Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 605: Thăng thưởng đặc biệt

Chương 605: Thăng thưởng đặc biệtChương 605: Thăng thưởng đặc biệt
Triệu Cát đã nhận được tin ngắn Chủng Sư Đạo dùng thư chim ưng gửi tới trước một bước. Tin tức Tiêu Thái hậu bỏ chạy, quân Tống cướp đoạt thành Yên Kinh đều khiến Triệu Cát mừng rỡ như điên, tẩy rửa u ám của việc Đồng Quán thảm bại, một ngày ròng rã y đều ở trong trạng thái cực kỳ hưng phấn.
Vì vậy, y đặc biệt tiến tới Thái miếu thăm viếng liệt tổ liệt tông, dùng tin tức thu phục U Châu để an ủi tiên tổ.
Chẳng qua khiến Triệu Cát càng thêm kích động chính là một câu trên bức thư chim ưng của Chủng Sư Đạo, nhận được mười lăm triệu lượng bạc trắng, tám trăm ngàn lạng vàng và vô số kỳ trân.
Tiền cống hàng năm mà Đại Tống nộp cho Liêu quốc một trăm hai mươi năm, lại cướp về trong vòng một đêm, điều này khiến Triệu Cát kích động. Khoản tài phú này chắc chắn làm giảm bớt rất nhiều khốn cảnh tài chính của triều đình, khủng hoảng tài chính cực kỳ nghiêm trọng của triều đình lại được giải quyết dựa vào chiến tranh.
Sáng sớm hôm sau, tin khẩn tám trăm dặm của Chủng Sư Đạo đưa tới kinh thành, nội dung tin khẩn kỹ càng hơn nhiều so với thư chim ưng, không chỉ có tin tức thắng lợi, còn có tin tức tám vạn Kim binh cùng tiến vào phủ Yên Kinh.
Mặt khác, tin khẩn tám trăm dặm còn mang đến ngọc tỉ truyền quốc của Liêu quốc.
Triệu Cát lập tức triệu tập trọng thần thương nghị đối sách Yên Kinh tại Thùy Củng Điện. Triệu Cát chậm rãi nói:
- Các vị ái khanh, chắc hẳn mọi người đã biết quân đông lộ đại thắng tại Yên Kinh. Liêu quốc bội bạc, cuối cùng mất nước, cũng là họ gieo gió gặt bão. Chủng Sư Đạo không chỉ đưa tới chiến báo kỹ càng hơn, còn đưa tới cho trẫm một vật phẩm đặc thù, là ngọc tỉ truyền quốc của Liêu quốc, là Thống Chế hữu quân Lý Diên Khánh thu được trong hoàng cung Liêu quốc, mọi người có thể nhìn một chút.
Triệu Cát lập tức sai người giao ngọc tỉ truyền quốc Liêu quốc và ấn tỉ Đế Hậu Liêu quốc cho mọi người nhìn kỹ. Mọi người không quá hứng thú với ấn tỉ của Gia Luật Thuần và Tiêu Thái hậu, nhưng lại rất yêu thích ngọc tỉ truyền quốc Liêu quốc.
Thái Kinh cười nói:
- Lão thần đã thấy không biết bao nhiêu lần ấn tự của chiếc ngọc tỉ truyền quốc này trên quốc thư của Liêu quốc, lại không nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy vật thật. Ngọc tỉ truyền quốc này trở về Đại Tống, cũng chứng minh Liêu quốc đã diệt quốc, đồng thời đất đai nhân khẩu của Liêu quốc hẳn là do Đại Tống kế thừa. Lão thần cảm giác, Kim quốc hẳn là gấp đến độ giậm chân mới đúng.
Triệu Cát mỉm cười:
- Đất đai nhân khẩu là phù phiếm, nhưng khiến trẫm vui mừng chính là Đại Tống ta diệt Liêu quốc, mà không phải Kim quốc diệt Liêu. Hôm nay trẫm triệu tập các vị tới đây, chủ yếu bàn bạc hai chuyện. Một là phong thưởng tướng sĩ có công, tiếp theo là công việc sau này của phủ Yên Kinh, đoán chừng phải tiến hành đàm phán một phen với Kim quốc.
Lúc này, Cao Cầu khom người nói:
- Bệ hạ, vi thần có thể nói hai câu hay không?
- Mời Cao Thái Úy nói!
Cao Cầu đi ra khỏi hàng cười nói:
- Thu phục U Châu, khắp chốn vui mừng, Đại Tống ta cũng rửa sạch sỉ nhục trăm năm. Mặt khác còn thu hoạch được tài phú kếch xù, giải quyết khó khăn tài chính của triều đình. Làm Chủ Soái quân đông lộ, Chủng Sư Đạo có công với xã tắc, vi thần khẩn cầu bệ hạ thực hiện di chỉ của Hoàng đế Thần Tông, sắc phong Vương tước cho Chủng Sư Đạo.
Đây là thời điểm Cao Cầu chờ đợi đã lâu, để Thiên tử phong Vương tước cho Chủng Sư Đạo, nhục nhã Đồng Quán một phen, tốt nhất Đồng Quán tức giận thổ huyết mà chết, mới giải mối hận trong lòng y.
Triệu Cát trầm ngâm một chút nói:
- Phong Vương tước là chuyện lớn, không vội nhất thời. Chờ sau khi Tống Kim kết thúc đàm phán, chúng ta ngồi vững phủ Yên Kinh, khi đó trẫm lại thực hiện di chỉ của tiên đế cũng không muộn. Chẳng qua trẫm cân nhắc gia phong Chủng Sư Đạo làm Thái Bảo, Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân, tước vị Hậu Nghị, chúng ái khanh nghĩ thế nào?
Thái Kinh tiếp lời cười nói:
- Chúng thần hoàn toàn đồng ý với sự cẩn thận của bệ hạ, phong Vương quả thực không thể quá vội vàng, ít nhất cũng phải chờ sau khi Chủng Sư Đạo hoàn toàn khải hoàn rồi nói. Mặt khác, vi thần đề nghị bệ hạ trọng thưởng Lý Diên Khánh, dù sao hắn mới là công thần chân chính tắm máu mà chiến cướp lại Yên Kinh. Trong chuyện tiếp nhận Quách Dược Sư đầu hàng, cướp đoạt huyện Phạm Dương và đánh bại quân đội Tiêu Cán tại huyện Lương Hương, hắn đều lập được công lớn. Lần bắc phạt này công lao của hắn trác tuyệt, lão thần khẩn cầu bệ hạ đặc biệt thăng thưởng.
Thái Kinh đương nhiên biết Lý Diên Khánh sẽ nhận được trọng thưởng, ngay cả phụ thân của Lý Diên Khánh quan gia cũng muốn tiếp kiến, tình huống này lão đứng ra tỏ thái độ, giống như là đề nghị của lão, tự nhiện được thuận nước giong thuyền, Thái Kinh cũng muốn mượn cơ hội cải thiện quan hệ với Thái tử.
Triệu Cát gật đầu nói:
- Mặc dù tư lịch của Lý Diên Khánh nông cạn, nhưng hắn lại có thể nhiều lần lập công lớn, trẫm quyết định tiến hành phong thưởng đặc biệt cho hắn. Quan thăng ba cấp, phong làm Thái Trung Đại Phu, Long Đề Các Thị Chế, gia phong Huyện Hầu Thang Âm, thưởng năm ngàn lạng vàng, một vạn thớt lụa, ban thưởng Tử Bào, túi Kim Ngư.
Mọi người trong đại điện đưa mắt nhìn nhau, mọi người không nghĩ tới Thiên tử lại ra tay mạnh như vậy, quan giai từ chính lục phẩm thăng cao ba cấp làm tòng tứ phẩm, tước vị lại phong tới Khai Quốc Huyện Hầu tòng tam phẩm.
Triệu Cát cười nói:
- Hôm nay chủ yếu là phong thưởng một Soái một Tướng, đại tướng khác đều sẽ có phong thưởng, trẫm tuyệt đối sẽ không bạc đãi công thần. Tiếp theo trẫm lại bàn bạc công việc sau này ở phủ Yên Kinh với mọi người, đàm phán với Kim quốc thế nào, hi vọng các vị ái khánh nô nức hiến kế.

Lý Đại Khí thay đổi triều phục quan thất phẩm, tâm tình lo lắng bất an đi theo hoạn quan tới Văn Đức Điện. Văn Đức Điện là nơi nghỉ ngơi của Thiên tử sau khi bãi triều, bình thường cũng sử dụng để tiếp kiến đại thần lâm thời.
Lý Đại Khí chờ giây lát ở cửa ra vào, một hoạn quan đi ra nói:
- Thiên tử tuyên Lý Đại Khí yết kiến!
Lý Đại Khí vội vàng theo hoạn quan đi vào đại điện, y không dám ngẩng đầu, đi tới trước Triêu Cận Tuyến liền quỳ xuống hành đại lễ:
- Tiểu dẫn Lý Đại Khí bái kiến Hoàng đế bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Hoàng đế triều Tống tương đối thân dân, tiếp kiến bình dân cũng là chuyện bình thường. Triệu Cát mỉm cười:
- Lý viên ngoại miễn lễ bình thân, ban thưởng ngồi!
- Tạ ơn bệ hạ ban thưởng ngồi!
Chiều hôm qua Lý Đại Khí đã diễn luyện nhiều lần, đại khái quen thuộc một số lễ nghi cơ bản.
Có hoạn quan đưa tới một chiếc tú đôn, Lý Đại Khí nghiêng người ngồi xuống. Triệu Cát cười nói:
- Thật ra trẫm cũng đang dùng son thơm của Bảo Nghiên Trai, nhất là som thơm Hoàng Ngọc, trơn bóng tinh tế, sau khi tắm rửa làn da cực kỳ thoải mái dễ chịu. Nước hoa và son phấn cũng rất tốt, Hoàng hậu của trẫm vô cùng thích thú, nàng chỉ dùng Bảo Nghiên Trai, trẫm cũng hi vọng Bảo Nghiên Trai có thể làm ra sản phẩm tốt hơn.
Lý Đại Khí vội vàng nói:
- Đa tạ bệ hạ kim khẩu tán thưởng, tiểu dân vạn lần cảm kích. Gần đây Bảo Nghiên Trai đang nghiên cứu chế tạo dầu tẩy thoa tóc, dùng xà phòng lỏng làm nguyên liệu, kết hợp với thuốc thơm đặc thù, tăng thêm sữa trâu, sẽ được nhanh chóng đẩy ra, gọi là dầu thoa tóc Tương Tư, hi vọng bệ hạ cũng có thể thích.
Triệu Cát vui mừng:
- Đây là đồ tốt, nói rõ trước tiên, trẫm nhất định phải được sử dụng trước nhất.
- Tiểu dân không dám, nhất định để bệ hạ dùng trước.
Triệu Cát lại nói:
- Lần này lệnh lang lập được công lớn tại Yên Kinh, có công với xã tắc Đại Tống. Trẫm đã quyết định thăng thưởng đặc biệt, trẫm nghe nói mẫu thân của hắn qua đời rất sớm, là ngươi ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn hắn. Có thể bồi dưỡng cho trẫm nhân tài trụ cột văn võ song toàn như vậy, trẫm cũng rất cảm kích ngươi.
Nhận được tán dương của Thiên tử, Lý Đại Khí cảm thấy mũi chua chua, quá khứ ngậm đắng nuốt cay nuôi con vất vả cũng đáng giá. Y vội vàng nói:
- Diên Khánh từ nhỏ đã có tài, sáu tuổi nhận được hạng nhất giải thi đấu thần đồng của huyện Thang Âm, đọc sách không quên được, nhất là có thiên phú đối với thư pháp. Cũng nhờ hắn nhận được hai vị sư phụ tốt dốc lòng dạy bảo, một người là Diêu công ân sư vỡ lòng của hắn, một người khác là Giáo Đầu Cấm Quân Chu Đồng, mới khiến hắn có thể văn võ song toàn. Nhưng quan trọng hơn là sự tín nhiệm của bệ hạ, để hắn thống soái quân đội khi còn quá trẻ, không có cơ hội bệ hạ cho hắn, hắn đâu có chiến quả ngày hôm nay.
Lý Đại Khí không hổ là thương nhân lớn, rất biết cách nói chuyện. Long nhan Triệu Cát cực kỳ vui mừng, gật đầu nói:
- Trẫm nhớ lúc đại hội cung mã đã phong Lý viên ngoại làm Lang Quan, tuy là hư chức, nhưng cũng là một loại thân phận. Lần này chúng ta lại tăng thêm một bước, trẫm ban thưởng Lý viên ngoại làm Khai Quốc Nam Tước, thưởng một đôi túi Ngân Ngư!
Lý Đại Khí mừng rỡ, quỳ xuống dập đầu:
- Tiểu dân đa tạ long ân của bệ hạ!
Triệu Cát cũng hơi mệt mỏi, liền khoát tay cười:
- Đi thôi! Trẫm chờ mong dầu thoa tóc Tương Tư của ngươi.
Lý Đại Khí đứng dậy chậm rãi lui ra khỏi Văn Đức Điện, y quả thực vui mừng trong lòng, y dĩ nhiên cũng có được tước vị.

Buổi chiều, Lý Đại Khí đi tới phủ của con trai, bởi vì cha con Tào Bình đến thăm hỏi Tào Uẩn, Lý Đại Khí cũng vội vàng chạy tới gặp mặt thân gia.
Tào Uẩn hiện giờ cũng được sắc phong Cáo Mệnh, nàng được phong làm Cáo Mệnh Thạc Nhân đệ tứ đẳng. Triều Tống quy định thê tử và mẫu thân của quan viên từ Thông Trực Lang tòng lục phẩm trở lên đều có thể phong Cáo Mệnh, mệnh phụ bình thường phong hào làm chín đẳng, Quốc Phu Nhân, Quận Phu Nhân, Thục Nhân, Thạc Nhân, Lệnh Nhân, Cung Nhân, Nghi Nhân, An Nhân, Nhụ Nhân.
Với quan giai Thái Trung Đại Phu tòng tứ phẩm của Lý Diên Khánh, Tào Uẩn hẳn là phong làm Lệnh Nhân, nhưng bởi vì tước vị của Lý Diên Khánh tương đối cao, cho nên nàng được đặc biệt phong làm Thạc Nhân, còn cao hơn mẫu thân nàng một cấp bậc.
Bụng Tào Uẩn đã nhô cao, nàng yên lặng ngồi một bên, tổ phụ Tào Bình và a công Lý Đại Khí của nàng ngồi chính giữa, đối diện là phụ thân Tào Tuyển của nàng.
Tào Bình cũng vô cùng cao hứng, chẳng qua lão không hài lòng lắm với tước vị của Lý Diên Khánh, lão vung tay nói:
- Thu hoạch tước vị dựa vào quân công là lệ cũ của triều đình, không liên quan với tư lịch. Với quân công của Diên Khánh, phong làm Tam Phẩm Huyện Hầu cũng không quá đáng. Về phần có người nói tư lịch của Diên Khánh nếu tăng thêm mười năm, thậm chí có thể phong Huyện Công, ta cho rằng là nói nhảm, theo cái nhìn của ta, Diên Khánh hẳn là phong Vương mới đúng.
Lý Đại Khí sợ hãi thân thể khẽ run lên, một câu cũng không nói lên lời. Tào Tuyển cũng sợ hãi liên tục khoát tay:
- Phụ thân, lời này không thể nói bừa!
- Ngươi biết cái gì!
Tào Bình mắng con trai một câu, lại nói với Lý Đại Khí:
- Thân gia đừng cho rằng ta nói lung tung, ta đã xem qua ý chỉ của Thiên tử, người cướp lấy Yên Kinh, chủ tướng có thể phong Vương, cái gì gọi là chủ tướng? Thượng Tướng Quân như ta còn không biết sao? Diên Khánh chính là chủ tướng Hữu Quân, lão Chủng cũng không phải chủ tướng, mà là Đô Thống Chủ Soái. Thái tử là Đại Nguyên Soái, tất cả mọi người nói muốn lão Chủng sắp phong Vương rồi, ta liền rất tức giận. Rõ ràng hẳn là Diên Khánh phong Vương mới đúng, tại sao lại không có người chỉ ra vấn đề này?
Lúc này Lý Đại Khí mới thận trọng nói:
- Hắn cũng không phải hoàng tộc, tuổi trẻ như vậy đã phong Vương, sẽ trở thành mục tiêu công kích, cũng không có chỗ tốt cho hắn. Lại nói, chủ tướng trong thánh chỉ hẳn là ý Chủ Soái, không thể lý giải phiến diện, cũng không phải nói chủ tướng Chủ Soái đều có thể phong vương.
Tào Bình trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ngươi nói rất có đạo lý, tuổi hắn còn rất trẻ, phong Vương với hắn quả thực không có chỗ tốt. Chẳng qua thánh chỉ đề tên cực kỳ thận trọng, không có nghĩa khác. Nó nói chủ tướng chính là chỉ chủ tướng quân đội tiến vào Yên Kinh, nếu không phải dựa theo nguyên lời của Thần Tông Đế viết Chủ Soái mới đúng.
Lúc này, Tào Uẩn vẫn không nói gì nhỏ giọng hỏi:
- Chiến tranh đã kết thúc rồi, bao giờ Diên Khánh mới có thể trở về nhà?
Tào Bình lắc đầu:
- Chiến tranh cũng chưa kết thúc, tám vạn đại quân Kim quốc đã giết tới U Châu, cuối cùng U Châu rốt cuộc thuộc về ai, hiện giờ còn chưa biết được.
Câu nói này khiến sắc mặt Tào Uẩn và Lý Đại Khí đều tái nhợt, hóa ra nguy hiểm còn chưa kết thúc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận