Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 507: Từ Châu phỉ tấn

Chương 507: Từ Châu phỉ tấnChương 507: Từ Châu phỉ tấn
lúc ban đầu Lương Phương Bình lúc ban đầu thất sách chính là ở lúc kho lương bốc lửa không có để ở trong lònglại không quan tâm, thẳng đến khi chuyện này đưa đến trước mặt Thiên tử, dẫn phátlàm cho Thiên tử tức giận, tiện đà phái ra Quân Tư Giám Sát sứ tiến đến Hà Bắc, thì Lương Phương Bình lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Vương Phủ ở ba ngày trước Vương Phủ lợi dụng phương thức bồ câu đưa thư báo cho hắngã, ba gã Giám Sát sứ Quân Giam Sở đã tới Hà Bắc, nói cho hắn gã mau chóng chuẩn bị sẵn sàng.
Lương Phương Bình thực đang rất lo lắng, lấy thân phận của hắn y đương nhiên sẽ không trực tiếp đi làm loại chuyện tham ô quân lương, lừa gạt này, nhưng hắn y cũng không có thể cam đoanbảo đảm tất cả thủ hạ người người đều thanh liêm, hơn nữa mấy quan viên chủ quản kho hàng hàng năm hướng hắn tiến cống lượng lớnđều cống cho y rất nhiều tiền tài,. ưu việt Số tiền này từ nơi nào đến thì không cần nói cũng biết.
Một khi phía dưới bị tra rađiều tra được đám thuộc hạ có vấn đề, trách nhiệm của hắn y sẽ lớn, hơn nữa cái này rất có thể là do Thái Kinh ở sau lưng bày mưu, một khi bị Giám Sát sứ bắt lấytìm được nhược điểm, Thái Kinh sẽ bỏ qua cho mình sao?
Lương Phương Bình thực sự lo lắng, ở trong phòng đi qua đi lại ở trong phòng, lúc này, phụ tá Thôi Mật của hắn ở mộtđứng bên đề nghị: “Nếu Đô Sứ lo lắng bị giám sát ra chuyện, vậy nghĩ biện pháp để cho Giám Sát sứ không tới Hà Bắc không được là được rồi.”
“Nhưng mà Giám Sát sứ đã đi một phần ba đường, ta làm thế nào đây?”
“Đô Sứ quên lời nhắn trong thư của Vương tướng công sao? Binh bộ một lộ là người của Vương tướng công nên, không đáng lo,. Xu Mật Viện một lộ phải thì đi phủ Hà Gian,. Mà ở phủ Hà Gian bên kia chỉ có ba kho hàng quân tư, hẳn vấn đề không lớn,. mấu chốt Quan trọng là đoàn người tới phủ Chân Định cái một lộ này, Thị Ngự Sử Lý Duyên Khánh là người Lương Sư Thành, nên hắn mới là trọng điểm lần giám sát này, Đô Sứ không ngại ở trên người hắn làm văn chươngnên tác động tới hắn.”
Lương Phương Bình dừng lại bước chân, có chút suy nghĩ rồi nói: “Ngươi là nói, Ý của ngươi là chặn lại một chi đoàn của Lý Duyên Khánh này?”
“Đương nhiên không phải để cho Đô Sứ ra tay, ty chức nhớ chi đội ngũ ởđám người ở Thái Hành Sơn kia từng nhận qua ân huệ của Đô Sứ, hiện tại nên làtới lúc bọn họ xuất lựcgóp sức.”
Lương Phương Bình chậm rãi gật đầu, “Ta rõ rànghiểu.”
…..
Lý Duyên Khánh ở huyện An Dương dùng ngân bài điều binh lấy ra ba trăm hương binh sau, lại tiếp tục bắc thượng, tiến vào Từ Châu.
Vương Quý cùng Nhạc Phi đều thống lĩnh trăm người, Lý Duyên Khánh cũng tự mình suất lĩnhthống lĩnh trăm tên hương binh,. cCó binh sĩ hộ vệ, các quan viên đều thả lỏng một hơiđỡ căng thẳng hơn, ít nhất bọn họ không cần lo lắng tới chuyện nguy hiểm khi gặp phải mâu tặc.
Ba trăm người tuy là hương binh, nhưng bọn hắn đều từng đi theo Lý Duyên Khánh ở Hà Bắc tiễu phỉ, hơn nữa bình thường Vương Quý bình thường huấn luyện tốt, nên ba trăm binh sĩ quân dung chỉnh tề, đi lạibước đi mạnh mẽ, tinh thần mười phần no đủphấn chấn,. bọn họ đầu đội mũ phạm dương mạo, mặc bì giáp, vai vác bạch chá thương, thắt lưng đeo chiến đao,. Trong số một trăm người trong đó còn trang bị quân nỏ, mặt khác còn có mười tên kỵ binh, căn bản nhìn không rakhó nhận ra đó là hương binh, thậm chí so với sương quân địa phương còn muốn uy võ hơn vài phần.
Vương Quý cùng Nhạc Phi đều đỉnh khôi quán giápmặc giáp, đều tự cưỡi chiến mã, ngựa của Nhạc Phi là do Lý Duyên Khánh đưa cho hắngã,. Nó chính là tuyết tiến bạch mã trước đây Lý Duyên Khánh cưỡi khi mới tiến vào kinh cưỡi, binh khí là trường thương thép ròng được sư phụ Chu Đồng đưa cho hắn, dài một trượng, toàn thân đen thui,. Đây là một cây thiết thương tốt nhất được danh tượng tạo ra.
Bất quáCó điều Nhạc Phi không am hiểu kỵ xạgiỏi cưỡi ngựa bắn cung, hắn gã mang theo một cây thần tí nỏ,. đĐây là cây nỏ chế tạo theo tiêu chuẩn chế nỏ của nỏ thủ quân Tống, thân dài ba thước ba, dây dài hai thước rưỡi, tầm bắn xa nhất đạt ba trăm bốn mươi bước, tầm bắn sát thương hai trăm bốn mươi bước, có thể xỏ xuyên qua trọng giáp.
Vương Quý thì sử cầm một cây kim bối hổ nha đao sáu mươi cân, hắn tuy võ nghệ khác của gã thì bình thường, nhưng ở trênvới đao pháp lại hạ khổ công, lại còn được Chu Đồng chân truyền, khiến cho đao pháp của hắn gã cực kỳ sắc bén, hơn nữa chiến mã của hắn làgã cũng giống như Lý Duyên Khánh, là được Chủng Sư Đạo đưa cho,. Đây là chiến mã thu được ở trên chiến trường Tây Hạ, là một ô tông mã cực kỳ hùng tráng, nhưng có thể cõng ngàn cân.
Vương Quý làm quan ở An Dương làm quan cũng không hài lòng, vẫn có chút buồn bực không vui, lần này đi theo Lý Duyên Khánh bắc thượng, hắn lại trở nên thần tháitâm trạng của gã liền trở nên bay bổng, dọc theo đường đi đều nghe hắn gã mắng Chuyển vận sứ Lương Phương Bình.
“Ta chưa thấy qua người vô sỉ như vậy, đường đường quan lớn Đô Chuyển vận sứ, lại có thể nói không giữ lời, ngay cả ta Đoàn Luyện nho nhỏ này cũng tính kếnhư ta cũng bị mắc mưu!”
Lý Duyên Khánh cười nói: “Đến cùng đĐã xảy ra chuyện gì, làm cho ngươi thống hận hắn như vậy?”
Vương Quý trùng trùng hừ một tiếng: “Còn nhớ lần trước ta vào kinh mời ngươi hỗ trợ một ngàn quan tiền làm cho việc huấn luyện bắn tên mỗi tháng một ngàn quán tiền không? Lúc ấy Lương Phương Bình chính miệng đáp ứngđồng ý ít nhất chia một nửa cho ta,. cCon mẹ nó, hắn lại có thể nhưng y lại đem một ngàn quaán tiền này chia đều cho các châu, ta cuối cùng ta chỉ lấy được năm mươi quaán tiền,. mMỗi tháng chỉ năm mươi quán! Thủ hạ của ta là có một ngàn hương binh, ngươi nói làm sao ta sao có thể không hận hắn?”
Lý Duyên Khánh cười không nổi, hắn thực lý giảisự hiểu tâm tình của Vương Quý, tân tân khổ khổ bận rộn mấy tháng, cuối cùng là làm cho người khác hưởng, mình thì cái gì cũng không đượccòn mình thì chẳng được cái gì, kết quả như vậy ai có ai thể không tức giận?
Lúc này, Nhạc Phi cưỡi ngựa đuổi theo bọn họ, nói khẽ với Lý Duyên Khánh: “Ở Từ Châu phải để ý sơn phỉ!”
Lý Duyên Khánh kỳ quáingạc nhiên nói: ” không phải Hỗn Sơn Hổ Đào Tuấn cùng Kim Nhãn Điêu Cổ Tiến không phải đã diệt vongbị diệt rồi sao? Sao lại còn có sơn phỉ?”
Nhạc Phi lắc đầu cười nói: “Không phải hai vị này, bọn họ nguyên bản còn có một tam đương gia lưu thủ Từ Châu, tên là La Tấn,. Cổ Tiến chết ở huyện Hàm Đan, Đào Tuấn đi tới huyện Nội Hoàng của phủ Đại Danh huyện Nội Hoàng đóng quân,. La Tấn mang theo ba trăm người lưu thủ Phũ Phủ Sơn, sau lại bị quan binh đánh bại, trốn vào trong Thái Hành Sơn,. hHai tháng trước lại tới có một nhân vật lợi hại, đem La Tấn hàng phục La Tấn, hình như là từ Lương Sơn đến.”
“Lương Sơn đến? “
Lý Duyên Khánh vội vàng hỏi: “Tên gọi là gì?”
“Hình như tên là Lữ Phương, tên hiệu Tiểu Ôn Hầu, sử dùng một cây phương thiên họa kích,. nNghe nói hắn đơn thương thất mã một thương một ngựa hàng phục phỉ Thái Hành chư phỉ, hiện tại thanh thế thực vượng.”
Thì ra thật sự là loạn phỉ Lương Sơn, Lý Duyên Khánh biết Lữ Phương này nhất định là đại tướng một pháitheo Lô Tuấn Nghĩa, không chịu nhận chiêu an, liền chạy đến Thái Hành Sơn tự lập.
“Lão Lý cũng đừng coi khinh người nọ, hắn là có điểm chút bản lãnh.” Vương Quý ở một bên lầm bầm nói.
Lý Duyên Khánh liếc mắt nhìn Vương Quý một cái, “Nghe giọng điệu này của ngươi, giống như đã nếm qua thiệt thòi từ hắnchịu thiệt vì hắn?”
“Đừng nói nữa, nhắc tới chuyện này chính là một bụng lửalại càng thêm giận!”
Vương Quý oán hận nói: “Vốn Tương Châu cùng Từ Châu liên thủ thiếu chút nữa diệt La Tấn, ta dẫn hương binh thiêu sơn trại Phũ Phủ Sơn,. La Tấn thằng nhãi La Tấn này được Lữ Phương cứu, hai người suất lĩnh chúng dẫn hơn trăm người thối lui đến Phũ Khẩu lập sơn trại,. đã nói tốt Trong lúc hai châu liên thủ hoàn toàn đem bọn chúngsắp tiêu diệt chúng hoàn toàn, kết quả vào lúc mấu chốtquan trọng Tương Châu thay đổi Tri Châu, Tri Châu mới lại không chịu lại liên thủ cùng Từ Châu liên thủ, Từ Châu Chương Tri Châu của Từ Châu đành phải dẫn một ngàn người tiến vào Phũ Khẩu tiêu diệt, kết quả trúng Lữ Phương mai phục, đại bại mà quay về,. đĐám sơn phỉ này rất nhanh lại khôi phục nguyên khí, càng thêm không kiêng nể gì gây họa cho dân chúng Từ Châu cùng Hình Châu.”
Lý Duyên Khánh chỉ quan đạo phía trước: “Chẳng lẽ chúng ta đi ở trên quan đạo cũng sẽ gặp phải sơn phỉ cướp đường?”
Vương Quý lắc đầu, “Khó nói, hiện tại là năm mới, vừa lúc là thời điểm sơn phỉ càn rỡlàm loạn,. bất quá Có điều bọn họ đều là chúng chỉ xuất hiện với từng nhóm nhỏ xuất động, chúng ta có ba trăm hương binh, hẳn là không sợ.”
Nhạc Phi nhướng mày, “Vẫn cẩn thận một chút tốt hơn, từ đây tới huyện Hàm Đan còn có hơn một trăm ba mươi dặm, trung giangiữa đường đều là gò đồi, địa hình có vẻ phức tạp, bằng không ta dẫn mấy chục huynh đệ đi tới phía trước thăm dò đường đi! Nhìn xem có chỗ qua đêm hay không.”
Lý Duyên Khánh nhìn nhìn sắc trời, đã là buổi chiều, nhân tiện nói: “Tự ngươi coi chừng một chút, không cần đi quá xa,. Trương Ưng, ngươi đi cùng Nhạc Đô Đầu.”
“Ty chức tuân mệnh!”
Trương Ưng hành một lễ, liền cùng Nhạc Phi mang theo mười tên kỵ binh giục ngựa chạy đi về phía trước.
Lý Duyên Khánh lập tức lệnh đội ngũ thả chậmgiảm tốc độ, không cần kéo đội hình quá dài, thuẫn bài thủ ở bên ngoài, xe trâu ở bên trong, mọi người tận lựccố gắng bảo trì giữ một cái phương trận đi tới.
…..
Từ Châu chịu ảnh hưởng nhiều của Thái Hành Sơn ảnh hưởng trọng đại, địa hình phân bố tây cao đông thấp, ba phần núi, ba phần gò đồi cùng ba phần bình nguyên,. quan đạo Đường cái quan ở trung gian giữa vùng gò đồi, Thái Hành phũ khẩu hình ngay ở phía tây bọn họ.
Bởi vì địa hình có vẻ phức tạp, cho nên huyện thành Từ Châu huyện thành không nhiều lắm, chỉ có huyện Phũ Dương ở phía nam nhất, đây cũng là nơi châu phủ ở, mặt khác còn có huyện Hàm Đan phía bắc cùng huyện Vũ An mặt tây bắc,. hHuyện Phũ Dương cách huyện Hàm Đan ít nhất hai trăm dặm, từ Phũ Dương đi về hướng bắc hơn mười dặm địa khu bình nguyên, liền tiến nhập vào vùng gò đồi hơn một trăm dặm.
Bởi vì nạn trộm cướp nghiêm trọng, cho nên dân chúng Từ Châu đều tụ cư ở chung quanh phía nam huyện Phũ Dương cùng với phụ cận phía bắc huyện Hàm Đan, vùng gò đồi ở trung gian hoang vắng, rất ít nhìn thấy thôn xóm, chỉ có vài trấn nhỏ phân bố linh tinh.
Nhạc Phi dẫn theo Trương Ưng cùng kỵ binh một hơi chạy đi hai mươi dặm,. Nhạc Phi đi qua nơi này vài lần, hắn đối vớinên hơi quen thuộc với địa hình chung quanh thoáng quen thuộc, hắn gã nhớ rõ phụ cận hẳn là có một tòa miếu sơn thần, vừa lúc có thể để bọn họ nghỉ ngơi.
Nhạc Phi ghìm ngựa nhìn xung quanh nói: “Ngọn núi này tên là Phiên Vân lĩnh, ta nhớ rõ nơi này hẳn có một tòa miếu sơn thần.”
“Có phải nơi đó hay không?” Trương Ưng bỗng nhiên chỉ vào xa xa mặt phải hô.
Nhạc Phi cũng thấy, ở ngoài mấycách đó trăm bước trên một tòa núi thấp, có một tòa miếu nhỏ cô đơn đứng sừng sững một tòa miếu nhỏ, bốn phía bị mộtđược một vòng lớp cây tùng bao quanh, bởi vì bị tuyết trắng bao trùm, miếu nhỏ cùng chung quanh hòa hợp một thể, thực dễ dàngdễ bị bỏ qua.
“Chính là nó, chúng ta đi xem xem.”
Nhạc Phi quay đầu ngựa lại vọt vào đất tuyết, hướng núi thấp chạy đichạy về phía ngọn núi, khi cách núi thấp chừng mấy chục bước hắn gã chợt ghìm mạnh ngựa, xua tay hướng vềvới người phía sau xua tay, trên đất tuyết chân núi thế mà giăng kín có đầy dấu chân, kéo dài vào trong tòa miếu nhỏ trên núi.
Trương Ưng cũng thấy, hắn gã lập tức rút ra đao, đem nắm thuẫn bài nắm trong tay, mười tên kỵ binh mặt sau cũng đều noi theo hắn, dùng thuẫn bài che chắn thân thể.
Nhạc Phi lại không cần thuẫn bài, hắn gã có trường thương là đủ rồi, hắn. Gã rút ra trường thương nói với mọi người: “Các ngươi ở trong này chờ một chút, ta đi lên xem.”
“Nhạc Đô Đầu, ta cùng đi với ngươi.” Trương Ưng cũng chuẩn bị đi theo hắn lên núi.
“Không cần, các ngươi ở dưới núi chú ý phòng bị bên ngoàiđề phòng từ phía ngoài.”
Nhạc Phi giục ngựa lên núi thấp, từ một đoạn tường vây sụp xuống cẩn thận đi vào miếu nhỏ,. hắn trong lòng Gã biết rõ ràng, tối hôm qua có một trận tuyết nhỏ, nếu là dấu chân từ trước hẳn đã bị lấp đi rồi, nhưng trên dấu chân này không có một chút tuyết đọng, thuyết minhchứng tỏ là hôm nay mới xuất hiện,. đã gGần năm mới, thương đội đã đình chỉ hoạt động, bỗng nhiên xuất hiện hai ba chục dấu chân mới mẻ, nghĩ cũng không cần nghĩ đây sẽ là loại người nàochẳng cần nghĩ cũng biết đó là loại người nào.
Miếu nhỏ chỉ có một gian chính điện cùng một gian sương phòng, Nhạc Phi đi một vòng, trong miếu đã không ai, mảng lớncó rất nhiều dấu chân từ cửa sau đi ra ngoài từ cửa sau.
“Các ngươi vào đi!”
Nhạc Phi hô lớn một tiếng, “Trong miếu không có người.”
Mọi người đều giục ngựa xông lên núi thấp, tiến vào miếu nhỏ, lúc này, Nhạc Phi từ chính điện đi ra, nghiêm nghị nói với mọi người: “Lò sưởi trong chính điện vẫn còn nóng, sơn phỉ hẳn chưa có đi xa, ta muốn đi tra xét một chút, các ngươi đi tiếp ứng Lý Ngự Sử.”
Trương Ưng nói: “Ta đi cùng với ngươi!”
Lần này Nhạc Phi không có cự tuyệttừ chối, nhiều người cũng có lợi cho tra xét tình huống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận