra ví dụ cũng thú vị. Gã lại hạ giọng:
- Còn nữa, tiền nào của nấy, đồ tốt thật sự thì giá không rẻ, người bình thường không mua nổi.
Gã chỉ muốn dụ dỗ mình mua sách giá cao, Lý Diên Khánh phớt lờ. Thấy hắn không tin, gã vội la lên:
- Phu tử không tin sao? Có sách là bổn điếm tốn rất nhiều tiền mời học sĩ Hàn Lâm biên soạn đấy. Bọn họ đều là đại nho ra đề hàng năm, đương nhiên giá cả sẽ đắt đỏ. Có sách là chính chúng ta cóp nhặt, không mất tiền vốn, đương nhiên giá cả cũng sẽ thấp. Ta chỉ nói thật thôi, không lừa gạt phu tử.
Lý Diên Khánh thấy hứng thú, cười hỏi:
- Ngươi lấy mấy cuốn sách quý nhất ra cho ta xem một chút.
- Quý nhất là “Tam kinh tân nghĩa tinh biên”, đây là do Thái Tướng công tự mình thẩm định, một bộ tám mươi quan tiền. Sau đó là “Luận ngữ tinh yếu” và “Mạnh Tử tinh yếu”, do Quốc Tử Giám Tế tửu Trương Hữu Thừa viết, chỉ có mười bản, năm mươi quan tiền một bộ. Đây là sách viết cho khoa cử. Phu tử mua hai bộ sách này, hai khoa tam kinh và tiểu kinh không cần lo lắng. Sau đó là sách luận. Quý nhất là một bộ “Đường Tông sdanh thiên đại toàn”, trải dài từ khoa thi đầu tiên triều Đường cho đến năm thứ nhất Đại Quan triều ta, tất cả gồm sáu cuốn, một trăm hai mươi quan một bộ. Bởi vì tất cả chỉ in hơn hai trăm bộ, bản in đã bị quan phủ hủy, nên không xuất bản nữa.
- Tại sao lại hủy bản in?
- Bởi vì liên quan đến người đảng Nguyên Hữu. Cái này ta không tiện nói nhiều, phu tử hiểu là được.
Lý Diên Khánh khá động tâm, hỏa kế này nói có vẻ không sai, bèn cười hỏi:
- Ngươi lấy tất cả số sách vừa nhắc tới cho ta xem một chút.
Hỏa kế giật này mình:
- Tổng cộng tất cả phải mấy trăm quan tiền đấy.
Lý Diên Khánh lấy ra một thỏi vàng từ trong ngực, ít nhất phải ba bốn mươi lượng, thảy thảy trong tay:
- Chừng này đủ chứ?
Hai mắt sáng ngời, hỏa kế biết hôm nay mình đã gặp đại gia, vội vàng đáp:
- Phu tử chờ một lát, ta sẽ đi lấy ngay.
Lý Diên Khánh vội nói:
- Đem “Đường Tống danh thiên đại toàn” cho ta xem một chút.
Hắn cảm giác có thể cuốn sách này chính là thứ mình cần. Hỏa kế chạy như điên.
- Biết rồi, phu tử chờ một chút.
Một lát sau, chưởng quỹ vội vàng đi tới, mời Lý Diên Khánh vào phòng khách quý, lại dặn hỏa kế châm trà, cực kỳ khách khí hỏi:
- Xin hỏi, phu tử ở nơi nào vậy?
Mặc dù thanh danh Lý Diên Khánh đã chấn khắp Biện Kinh, nhưng phần lớn người Biện Kinh chưa từng gặp hắn, không thể liên hệ người trước mặt với danh tiếng kia.
- Ta đọc sách trong Thái Học!
- A, thì ra là học sinh Thái Học, thất kính. Xem ra phu tử muốn tham gia kỳ thi mùa xuân năm sau?
- Đúng vậy!
- Đi thi khoa cử, học sinh Thái Học vẫn có lợi thế hơn! Nhất là thượng xá sinh, gần như một nửa có thể đậu Tiến sĩ, kém cỏi nhất cũng là đồng Tiến sĩ.
- Vì sao thượng xá sinh lại có ưu thế lớn như thế?
- Đương nhiên là vì học thức cao rồi. Có thể từ nội xá sinh bò lên được thượng xá sinh không phải đơn giản, nghe nói thi còn khó hơn cả khoa cử. Có thể thi đậu thượng xá sinh, đương nhiên khoa cử không là gì.
Mặc dù Lý Diên Khánh không tham dự cuộc thi lên thượng xá sinh, nhưng trong cuộc thi phát giải, hắn đã thắng ba thượng xá sinh, ít nhất cho thấy được hắn cũng có trình độ của thượng xá sinh. Điều này khiến cho hắn tự tin hơn một chút.
Lúc này, hỏa kế ôm mười mấy cuốn sách thật dày vội vàng chạy đến, đặt lên bàn, cười nói:
- Ta đã mang tới mấy quyển, mời phu tử từ từ xem.
Lý Diên Khánh tìm lấy một bản “Đường Tống danh thiên đại toàn” trong số đó, vừa uống trà vừa cẩn thận xem qua. Đây đều là sách luận của tiến sĩ các kỳ trước, mặc dù hắn đã đọc qua nhưng chưa từng cặn kẽ như vậy, nhất là trích dẫn các sự kiện lịch sử, chú giải đều cực kỳ kỹ càng. Đây chính là thứ hắn muốn. Hắn có thể biết sự kiện lịch sử nhờ xem sách sử, nhưng làm sao để có thể vận dụng những sự kiện này, đây mới là mấu chốt.
Một sự kiện lịch sử, hắn có thể nhìn thấy trong sách sử, nhưng thái độ của triều đình như thế nào thì hắn không thể biết được. Mà những sách lược này là tài liệu tham khảo tốt nhất.
Lý Diên Khánh cực kỳ giỏi bắt chước người khác, đây cũng là nhờ vào ký ức hai đời, khiến cho hắn có thể học một suy ba, có thể tìm được quy luật trong biển văn thư mênh mông, có thể hoạt học hoạt dụng, tuyệt không cứng nhắc, có thể rút ra được ưu điểm của người khác mà học lấy. Chính nhờ phương pháp học tập hơn người này mà hắn có thể hoàn thành được lượng kiến thức mà người khác khổ học mấy năm cũng chưa chắc đã đạt được chỉ trong thời gian ngắn nhất.
Lý Diên Khánh xem hết một canh giờ rồi chỉ vào tất cả số sách:
- Số sách này ta muốn lấy hết. Các ngươi đưa đến Thái Học cho ta đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận