Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 991: Trông chừng mà hàng

Chương 991: Trông chừng mà hàngChương 991: Trông chừng mà hàng
Giữa trưa, Lý Diên Khánh dẫn một vạn đại quân và ba vạn kỵ binh tới huyện Ô Trình. Thủ tướng huyện Ô Trình Vương Điển và Mã Văn Xuân đã nhận được tin tức toàn quân Ngô Trạm bị diệt. Hai người kinh hồn táng đảm, trời vừa sáng liền gửi thư bồ câu cầu viện Lâm An. Nhưng còn chưa chờ được hồi âm, bốn vạn đại quân của Lý Diên Khánh đã tới dưới thành.
- Lại là kỵ binh!
Vương Điển nhìn thấy kỵ binh phô thiên cái địa, sợ hãi hô lớn. Thủ quân đầu tường cũng nơm nớp lo sợ, một khi thành phá, chỉ sợ họ khó mà trốn được mạng.
Lúc này, một kỵ binh chạy vội tới, cách hơn trăm bước liền bắn một mũi tên thư lên thành, lập tức chạy trở về.
Có binh sĩ nhặt được thư, vội vàng chạy tới báo cáo Vương Điển. Vương Điển nhận thư, lập tức giật nảy mình. Là tối hậu thư của Lý Diên Khánh, nửa canh giờ sau, quân thảo nghịch sẽ công thành quy mô lớn, một khi thành phá, chủ tướng Vương Điển, phó tướng Mã Văn Xuân sẽ bị chém đầu răn chúng, tuyệt đối không khoan dung. Nếu như đầu hàng trước khi thành phá, Vương Điển và Mã Văn Xuân sẽ được tha tội chết, bãi thức làm dân.
Mã Văn Xuân nhìn kỹ một lần, lập tức cả giận nói:
- Đây chính là thành ý của Lý Diên Khánh sao? Muốn chúng ta đầu hàng, còn giáng làm dân, mẹ nó ai còn nguyện ý đầu hàng chứ, không bằng tử chiến một hồi.
Vương Điển nửa ngày không lên tiếng. Mã Văn Xuân lo lắng Vương Điển động tâm, liền vội vàng khuyên nhủ:
- Đối phương không có vũ khí công thành, mặc dù binh lực đông đảo, nhưng phần lớn là kỵ binh, căn bản không có cách nào công thành. Chúng ta hoàn toàn có thể giữ vững huyện thành chờ đợi Thái thượng hoàng phái binh tới cứu viện, khi đó chúng ta công lao rất lớn, phong cao trọng thưởng tuyệt đối không thiếu được.
Vương Điển gật đầu:
- Ngươi nói rất có lý, không bằng chúng ta phân công thủ thành, ngươi phụ trách thành bắc cùng thành tây, ta thủ thành nam và thành đông.
- Như vậy tốt nhất!
Mã Văn Xuân vui mừng xoay người rời đi. Đúng lúc này, Vương Điển bỗng nhiên rút kiếm, đâm một kiếm vào hậu tâm Mã Văn Xuân. Trường kiếm đâm xuyên qua trước ngực, Mã Văn Xuân kêu thảm một tiếng, liền ngã xuống đất.
Vương Điển ghé vào lỗ tai gã lạnh lùng nói:
- Ngươi đã muốn chết, vậy ta đưa ngươi đi tây thiên trước!
Trường Kiếm của gã vừa rút ra, máu tươi phun ra, Mã Văn Xuân mất mạng tại chỗ.
Vương Điển lau sạch trường kiếm trên người gã, ra lệnh:
- Mở cửa thành đầu hàng!
Cửa thành huyện Ô Trình chậm rãi mở ra, một vạn quân đội xếp hàng rời khỏi cửa thành, đặt binh khí và khôi giáp sáng một bên, các binh sĩ giơ tay đi qua một bên tập trung. Lý Diên Khánh nháy mắt cho Tào Mãnh, Tào Mãnh lập tức dẫn hơn ngàn kỵ binh tiến tới chỉ dẫn hàng binh tới bãi đất trống phía tây tập trung.
Lúc này, chủ tướng Vương Điển bị trói gô đi ra, quỳ trên mặt đất thỉnh tội cầu phạt.
Lý Diên Khánh gật đầu nói với gã:
- Ngươi phản chủ cầu vinh, hẳn đáng chết vạn lần. Nhưng niệm tình ngươi chủ động đầu hàng, bảo toàn tính mạng binh sĩ, ta tha cho ngươi một mạng, cho phép ngươi thu dọn vật phẩm rời đi.
Có binh sĩ tiến tới cởi trói buộc cho gã, Vương Điển dập đầu nói cảm ơn:
- Tạ ơn ân không giết của Đô Thống!
Lúc này Vương Điển mới đứng dậy trở về trong thành, mang theo mấy tên thân binh thu dọn đồ đạc rời đi.
Chỉ hai ngày một đêm, Lý Diên Khánh liền tiêu diệt bốn vạn Tân Cấm Quân, đồng thời chỉnh biên hàng quân, thu hoạch được ba vạn lính mới. Tăng thêm ba vạn kỵ binh Kinh Triệu chạy tới trợ chiến, số lượng quân đội của Lý Diên Khánh nhảy lên là mười một vạn người. Quân đội của Triệu Cát nhanh chóng giảm xuống còn chín vạn người, binh lực xảy ra biến đổi thực chất.

Sáng sớm, một thuyền do ba trăm chiếc thuyền biển tạo thành chậm rãi chạy vào Trường Giang Khẩu, đây là đội thuyền biển chạy tới từ cảng biển Minh Châu. Đỗ Sung đảm nhiệm Tạo Thuyền Sử liền sử dụng thời gian ba năm chế tạo được số thuyền biển này. Thuyền biển lớn nhỏ từ sáu ngàn thạch tới ba ngàn thạch không giống nhau, mặc dù không phải thuyền vạn thạch cực lớn, nhưng thuyền cũng rất kiên cố, có thể chống cự sóng gió trên biển, hoàn toàn có thể qua lại Nam Dương và Nhật Bản.
Triệu Cấu dùng nhiều tiền chế tạo số thuyền biển này mục đích là muốn xây dựng một đội thuyền quan thương, tiến hành buôn bán hải ngoại, kiếm chác lợi ích, giải quyết vấn đề tài chính túng quẫn.
Vốn kế hoạch lần đầu ra biển là sau khi đại điển sắc lập Thái tử kết thúc, vật tư và nhân viên đều đã chuẩn bị đầy đủ, một khi sắc lập kết thúc sẽ lên đường đi Nhật Bản. Nhưng biến hóa không bằng kế hoạch, một trận chính biến cung đình khiến kế hoạch đi thuyền này chết non, Triệu Cát hạ chiếu chinh thu toàn bộ ba trăm chiếc thuyền biển mới này cho quân đội sử dụng.
Người của Lưu Quang Thế mang tin tức cầu viện tới khiến số thuyền biển này nhận được lần dụng võ đầu tiên, ba trăm chiếc thuyền biển lên đường đi Thái Châu, tiếp ứng năm vạn đại quân qua sông.
Triệu Cát rốt cuộc hơi gấp, Lý Diên Khánh liên tục chiến thắng ở Hồ Châu, nhất cử tiêu diệt bốn vạn quân đội, chém giết Ngô Trạm, phóng thích Vương Điển, khiến toàn bộ Phủ Lâm An chấn động. Nhất là thủ đoạn bá đạo thuận ta thì sống nghịch ta thì chết khiến cho các tướng lĩnh bàng hoàng trong lòng, tâm tư thay đổi.
Mặc dù Lý Diên Khánh không lập tức dẫn quân xuôi nam, mà chỉnh biên hàng quân ở Hồ Châu, nhưng loại thủ đoạn giương cung không bắn này càng khiến lòng quân bất ổn.
Dưới tình huống này, Triệu Cát rất cần Lưu Quang Thế dẫn quân xuất kích từ phía bắc, tiến đánh sau lưng Lý Diên Khánh, khiến cho Lý Diên Khánh phải trở về thủ Phủ Bình Giang.
Trường Giang Khẩu triều Tống và hiện giờ là một trời một vực, đảo Sùng Minh còn chưa hoàn toàn hình thành, chỉ có ba hòn đảo nhỏ, một trấn nhỏ xuất hiện trên một hòn đảo nhỏ, gọi là trấn Sùng Minh, cư dân bên trên đều đánh cá mà sống.
Ba trăm chiếc thuyền biển vừa chạy vào Trường Giang Khẩu, một đội thuyền chiến xuất hiện đối diện, xếp thành một hàng trên Trường Giang, ngăn cản đường đi của đội thuyền biển. Lúc này phía sau đội thuyền biển cũng xuất hiện mười mấy con thuyền chiến, cắt đứt đường lui của đội thuyền biển. Trên chiến thuyền dẫn đầu phất cờ hiệu, yêu cầu đội thuyền biên dựa vào bờ nam Trường Giang.
Lúc này, trên mặt sông xuất hiện vụ nổ liên tiếp, sóng nước ngập trời, khói lửa tràn ngập, tiếng nổ lớn chấn động lòng người. Đây chính là uy hiếp chiến tranh mạnh mẽ, nếu như thuyền biển không cập bờ, chúng sẽ bị trực tiếp đánh đắm.
Ba trăm chiếc thuyền biển cũng không có bao nhiêu quân đội, trên mỗi chiếc thuyền biển chỉ có hai mươi mấy thủy thủ và hai ba tên binh sĩ áp tải thuyền. Dưới uy hiếp mạnh mẽ của chiến thuyền quân địch, thuyền biển đành phải thỏa hiệp với đối phương, lục tục quay đầu thuyền chạy tới bờ nam.
Lúc này, bờ nam đã có ba vạn tinh binh tập kết chờ lạnh, do Tào Thịnh thống soái. Ngay cùng lúc ba trăm chiếc thuyền biển rời khỏi cảng Minh Châu, trinh sát ở Minh Châu liền gửi thư bồ câu khẩn cấp tới Phủ Bình Giang, tăng thêm Lưu Quang Thế ám chỉ, Lý Diên Khánh phán đoán ba trăm chiếc thuyền biển này chắc chắn đi Trường Giang đón quân đội của Lưu Quang Thế vượt sông.
Lúc này hắn tiến hành bày kế chặt chẽ chu đáo, để Tào Thịnh dẫn ba vạn người bắc thượng lần nữa, Nguyễn thị tam hùng phụ trách chặn đường ba trăm chiếc thuyền biển này.
Xế chiều hôm đó, ba vạn tinh binh lên thuyền ở cảng Thái Thương bờ nam, ba trăm chiếc thuyền biển lập tức quay đầu tại Trường Giang, trùng điệp chạy về hướng nam.

Ba ngày sau, thuyền vận chuyển lương thực Phủ Bình Giang đến Phủ Gia Hưng, có hậu cần sung túc bảo vệ, Lý Diên Khánh dẫn bốn vạn bộ binh và ba vạn kỵ binh xuất phát tới Phủ Lâm An.
Tình thế đã không lạc quan, Triệu Cát điều hai vạn quân đội Phủ Thiệu Hưng vào Phủ lâm An, ngoại trừ hai vạn quân đội thủ bên ngoài kinh thành, bảy vạn quân đội còn lại bố trí toàn bộ ở tuyến kênh đào sông Hoạn Đường, do Thượng Tướng Quân, Quận Vương Hội kê Miêu Phó thống nhất chỉ huy, chuẩn bị quyết một trận tử chiến với Lý Diên Khánh.
Đại quân của Lý Diên Khánh trú đóng ở trấn Lâm Bình, giằng co với Tân Cấm Quân cách hai mươi dặm. Lý Diên Khánh cũng không vội vàng phát động tấn công, hắn còn đang kiên nhẫn chờ đợi tin tức của Tào Thịnh.
Tình thế lúc nào cực kỳ quỷ dị, Châu Huyện vốn công khai tỏ thái độ ủng hộ Thái thượng hoàng Triệu Cát chấp chính lục tục trầm mặc hoặc phản bội. Tri Phủ Ninh Quốc Hàn Độ phát biểu thư thiên hạ, công khai chỉ trích Thái thượng hoàng Triệu Cát phát động chính biến cung đình, hô hào trả lại chính vụ cho Thiên tử.
Lập tức các Châu Phủ như Phủ Khánh Nguyên, Phủ Thiệu Hưng, Phủ Gia Hưng và Hồ Châu, Huy Châu lục tục hưởng ứng, công khai yêu cầu Thái thượng hoàng trả lại chính vụ cho Thiên tử.
Thành Lâm An tràn ngập không khí căng thẳng, từng đội binh sĩ tuần tra khắp phố lớn ngõ nhỏ, người đi đường bị bắt khắp nơi vì hoài nghi là thám tử của Lý Diên Khánh. Trong thành đã giới nghiêm, bách tính bình thường bị yêu cầu ở lại trong nhà. Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy trên đường phố, bốn tên kỵ binh hộ vệ đi theo hai bên xe ngựa, trên đỉnh xe ngựa cắm một lá cờ tam giác màu vàng hơi đỏ, đây gọi là cờ thông hành, bên trên còn có số hiệu, khiến binh sĩ cho phép cỗ xe có cắm lá cờ loại này đi qua.
Số hiệu cờ xí này là số ất bát, mặc dù không phải nhân vật đỉnh cấp, nhưng cũng coi như một nhân vật quan trọng.
Chủ nhân của chiếc xe ngựa này chính là Tần Cối. Trước mắt Tần Cối đảm nhiệm Lễ Bộ Thượng Thư kiêm Thượng Thư Tả Thừa, trong tay nắm giữ thực quyền. Chẳng qua bởi vì ảnh hưởng của Lý Diên Khánh, các Châu trong thiên hạ không hưởng ứng ủng hộ Thái thượng hoàng nhiếp chính, khiến Thượng Thư Tỉnh nằm trong trạng thái không vận chuyển, Tần Cối cũng là có danh không có thực.
Xe ngựa chạy vào hoàng thành, trong hoàng thành cũng quạnh quẽ, cơ bản không nhìn thấy cái bóng quan viên, điều này khiến Tần Cối thở dài trong lòng. Từ sau khi Lý Diên Khánh tiêu diệt bốn vạn quân đội ở Hồ Châu, tình thế thay đổi, khiến các Châu ủng hộ Thái thượng hoàng lục tục phản bội, quan viên trong triều cũng tìm đủ lý do xin nghỉ, toàn bộ triều vụ nằm trong trạng thái ngừng lại.
Mặc dù Tần Cối không biết tìm mình tới bàn bạc cái gì, nhưng gã cũng có thể đoán được, ngoại trừ ứng đối Lý Diên Khánh thế nào, trên cơ bản không còn đề tài khác để thảo luận.
Xe ngựa dừng lại trước cổng chính Tri Chính Đường, Tần Cối rời khỏi xe ngựa, trực tiếp đi tới cửa lớn.
- Tần Thượng Thư.
Bỗng nhiên có người gọi gã phía sau.
Tần Cối quay đầu lại, là Tướng Quốc Phạm Tông Doãn. Gã dừng bước, cười ha ha nói:
- Ta còn tưởng rằng mình tới chậm, không nghĩ tới Phạm Tướng công còn chậm hơn một bước.
Phạm Tông Doãn cười khổ một tiếng:
- Hôm nay thân thể ta khó chịu, vốn xin nghỉ một ngày, nhưng Thái thượng hoàng không cho phép, lại phái người tới thúc ta, không có cách nào, đành phải tới.
Tần Cối cười nhạt một tiếng:
- Lúc này, không nên trông cậy vào xin phép nghỉ để trốn tránh vấn đề, ta cũng không muốn tới, nhưng không dám không đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận