Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 371: Huyện Úy Chu Xuân.

Chương 371: Huyện Úy Chu Xuân.Chương 371: Huyện Úy Chu Xuân.
Lý Diên Khánh ghìm chặt chiến mã, cách mấy chục bước lạnh lùng nhìn qua đám sương binh ‘kịp thời’ chạy tới. Lúc này, một quan viên trung niên cưỡi ngựa ra khỏi sương quân, ôm quyền cười nói với Lý Diên Khánh:
- Tại hạ Tri Châu Từ Châu Chương Hoán, không biết vị anh hùng nào giết tặc vì dân?
Lý Diên Khánh cũng ôm quyền thi lễ:
- Tại hạ Tương Châu Lý Diên Khánh, đi qua huyện Hàm Đan, vừa vặn gặp được đạo phỉ cướp thành!
- Hóa ra là Lý Thám Hoa, cửu ngưỡng đại danh!
Chương Hoán nổi lòng tôn kính, hóa ra là Lý Diên Khánh đại danh đỉnh đỉnh, được Thiên tử phong là Thiên hạ đệ nhất tiễn, Thám Hoa khoa cử, nghe nói đảm nhiệm Tham Quân tại quân Hà Đông, khó trách lợi hại như vậy, có thể một mình giết mấy chục tên đạo phỉ.
Lý Diên Khánh chỉ thi thể đầy đất sau lưng:
- Đám đạo phỉ này cùng hung cực ác, giết người cướp của, gian dâm phụ nữ, xin Chương Tri Châu nhất thiết phải nghiêm trị. Bên kia còn có thủ lĩnh của họ, đã bị ta bắn giết, dường như gọi là Giả Tiến, thi thể ngay ở cửa khách sạn, xin Chương Tri Châu giải quyết hậu quả.
Chương Hoán lập tức vừa mừng vừa sợ, Kim Nhãn Điêu Giả Tiến chết rồi, quá tốt rồi! Vì thảo phạt người này y tổn binh vô số, Giả Tiến lại chết ở huyện Hàm Đan, tin tức này quả thực khiến người ta mừng rỡ!
Y vung tay lên, nhóm lớn binh sĩ vội vàng chạy vào trong thành cảnh giới. Chương Hoán lại đi tới thành khẩn nói với Lý Diên Khánh:
- Ta nhất định sẽ bẩm báo chi tiết công lao của Lý Thám Hoa lên trên, lại lần nữa cảm tạ Lý Tham Hoa trừ hại cho dân!
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Ta tiếp nhận lời cảm tạ của Chương Tri Châu, chẳng qua chuyện này tốt nhất đừng liên lụy tới ta. Quân Hà Đông có quân quy rõ ràng, không được Chủ Soái trao quyền, văn võ chư tướng trong quân đều không thể tùy tiện tham gia tác chiến tại địa phương, xin Tri Châu thông cảm nỗi khổ tâm của ta.
Chương Hoán mỉm cười:
- Ân tình của Lý Tham Quân, Chương mỗ khắc ghi trong lòng.

Trời vừa sáng Lý Diên Khánh liền rời khỏi huyện Hàm Đan, tiếp tục xuôi nam. Mặc dù Dương Lượng cảm thấy Tham Quân cứu được nhiều người như vậy, cuối cùng lại không cần hồi báo gì, dường như rất bảo thủ. Nhưng gã cũng không dám nhắc tới chuyện này, đành phải cắm đầu theo Lý Diên Khánh đi đường.
Ba ngày sau, tới gần giữa trưa, Lý Diên Khánh rốt cuộc nhìn thấy tường huyện thành Thang Âm. Lúc này, Dương Lượng không nhịn được gãi đầu nói:
- Tham Quân, ta có thể…
Lý Diên Khánh cười vỗ cánh tay gã:
- Ngươi về nhà đi! Trước khi rời đi ta sẽ sai người gửi thư cho ngươi.
Nhà của Dương Lượng ở xã Thang Bắc, gã không cần tiến vào huyện thành, trực tiếp đi theo một con đường khác là có thể về nhà. Trong bọc của gã có mấy trăm lạng bạc ban thưởng, gã đã sớm không nhịn nổi muốn gặp phụ mẫu đại ca.
- Tham Quân, ngài thực sự không gấp sao?
- Hiện giờ đã bước vào địa bàn của mình rồi, còn sợ cái gì? Ngươi đi đi!
Dương Lượng ngượng ngùng nở nụ cười, vậy cũng đúng:
- Vậy ta trở về.
- Đi thôi!
Dương Lượng ôm quyền thi lễ, liền quay đầu ngựa phóng tới một con đường khác. Lý Diên Khánh nhìn gã đi ra, lúc này mới giục ngựa chạy tới huyện thành.
Mặc dù cách lần trở lại quê hương trước một năm, nhưng lúc này Lý Diên Khánh trở về quê nhà lại có cảm giác dường như đã mấy đời rồi, một năm này xảy ra quá nhiều chuyện, đến mức ký ức lúc trước cũng hơi mơ hồ.
Lý Diên Khánh vừa tới cửa bắc, liền bị một đội hương binh thủ thành cản lại:
- Là ai, tới Thang Âm làm gì?
Trong trí nhớ của Lý Diên Khánh, huyện Thang Âm chưa từng có binh lính thủ thành, nhiều nhất chỉ có mấy lão binh lười biếng mở thành, hiện giờ có binh sĩ thủ thành, như vậy ngoài dự liệu của hắn, Lý Diên Khánh ôm quyền cười nói:
- Tại hạ là người xã Hiếu Hòa bản huyện, họ Lý!
Mấy binh sĩ nhìn nhau, ở huyện Thang Âm không có mấy người cưỡi ngựa, họ còn chưa từng thấy Lý Diên Khánh, chẳng qua khẩu âm của Lý Diên Khánh quả thực là người địa phương.
Thông thường mà nói, bách tính triều Tống không có thẻ căn cước gì, cái gọi là thẻ căn cướng là người có thân phận mới có chứng minh, ví dụ như ngư phù của quan viên, quân bài của quân đội vân vân. Người bình thường báo tên tuổi quê quán một chút là được rồi, thực sự cần chứng minh thân phận, chỉ có thể tìm Bảo Chính.
Mấy binh sĩ thấy Lý Diên Khánh khí độ bất phàm, lại cưỡi ngựa cực kỳ khỏe mạnh, dường như còn tốt hơn ngựa của Tri Huyện. Họ không dám đắc tội, tiểu đầu mục dẫn đầu ôm quyền nói:
- Gần đây thế đạo không yên ổn, chúng ta cũng phụng lệnh nghiêm tra người xứ khác, xin nha nội chớ trách!
- Đúng là rất không yên ổn, các vị huynh đệ vất vả rồi.
Lúc này, Lý Diên Khánh chợt nhớ tới một chuyện, lại cười hỏi:
- Nhạc Phi còn ở đây không?
- Nha nội biết Nhạc Đô Đầu của chúng ta?
Hóa ra Nhạc Phi là Đô Đầu hương binh ở huyện Thang Âm, Lý Diên Khánh cười nói:
- Chúng ta lớn lên cùng nhau, sao lại không biết, hắn trở lại kinh thành chưa?
Đám hương binh nghe nói là bằng hữu của Nhạc Đô Đầu, lập tức lau mắt mà nhìn. Tiểu đầu mục dẫn đầu ôm quyền nói:
- Hóa ra là bằng hữu của Nhạc Đô Đầu, thất kính thất kính. Chẳng qua rất không khéo, hôm qua Nhạc Đô Đầu đã vào kinh rồi.
- Vậy thì hơi tiếc nuối, hiện giờ ta có thể vào thành chứ?
- Mời nha nội!
Lý Diên Khánh có thiện cảm tự nhiên đối với mấy hương binh này, đều là lính con em huyện Thang Âm, bảo vệ an toàn của quê quán phải dựa vào họ. Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ với họ, liền giục ngựa tiến vào huyện thành.
Lúc này, một hương binh bỗng nhiên vỗ trán một cái, thất thanh nói:
- Ta nói sao lại nhìn quen mắt, hắn… hắn là Lý Giải Nguyên nha!
- A! Hóa ra hắn chính là Lý Diên Khánh.
Đám hương binh trợn mắt há mồm, hóa ra người trẻ tuổi này chính là Lý Thám Hoa tiếng tăm lừng lẫy huyện Thang Âm. Đám hương binh bối rối:
- Hắn có trả thù chúng ta hay không?
Tiểu đầu mục vỗ mạnh đầu gã một cái:
- Ngươi sợ cái gì, chúng ta lại không làm khó hắn, lại nói người ta có tri thức lễ nghĩa, lại so đo chút chuyện nhỏ này sao?
- Cũng đúng, Lý Thám Hoa không hề kiêu ngạo, thân phận cao như vậy lại xưng hô chúng ta là huynh đệ, còn tốt hơn nhiều mấy nha nội trong huyện.
- Vớ vẩn! Lấy chim sẻ so với phượng hoàng, thú vị sao?
Lý Diên Khánh vào thành ngày đầu tiên liền lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho đám hương binh.
Xã Hiếu Hòa ở phía nam huyện Thang Âm, Lý Diên Khánh về quê nhất định phải xuyên qua huyện thành. Nhưng hắn vào huyện thành còn một nguyên nhân khác, hắn muốn tìm một chút bạn tốt Chu Xuân đảm nhiệm Huyện Úy tại huyện Thang Âm, hắn xử lý Nhị Trại chủ đạo phỉ Phũ Sơn, đối phương sao có thể từ bỏ ý đồ? Mặc dù hắn không sợ đạo phỉ, nhưng hắn sợ liên lụy tới hương thân huyện Thang Âm, tốt nhất phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị trường hợp xấu nhất.
Lý Diên Khánh đi tới trước Huyện Nha, hắn vừa muốn tìm nha dịch đi thông báo giúp, lại trông thấy Chu Xuân vội vàng đi tới từ Quan Nha đối diện.
- Chu huynh, đã lâu không gặp.
Chu Xuân vừa trông thấy Lý Diên Khánh, lập tức vừa mừng vừa sợ:
- Diên Khánh trở về lúc nào vậy?
- Vừa mới vào thành, đi ngang qua huyện thành, thuận tiện tới thăm Chu huynh.
- Ta vừa vặn muốn về nhà xem một chút, Diên Khánh đi cùng ta về nhà, chúng ta uống một chén.
Lý Diên Khánh hơi do dự. Chu Xuân cười:
- Còn lo lắng chuyện ra mắt sao?
Lý Diên Khánh thoáng đỏ mặt, hắn quả thực nhớ tới thê tử của Chu Xuân đã từng ra mắt mình, nhưng hắn vẫn không nói cho Chu Xuân.
- Hóa ra Chu huynh biết rồi.
- Loại chuyện này ta sao có thể không biết? Lại nói chỉ là chuyện rất nhỏ, trước sau bị Chu gia kéo đi ra mắt ít nhất mười mấy người, chỉ ra mắt mà thôi, cũng không phải chuyện gì khác.
- Chẳng qua lúc đó ta hơi…
Chu Xuân cười ha ha:
- Lúc đấy ngươi giả ngu đúng không! Cao gia quả thực canh cánh trong lòng, nhưng ta rất vui mừng, may mắn ngươi giả ngu ta mới có ngày hôm nay. Đi thôi! Thê tử của ta sẽ không nói gì ngươi, hiện giờ nang chỉ quan tâm đứa trẻ trong bụng.
- A! Vậy phải chúc mừng Chu huynh rồi.
- Sinh ra rồi tới chúc mừng ta, trước tiên về nhà cùng ta.
Nhà của Chu Xuân cũng là nhà quan, cách Huyện Nha rất gần, cũng chỉ trăm bước, đi một lát là đến.
- Chính là nơi này!
Chu Xuân chỉ cửa lớn phía trước cười nói:
- Đáng tiếc nhỏ một chút, chỉ có ba mẫu, chẳng qua nhân khẩu nhà ta không tính nhiều, cũng đủ ở.
- Bá phụ và bá mẫu cũng ở cùng sao?
- Họ cũng ở cùng một chỗ, chẳng qua mấy ngày trước trở về huyện Lâm Chương giỗ tổ rồi, phải qua mười lăm tháng giêng mới trở về. Ta thực sự bận quá, không cách nào trở về quê.
Cửa lớn đóng, Chu Xuân trực tiếp đẩy ra. Quản gia vội vàng ra đón, Lý Diên Khánh giao ngựa cho gã, đi theo Chu Xuân tới thư phòng. Lúc này, một phụ nũ trẻ tuổi đứng ở cửa phòng chính hỏi:
- Chu lang, là ai vậy?
- Là bạn tốt của ta Diên Khánh, ngươi cũng biết.
Hóa ra đây chính là tiểu nữ nhi Cao gia. Lý Diên Khánh từng đi Cao gia ra mắt nàng, chẳng qua lúc đó không thấy nàng. Chỉ thấy dung mạo nàng tú lệ, thân thể có vẻ hơi nở nang, nhìn ra được có bầu, phần bụng hơi nhô lên, đại khái khoảng năm sáu tháng.
Lý Diên Khánh vội vàng tiến lên khom mình hành lễ:
- Diên Khánh thỉnh an tẩu tử!
Thê tử Chu Xuân phức tạp nhìn Lý Diên Khánh. Lúc ấy nếu không phải Lý Diên Khánh giả ngây giả dại, rất có thể mình sẽ gả cho vị Thám Hoa lang này. Chẳng qua nàng cũng chỉ hơi cảm khái, nàng đã sắp làm mẹ rồi, đâu còn tâm tư gì khác?
Chu thê hé miệng cười nói:
- Hóa ra là Lý Thám Hoa, khách quý ít gặp nha! Hoan nghênh tới nhà ta làm khách, Chu lang, chiêu đãi khách cho tốt đi!
- Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta tới chiêu đãi là được.
Chu Xuân đẩy thê tử vào trong buồng, lúc này gã mới mời Lý Diên Khánh tới thư phòng của mình, đóng cửa lại cảm khái nói:
- Mặc dù thê tử ta xuất thân danh môn, lại rất hiếu kính cha mẹ của ta. Nếu không phải thân thể không tiện, nàng cũng sẽ theo cha mẹ ta về quê giỗ tổ, được hiền thê như thế, là phúc khí của ta!
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Hẳn là Chu huynh biết cân đối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Mặt Chu Xuân đỏ lên, không nhắc tới việc này. Gã lấy một bình rượu trong trong giá sach ra cười nói:
- Đây là rượu ngon nhạc phụ ta tự nhưỡng trong nhà, tên là Tinh Lộ. Lúc đầu có không ít, bị phụ thân thích rượu của ta chiếm toàn bộ, ta chỉ còn lại bình này, cùng uống một chén.

Bạn cần đăng nhập để bình luận