Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 419: Bất ngờ được thăng chức

Chương 419: Bất ngờ được thăng chứcChương 419: Bất ngờ được thăng chức
Trước đó ở trong thư, Chủng Sư Đạo đã nói cho Lý Diên Khánh rằng lão sẽ phái binh chi viện Lý Diên Khánh ở thời điểm thích hợp. Cái gọi là “thời điểm thích hợp” này rốt cục là khi nào? Cụ thể bao nhiêu quân? Trong thư không hề nhắc tới. Lý Diên Khánh cũng nhất thời không đoán ra được. Cho đến giờ phút này, khi Lưu Kỳ dẫn năm ngàn người đến chi viện, Lý Diên Khánh mới bỗng nhiên hiểu được ý của Chủng Sư Đạo.
Lý Diên Khánh đi theo binh sĩ đi vào một mảnh đất trống trong rừng cây. Mấy ngàn binh sĩ đang ngồi trên đồng cỏ nghỉ ngơi. Lúc này, Lưu Kỳ bước nhanh lên phía trước cười to nói:
- Lão đệ từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Lý Diên Khánh cũng không nhịn được bật cười to. Hắn đi lên ôm chặt y một cái, lại cho một quyền vào hõm vai y, mặt hếch lên vẻ cả giận, nói:
- Có phải ở quân doanh rảnh quá không có việc gì làm nên lôi ta ra buôn bán hả?
- Xem ngươi nói kìa. Ta dù có bản lĩnh cướp bóc cũng vẫn là quy tắc cũ, phó tướng cho ngươi thôi.
Lưu Kỳ lại chỉ vào năm ngàn quân ở xung quanh nói:
- Đây là đại soái quân giao cho ngươi. Đồng thời cũng chúc mừng ngươi vinh dự thăng chức quân Đô chỉ huy sứ.
Lúc này, Chủng Lâm mang theo mấy chỉ huy sứ đi lên phía trước. Y giới thiệu Lý Diên Khánh Cho mấy chỉ huy sứ đó. chỉ huy sứ Chu Sâm của Nhất Doanh chừng ba chục tuổi, người cao lớn, râu quai nón trông rất oai vệ.
chỉ huy sứ Bùi Quần của Nhị doanh, dáng dấp hào hoa phong nhã, nhìn như một thư sinh. Tuy nhiên về sau Lưu Kỳ đã tự nói cho Lý Diên Khánh, Bùi Quần cũng chỉ là thư sinh nho nhã bề ngoài thực chất bên trong cũng là một tay cừ khôi.
chỉ huy sứ Cố Trường Xuân của Tam doanh, tuổi chỉ tầm hai lăm hai sáu tuổi, nhưng dáng dấp mười phần âm hiểm. Ánh mắt gã có một vẻ ngạo mạn không che giấu được. Gã xuất thân thị vệ, là cháu rể Hướng gia quyền quý.
Sau đó chính là chỉ huy sứ Lưu Kỳ của Chu tước doanh, hắn mang theo hai ngàn quân, đảm nhiệm phó tướng cho Lý Diên Khánh
Chủng Lâm đọc to mệnh lệnh đại soái Chủng Sư Đạo trước mặt chúng tướng, chính thức thăng chức cho Lý Diên Khánh là quân Đô chỉ huy sứ. Hắn nhận kiếm Đô chỉ huy sứ, thống lĩnh bảy ngàn quân đội. Bảy ngàn quân đội này bao gồm hai ngàn binh sĩ Huyền Vũ Doanh của Lý Diên Khánh và binh năm ngàn quân chi viện phía Bắc. Nếu như tính cả đám hương binh Lý Diên Khánh mang đến từ Tương Châu và nhóm tù binh thì con số Lý Diên Khánh thực tế thống soái đã vượt qua một vạn quân.
Quyền lực tăng lên, nhưng trách nhiệm cũng nặng hơn. Lý Diên Khánh đã không chỉ có nhiệm vụ phụ trách quấy rối Vận Châu mà còn thêm nhiệm vụ tiêu diệt rất nhiều quân địch, làm suy yếu thực lực quân Lương Sơn Vận Châu. Đây là sự chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng.
Lý Diên Khánh ngồi trên một tảng đá lớn, yên lặng nghe Chủng Lâm truyền đạt lại kế hoạch của Chủng Sư Đạo.
- Đại soái cho rằng lần này ngươi dẫn quân gây rối loạn Vận Châu tất sẽ khiến Lương Sơn đưa quân chi viện về Bắc. Đại soái hi vọng ngươi có thể dùng hết sức tiêu diệt quân Lương Sơn Vận Châu, ép Tống Giang không ngừng phái viện binh về. Một khi Tống Giang bị ép phải bỏ Tế Châu về Vận Châu, khi đó chúng ta sẽ nắm giữ quyền chủ động trong cuộc chiến.
Lý Diên Khánh gật gật đầu. Thực ra điểm này hắn cũng đã nghĩ tới. Chủng Sư Đạo cho hắn năm ngàn quân tinh nhuệ chính là hi vọng hắn có thể mở ra một tình hình mới ở Vận Châu.
Lý Diên Khánh trầm tư một lát rồi nói với một binh sĩ bên cạnh:
- Mau truyền lệnh tất cả các chỉ huy sứ đến tập trung ở chỗ này của ta. Ta có quyết định quan trọng muốn tuyên bố với mọi người.
Không lâu sau, bốn chỉ huy sứ bao gồm cả Lưu Kỳ đã đi tới chỗ Lý Diên Khánh. Ngoài Lưu Kỳ, những người còn lại đều là những chỉ huy sứ lần đầu tiên hắn gặp. Dù ba tên chỉ huy sứ vừa rồi đều đồng loạt tỏ thái độ phục tùng quân lệnh nhưng Lý Diên Khánh biết họ đều là cấm quân tiền điện. Đây là đội quân khó phục vụ nhất trong cấm quân của hoàng thượng. Những người này không phải quân Tây Bắc. Ngay cả lệnh của Chủng Sư Đạo chưa chắc bọn họ đã chịu nghe chứ huống hồ là hắn.
Điều mấu chốt là hiện giờ hắn không có thời gian rèn mấy vị tướng lĩnh này. Viện quân Lương Sơn đã tiến về phía Bắc. Hắn phải nhanh chóng thu xếp phục kích, đón đầu phủ cho viện quân Lương Sơn một đòn đau đã.
- Ta biết trong quân đội thì kinh nghiệm của ta không bằng các vị. Tuy nhiên, quân lệnh như sơn, nếu Chủng đại soái đã cho ta làm quân đô chỉ huy sứ vậy trong thời gian ta đảm nhiệm vị trí này, mỗi người các ngươi phải nghe theo lệnh ta. Nếu chiến bại ta chịu trách nhiệm, không liên quan tới quý vị. tuy nhiên, nếu vì các vị không nghe chỉ huy dẫn đến thua, vậy đừng trách Lý Diên Khánh ta tuyệt tình.
Lý Diên Khánh nhìn bốn người với ánh mắt sắc bén. Cả bốn cùng cúi người thi lễ, nói:
- Nguyện nghe theo chỉ huy của tướng quân.
Lý Diên Khánh gật gật đầu, nói:
- Hiện tại ta không có thời gian cùng nhau thao luyện với mọi người. Tống Giang đã phái binh chi viện đi lên phía Bắc. Vậy trận chiến sắp đến thời điểm thay đổi. Chúng ta phải nắm lấy cơ hội này. Hi vọng mọi người phối hợp toàn lực với ta. Đánh một trận ngon lành ta sẽ xin ghi công cho các vị/
Mặc dù đãi ngộ cấm quân rất hậu hĩnh nhưng vấn đề khó khăn là lên chức. Cả trăm năm không gặp chiến tranh nên cấm quân không có cơ hội lập công. Đám tướng lĩnh chỉ có thể dựa vào các mối quan hệ phía sau rồi đè đầu cưỡi cổ nhau leo lên. Những chiến binh chính nghĩa dường như không có cơ hội nổi danh. Cho nên những tướng lĩnh này một mặt coi thường lí lịch của Lý Diên Khánh một mặt khác lại vô cùng khát khao lập công, có được cơ hội thăng chức.
Lý Diên Khánh bèn nắm được chỗ gân mềm của họ, lấy lập công làm mồi nhử. Hắn ám thị những vị quân quan này nếu nghe theo quân lệnh, phục tùng mệnh lệnh sẽ lập được công. Còn nếu không, thích làm tiểu xảo phía sau thì sẽ đừng mong chờ điều gì tốt đẹp.
Tất cả mọi người đều hiểu ý tứ trong lời nói của Lý Diên Khánh. Tất cả đều yên lặng gật đầu. Dù trong lòng có gì bất mãn thì lúc này bọn họ cũng chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Lý Diên Khánh nhìn một chút vào bóng đêm rồi nói với mọi người:
- Hiện giờ đang là canh một.mọi người về thu xếp cho huynh đệ nghỉ ngơi trước đi đã. Canh năm chúng ta sẽ xuất phát.
- Tuân lệnh.
Mấy tên chỉ huy sứ đều đồng loạt đi về đội của mình. Lý Diên Khánh lại gọi Lưu Kỳ lại, cười hỏi:
- Kỵ binh của ngươi vẫn là kỵ binh trọng giáp sao?
Lưu Kỳ lắc đầu, nói:
- Đại soái cũng có phán đoán như của ngươi nên đã đổi toàn bộ thành khinh kỵ binh. Như vậy ta mới có thể lặn lội đường xa về phía Bắc.
- Vậy cũng giao cho ngươi một ngàn kỵ binh của ta. Hai ngàn kỵ binh đều do ngươi hợp nhất lại chỉ huy. Bọn họ chính là mấu chốt trong việc phá địch. Ngươi phải nghe theo tất cả sắp xếp của ta.
- Xin đô chỉ huy sứ yên tâm, ta nhất định sẽ nghiêm chỉnh thực thi mệnh lệnh.
- Vậy thì tốt, ngươi đi theo ta!
Lý Diên Khánh bèn dẫn y bước nhanh về phía trụ sở kỵ binh của mình.
Canh năm, sáu ngàn quân quân bao gồm cả một ngàn kỵ binh của Lý Diên Khánh đồng loạt thức dậy đi về phía nam. Bọn họ men theo đường cái quan hành quân về địa điểm phục kích do Lý Diên Khánh chọn. Nơi phục kích này ở cách Tu Thành chừng ba mươi dặm về phía nam. Khi trước quân Lương Sơn của Dương Tiễn đã phục kích ở đây. Cũng chính chỗ này, Dương Tiễn đã bị mất mạng trước mũi tên của Lý Diên Khánh.
Tuy đây không phải là địa điểm phục kích thích hợp nhất nhưng Lý Diên Khánh đã không còn thời gian tìm chỗ tốt hơn. Đây là nơi phục kích duy nhất mà hắn biết.
Cả khoảng đồi núi khoảng mười dặm phía Tây với nhiều khe rãnh, cây cối um tùm, một đường quan đạo rộng rãi ngay phía dưới. Còn phía đông là cánh đồng lúa mạch, phía xa tiếp nối cánh đồng lại là một rừng cây.
Thời gian quá ngắn, Lý Diên Khánh còn chưa khống chế được cả đội quân này. Tuy các chỉ huy sứ đều tỏ thái độ phục tùng nhưng Lý Diên Khánh biết nếu hắn không tỏ ra có bản lĩnh thì sẽ không thuyết phục được họ. Muốn khống chế được đội quân này thì điều tốt nhất là phải có được thắng lợi.
Lúc này, hai ngàn kỵ binh mai phục ở trong rừng cây đối diện ruộng lúa mạch. Nơi này cách đường cái quan ít nhất năm dặm.mà Lý Diên Khánh dẫn bốn ngàn bộ binh ẩn nấp ngay cách đường quan đạo tầm hơn hai dặm.
Đây cũng là một kinh nghiệm phục kích trong chiến đấu. Đội quân hành quân thông thường đều phái do thám đi dò dường, đề phòng mai phục. Đương nhiên, không phải đội quân nào cũng cẩn thận như vậy. Tuy nhiên, Lý Diên Khánh vẫn tin vào giả thiết quân Lương Sơn cử thám tử đi lên phía trước dò đường để hành động.
 


Bạn cần đăng nhập để bình luận