Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 426: Chủ động xuất kích.

Chương 426: Chủ động xuất kích.Chương 426: Chủ động xuất kích.
Ngay cùng lúc Lý Diên Khánh dụng kế cướp đoạt huyện Vận Thành, thế cục Tế Châu cũng xảy ra thay đổi bởi đội thuyền chuyên chở của triều đình đã đến. Đội thuyền chuyên chở của triều đình mang đến cho quan quân ba ngàn máy ném đá. Cho dù uy lực của loại máy ném đá này không cường đại, không đủ phá hủy tường thành, nhưng nó được nghiên cứu chế tạo đặc biệt cho Chấn Thiên Lôi, nó mang đến thời cơ cho quan quân tập kích đại doanh quân Lương Sơn.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là Lý Diên Khánh cướp đoạt huyện Vận Thành, Chủng Sư Đạo cảm thấy thời cơ xuất kích đã thành thục rồi.
Màn đêm vừa buông, đại quân Chủng Sư Đạo chia binh hai đường, Chủng Sư Đạo tự mình dẫn một vạn quan quân vòng qua huyện Cự Dã, nhanh chóng đẩy tới hướng đại doanh Tống Giang. Trên thực tế đây là một lần tập kích, huyện Cự Dã cách quân doanh chính của quân Lương Sơn hai mươi dặm, Lô Tuấn Nghĩa tại quân doanh huyện Nhậm Thành cách quân doanh chính Tống Giang năm mươi dặm.
Mặc dù mặt ngoài huyện Cự Dã và quân doanh chính quân Lương Sơn hỗ trợ lẫn nhau, nhưng Chủng Sư Đạo nắm chắc quân đội huyện Cự Dã không dám tùy tiện phái binh ra khỏi thành trợ giúp. Mà quân doanh huyện Nhậm Thành cách đại doanh chính quá xa, lộ trình năm mươi dặm chạy tới ít nhất cần thời gian nửa ngày.
Đội ngũ phía trước là ba ngàn bộ binh do Tiên phong Tác Siêu dẫn, họ vội vàng kéo năm mươi chiếc xe hai trâu, chuyên chở năm mươi máy ném đá tiến tới. Sau đó là bốn ngàn nỏ quân, đây là ứng đối với xung kích thứ nhất quân Lương Sơn giết ra khỏi trại lớn.
Sau nỏ quân là ba ngàn bộ binh giáp nặng, đây là một đội quân mạnh do Chủng Sư Đạo lựa chọn tinh nhuệ tạo thành, am hiểu kịch chiến binh khí ngắn. Ngoài ra còn một vạn bộ binh trường mâu dưới sự thống lĩnh của lão tướng Tông Trạch tùy thời xuất kích, họ chính là chủ lực công kích đại doanh quân địch, đồng thời cũng sẽ phục kích viện quân của huyện Cự Dã.
Trương Thúc Dạ dẫn năm ngàn quân đội thủ vững đại doanh, phòng ngừa bị quân địch phản công cướp trại.
Lúc cách đại doanh quân Lương Sơn chừng ba trăm bước, quan quân dừng tiến lên, đây là một vùng bỏ hoang rộng chừng hơn mười dặm, là vị trí hai quân giao chiến tốt nhất. Khi Tác Siêu ra lệnh một tiếng, binh sĩ vội vàng động thủ khiêng máy ném đá xuống xe, năm mươi máy ném đá kiểu cán dài nhanh chóng xuất hiện trên cao điểm ngoài ba trăm bước.
Ngay khi quan quân dần tới gần đại doanh quân Lương Sơn, quân Lương Sơn cũng đang tích cực chuẩn bị phòng ngự. Tống Giang và Ngô Dụng cùng xuất hiện trên tường doanh. Lúc này Tống Giang rất lo lắng tình hình huyện Cự Dã, y sợ hãi Lâm Xung nhất thời hồ đồ dẫn quân chạy tới chi viện đại doanh, như vậy huyện thành Cự Dã sẽ trống không, vừa vặn thành toàn cho quân địch.
Tống Giang đã phái người đi thông báo Lâm Xung án binh bất động, theo lý hẳn là có tin tức đáp lại, nhưng tới giờ vẫn chưa có tin tức gì, điều này khiến Tống Giang cực kỳ lo lắng. Chẳng lẽ huyện Cự Dã xảy ra chuyện sao? Hay là lính đưa tin của y bị quân địch chặn lại?
Tống Giang tâm sự nặng nề, khổ tâm khó giải. Nhưng đại tướng Đổng Bình và Lý Quỳ ở đây hôm nay lại không nghĩ xa như vậy, lực chú ý của họ đều đặt trên người quan quân phía trước. Sau khi quan sát thật lâu, Đổng Bình chạy về hỏi Ngô Dụng:
- Thám tử nói quân địch chỉ có một vạn người tấn công, nhưng họ lại lựa chọn xuất kích ban đêm, quân sư cảm thấy Chủng Sư Đạo có quỷ kế khác sao?
Ngô Dụng khẽ thở dài:
- Thẳng thắn mà nói ta cũng không biết. Ta vốn tưởng rằng Chủng Sư Đạo sẽ án binh bất động, hiện giờ hắn lại chủ động xuất kích, khiến cho ta không hiểu được. Ta nghĩ Chủng Sư Đạo luôn đa mưu túc trí, nếu như hắn không nắm chắc, hẳn là sẽ không tiến công ban đêm. Chắc chắn hắn có chỗ dựa vào, chúng ta vạn lần không thể khinh thường.
- Chẳng lẽ là vây thành đánh viện binh?
Tống Giang rốt cuộc không nhịn được mở miệng. Quan quân chỉ có một vạn quân đội, với chút quân đội này không công được đại doanh của y, như vậy những quân đội khác đâu? Tống Giang lập tức căng thẳng:
- Quân sư, nếu như ta đoán không sai, một vạn quân đội khác chắc chắn mai phục bên ngoài huyện thành Cự Dã, chỉ chờ Lâm Xung dẫn quân ra khỏi thành viện trợ đại doanh.
Không chỉ Tống Giang, gần như tất cả các tướng lĩnh đều cực kỳ sợ hãi các loại mưu lược của Chủng Sư Đạo. Hai ngày nay rất nhiều đại tướng đều yêu cầu rút quân về Vận Châu, tử thủ huyện Tu Thành, lấy bất biến ứng vạn biến.
Lúc này, đại tướng Lý Quỳ không để ý đối phương có mưu kế gì khác hay không, y cắn răng ác độc nỏi:
- Mặc kệ họ có âm mưu quỷ kế gì, trước Phích Lịch Pháo của chúng ta, hết thảy đều hóa thành bột mịn.
Lý Quỳ chạy vội tới trước hô một tiếng:
- Chuẩn bị Phích Lịch Pháo!
Đây là lần đầu tiên quân Lương Sơn sử dụng hỏa khí, hỏa khí của bọn họ chính là Phích Lịch Pháo, do hỏa pháo bắn ra Phích Lịch Pháo vỏ mỏng ngoại hình như quả dừa ra ngoài.
Phích Lịch Pháo là bản sơ cấp của Chấn Thiên Lôi, không chỉ bản thân rất nhỏ, vỏ lại rất mỏng, bình thường đều làm bằng vỏ gỗ, cũng bởi vì thuốc nổ không đủ, không cách nào nổ tung vỏ sắt, sóng xung kích cũng không đủ cường đại, cho nên đều trộn đinh sắt, miếng sắt ngâm độc hoặc là vôi, lực sát thương của loại Phích Lịch Pháo này rất yếu, thường chỉ có tác dụng quấy nhiễu quân địch.
Ba mươi khung hỏa pháo kéo ra, binh tướng quân Lương Sơn bỏ Phích Lịch Pháo nặng năm cân vào trong ổ bắn. Lúc này ánh mắt Lý Quỳ nhìn về phía tháp quan sát bên cạnh cửa lớn, nếu trên tháp quan sát cao bốn trượng có ánh lửa sáng lên, điều này có nghĩa quân địch tiến vào trong tầm bắn, Lý Quỳ chỉ chờ đợi giờ phút này.
Đúng lúc này, bó đuốc trên tháp quan sát sáng bừng lên.

Chủng Sư Đạo dừng ngựa sau nỏ binh, chăm chú nhìn đại doanh quân Lương Sơn đen nhánh phía xa. Cho dù ánh trăng ảm đạm, nhưng vẫn có thể mơ hồ trông thấy hai tòa tháp quan sát cao sừng sững bên cửa lớn, cùng với ánh lửa lấp lóe trên tháp cao.
Hôm nay là trận chiến đầu tiên chủ lực quan quân tấn công quân Lương Sơn, trận chiến này cực kỳ quan trọng với lão, liên quan tới sĩ khí của mấy vạn tướng sĩ và chiến lược kế hoạch sau này. Lão không tính trực tiếp đánh hạ đại doanh quân Lương Sơn, nhưng lão muốn gây ra áp lực cường đại cho Tống Giang và tướng sĩ quân Lương Sơn, phối hợp với ảnh hưởng sinh ra bởi Lý Diên Khánh cướp đoạt Vận Thành, cuối cùng khiến Tống Giang rút về phía bắc.
Nếu như không có Chấn Thiên Lôi và máy ném đá kiểu mới mà triều đình đưa tới, lão chỉ có thể dùng thủ đoạn cường công, không quan tâm cái giá phải trả tiến đánh đại doanh quân Lương Sơn. Hiện giờ có Chấn Thiên Lôi và máy ném đá kiểu mới, ít nhất tổn thất của lão sẽ giảm xuống thấp nhất, thậm chí không có tổn thất. Giờ phút này, lão tràn ngập chờ mong đối với chiến dịch đêm nay.
Lúc này, Tác Siêu chạy lên, ôm quyền hành lễ nói:
- Khởi bẩm lão tướng quân, máy ném đá đều đã trang bị hoàn tất, xác nhận không lầm, tùy thời có thể bắn!
Chủng Sư Đạo lại nhìn trại lớn của quân Lương Sơn đen nhánh phía xa, gật nhẹ đầu ra lệnh:
- Ra tay bắn dầu hỏa trước!
Năm mươi chiếc máy ném đá cỡ nhỏ kéo ra, tất cả cán ném đều kéo cong, trong ổ ném đặt bình gốm chứa dầu hỏa. Đây là Chủng Sư Đạo nhận được Lý Diên Khánh dẫn dắt, đổi dùng bình gốm vỏ mỏng chứa dầu hỏa, một bình gốm đổ đầy dầu hỏa nặng bốn mươi cân, giống như Chấn Thiên Lôi. Lão cũng không vội vàng sử dụng Chấn Thiên Lôi, mà dùng dầu hỏa tạo thanh thế trước.
Đúng lúc này, hỏa pháo trong quân Lương Sơn khởi động ầm ầm, ba mươi quả Phích Lịch Pháo bay lên không, tạo thành hàng loạt điểm đen, gào thét đánh tới trận địa quan quân.
Phích Lịch Pháo rơi ầm ầm xuống đất, lập tức nổ tung, tiếng nổ như sét đánh, khí thế dọa người, khói trắng tràn ngập. Cho dù Phích Lịch Pháo chỉ bắn hơn hai trăm bước, nhưng đinh sắt và miếng sắt trong Phích Lịch Pháo bắn ra chung quanh, phóng như mưa vào mặt binh sĩ quan quân.
- Nâng thuẫn phòng ngự!
Tác Siêu hô lớn một tiếng, các binh sĩ vội vàng giơ thuẫn phòng ngự, nhưng vẫn có không ít binh sĩ động tác hơi chậm, bị đinh sắt đánh trúng, phát ra tiếng kêu thảm liên miên.
Chủng Sư Đạo xanh mặt ra lệnh:
- Không cần để ý đối phương, lập tức bắn!
- Bắn!
Tác Siêu ra lệnh cực lớn, các binh sĩ dùng đuốc đốt bình gốm. Mặc dù bình gốm được đóng bằng bùn, nhưng bởi vì bên ngoài bình gốm cũng bôi một lượt dầu hỏa, toàn bộ bình gốm nhanh chóng bốc cháy.
Năm mươi cán dài ném ra ngoài, năm mươi ngọn lửa màu lam cháy hừng hực, bỗng dưng bắn đi, liền thấy từng điểm lửa trên không, bay về đại doanh quân Lương Sơn. Ưu thế dầu hỏa lập tức xuất hiện, nó sẽ không tắt trên không, cũng không dễ dàng văng dầu từ trong bình gốm đóng kín bằng bùn đất, chúng xoay vòng trên không, lao thẳng đại doanh quân Lương Sơn.
- Quan quân hỏa công!
Binh sĩ Lương Sơn vội vàng hô lớn, Tống Giang và Ngô Dụng cũng nhìn thấy điểm lửa đầy trời, họ lập tức giật nảy mình, quan quân lại có thể bắn bình lửa cách hơn bốn trăm bước. Nhưng không chờ họ nghĩ lại, bình lửa đã tới đỉnh đầu, mấy chục thân vệ vội vàng xông lên nâng thuẫn phòng ngự phía trước, bảo vệ Tống Giang và Ngô Dụng.
Chỉ nghe tiếng lốp bốp vang lên, bình gốm rơi xuống đất, loại gốm này đặc biệt chế tác cho hỏa công, vỏ gốm mỏng như giấy, vừa gõ nhẹ liền vỡ nát, bay đi bốn phía, một bình gốm sẽ tràn ra mấy chục thậm chí mấy trăm đốm lửa.
Chúng đập trúng tường doanh, máy ném đá, tháp quan sát và đám binh sĩ, đại doanh quân Lương Sơn lập tức bốc cháy.
Đổng Bình gấp vội hô lớn:
- Mau mau dập lửa!
Mặc dù quân Lương Sơn chưa từng sử dụng dầu hỏa, nhưng không có nghĩa họ không biết dập lửa. Họ đánh bại quan binh triều đình mấy lần, đã sớm học được các loại biện pháp ứng đối hỏa khí và dầu hỏa.
Quân Lương Sơn biết không thể dùng nước để dập lửa, mà nhất định phải sử dụng bùn cát mới có thể dập lửa. Đại doanh quân Lương Sơn đặc biệt chuẩn bị rất nhiều bùn cát dập lửa, liền thấy vô số binh sĩ đổ giỏ bùn cát lên dầu hỏa đang cháy, cùng lúc dùng chân dập lửa.
Nhưng đây chỉ là dập dầu hỏa rơi xuống đất, mà lửa trên hỏa pháo và tường doanh bên ngoài lại không cách nào dập đi. Lúc này, số bình lửa thứ hai lại gào thét bắn tới, bình gốm vỡ vụn, vô số điểm lửa văng ra, lửa mượn gió thổi, vài chiếc hỏa pháo bị ngọn lửa nuốt sống, tường doanh cũng dấy lên lửa lớn hừng hực, khói đặc ngập tràn. Rất nhiều binh sĩ Lương Sơn bị dầu hỏa dính vào thiêu đốt, sợ hãi hô lớn, bỏ mạng chạy trốn, hoặc lăn lộn trên mặt đất.
Lúc này, chung quanh Tống Giang và Ngô Dụng là một biển lửa, mấy tên thân binh chân đứng không vững, kêu thảm ngã vào lửa. Tống Giang cả kinh tay chân luống cuống, Lý Quỳ đỏ ngầu cả mắt, đẩy đám người xông lên tường doanh hô lớn:
- Đại ca, bên này quá nguy hiểm, ta cõng ngươi xuống dưới!

Bạn cần đăng nhập để bình luận