Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 790: Lặng yên tiến đến

Chương 790: Lặng yên tiến đếnChương 790: Lặng yên tiến đến
Lý Diên Khánh cũng không đưa tám Đế cơ về cung, mà đưa các nàng tới phủ Phò mã của Tào Thịnh, giao cho Triệu Kim Nô chiếu cố. Triệu Kim Nô đang chờ các nàng ở cửa, tám Đế cơ Triệu Phúc Kim đi ra từ trong xe ngựa, mọi người ôm lấy nhau, lại khóc rống lên.
- Được rồi! Hết thảy đều qua rồi, chúng ta vào phủ trước.
Triệu Kim Nô an ủi tám muội muội, chúng nữ theo Triệu Kim Nô vào phủ. Lúc này, Triệu Phúc Kim bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Diên Khánh, trong mắt có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng bờ môi nàng giật giật, lại không cách nào mở miệng. Lý Diên Khánh mỉm cười với nàng, khẽ gật đầu một cái. Khuôn mặt Triệu Phúc Kim lập tức ửng đỏ, cúi đầu bước nhanh vào cửa phủ.
Tào Thịnh đi tới vỗ vai Lý Diên Khánh:
- Tiểu tử ẩn giấu thật sâu nha!
Lý Diên Khánh vẻ mặt mờ mịt:
- Lục ca đang nói cái gì, ta không hiểu!
- Đừng giả bộ ngốc nghếch! À! Kẻ ngu nhất lf ta, ta lại còn cầu ngươi trừ bỏ Thái Cương, sớm biết ta cái gì cũng mặc kệ, tự nhiên nợ ngươi ân tình.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Nếu như lúc trước ngươi không tìm ta, Mậu Đức Đế cơ sẽ thực sự gả cho Thái Cương.
Tào Thịnh ngạc nhiên:
- Không thể nào!
Lý Diên Khánh cười cười:
- Có lẽ đây gọi là ý trời đi! Ta không có khả năng mọi chuyện đều nghĩ tới, giống như ta không có nghĩ tới nàng lại giao thứ này cho ta.
Lý Diên Khánh lấy phượng ngọc Triệu Phúc Kim cho hắn, phía trên khắc tên của Triệu Phúc Kim, phía sau là ngày sinh tháng đẻ của nàng.
Tào Thịnh thở dài nói:
- Cái này gọi là ngọc bản mệnh, hoặc gọi ngọc phò mã, là Thái Thượng Hoàng tự tay chế tác, mỗi con gái của hắn đều có một miếng. Trong đêm động phòng, nàng sẽ giao miếng ngọc này cho Phò mã. Miếng ngọc của Kim Nô đang ở trong tay ta, ta làm sao cũng không nghĩ tới lão Tứ lại yêu ngươi.
Nói tới đây, Tào Thịnh đẩy hắn một cái:
- Đi thăm nàng một chút đi! Cho nàng một câu nói.
Lý Diên Khánh gật đầu, quay người đi vào trong cửa phủ. Tào Thịnh lập tức phân phó quản gia dẫn Lý Diên Khánh đi nội trạch.
Lúc này, Triệu Kim Nô đã bố trí xong tám muội muội, tìm tới trượng phu, vừa vặn thấy quản gia dẫn theo Lý Diên Khánh đi vào trong nội trạch. Nàng hết sức kinh ngạc, nhưng nàng cũng biết đây chắc chắn là ý của trượng phu, nàng liền vội vã chạy đi tìm Tào Thịnh.
- Phu quân, xảy ra chuyện gì, tại sao Lý Diên Khánh lại đi vào nội trạch rồi?
- Ta để hắn đi tìm lão Tứ.
- Vì cái gì?
Triệu Kim Nô bỗng nhiên nghĩ tới nàng và Tứ muội đùa giỡn với nhau, trong lòng mơ hồ hơi căng thẳng, chẳng lẽ những trò đùa kia là thật?
- Lão Tứ tặng ngọc bản mệnh cho Lý Diên Khánh.
- Hả?
Triệu Kim Nô cả kinh che miệng lại, nàng đương nhiên biết ý nghĩa của ngọc bản mệnh là thế nào?
- Hóa ra người trong lòng nàng thực sự là Lý Diên Khánh à?
- Lời này của ngươi có ý gì?
Tào Thịnh hơi khó hiểu.
- Mấy năm trước ta phát hiện nàng vẫn luôn có tâm sự, ta liền biết trong lòng nàng có người, nhưng không dám nói ra. Lần trước ở Kinh Triệu ta lấy Lý Diên Khánh ra nói đùa với nàng, không nghĩ tới lại là sự thật.
Nói tới đây, lông mày Triệu Kim Nô nhíu lại:
- Kỳ quái, nàng hẳn là chưa từng tiếp xúc với Lý Diên Khánh mới đúng, tại sao lại khó hiểu mà thích Lý Diên Khánh? Nàng cũng không phải loại nữ nhân ngưỡng mộ anh hùng kia.
Tào Thịnh cúi đầu trầm tư một lát, bỗng nhiên vỗ trán một cái:
- Ta đã biết!
- Phu quân biết cái gì?
Tào Thịnh kích động nói:
- Cụ thể năm nào ta quên rồi, đại khái bảy tám năm trước! Khi đó dường như Lý Diên Khánh vừa tới kinh thành không bao lâu, hắn đi săn với Vận Vương, lão Tứ vẫn là Diên Khánh Đế cơ. Lúc ấy xảy ra một chuyện, lão Tứ suýt bị mãnh thú gây thương tích, là Lý Diên Khánh cứu được nàng. Vận Vương nói lão Tứ vẫn luôn nhớ mãi không quên, hẳn là nhiều năm như vậy, lão Tứ vẫn luôn nghĩ tới hắn?
Triệu Kim Nô cũng kinh ngạc vạn phần, không thể nào! Đã nhiều năm như vậy, Tứ muội thực sự một mực nhớ mãi không quên Lý Diên Khánh sao? Trong lòng nàng quýnh lên, xoay người rời đi:
- Không được, ta phải đi hỏi nàng một chút!
Tào Thịnh vội vàng nắm tay thê tử:
- Hiện giờ đừng đi hỏi, để họ trò chuyện.

Triệu Phúc Kim có căn viện của mình ở phủ Phò mã, ở tây viện hậu trạch. Mặc dù nàng được Lý Diên Khánh cứu, không bị mang tới Kim doanh, nhưng tâm sự của nàng vẫn nặng nề, nét mặt tươi cười kó mà biểu lộ. Nàng đứng một mình dưới gốc cây lê, chăm chú nhìn hoa lê tuyết trắng.
Lúc này, nàng cảm thấy có tiếng bước chân sau lưng, liền nói:
- Ta muốn an tĩnh một lát, chờ lát nữa sẽ đi qua.
Sau lưng lại không có tiếng ai trả lời, Triệu Phúc Kim khẽ giật mình, quay người nhìn lại. Gương mặt xinh đẹp của nàng nháy mắt trở nên đỏ bừng, ngượng ngùng cúi thấp đầu. Lý Diên Khánh chậm rãi đi tới, ôn hòa nói:
- Lần này là ta quan tâm ngươi không đủ, khiến ngươi thiếu chút nữa xảy ra chuyện rồi!
Đầu Triệu Phúc Kim cúi xuống thấp hơn, cắn nhẹ môi, nhưng không lên tiếng.
Lý Diên Khánh kéo tay nàng, nhẹ nhàng nắm chặt, khẽ cười nói:
- Thực ra lần trước gặp được ngươi ở Bảo Nghiên Trai Hồng Kiều, trong lòng ta đã hiểu rồi.
Giọng Triệu Phúc Kim nhỏ như con muỗi:
- Ta tới Bảo Nghiên Trai mua đồ rất bình thường mà!
Mặc dù nói như vậy, nhưng nàng không thu tay lại.
Hai người đứng nửa ngày, Lý Diên Khánh lại nói:
- Nhà ta có thê thất, chỉ sợ không thể cho ngươi danh phận quá lớn.
Triệu Phúc Kim biến sắc, ánh mắt lập tức ảm đạm, nhỏ giọng nói:
- Nếu như ta tới Kim doanh, kết cục không biết sẽ bi thảm thế nào, cũng không bằng nô mất nước, ta nào còn dám yêu cầu danh phận xa vời.
Lý Diên Khánh buông tay nàng ra, chậm rãi tản bộ trong vườn hoa. Triệu Phúc Kim đi theo hắn, lặng yên đồng hành.
- Thực ra ngươi lo lắng nhất không phải bản thân mình, mà là hoàng thất có đúng không?
Triệu Phúc Kim gật nhẹ đầu, nàng cam tâm tình nguyện đi theo Lý Diên Khánh, không cầu danh phận. Lo lắng duy nhất của nàng chính là hoàng thất, hoàng huynh sẽ đáp ứng mình trở thành thiếp của Lý Diên Khánh không?
- Trước đó phụ hoàng của ngươi cho ta một phần thánh chỉ, dùng phương thức văn bản hứa hẹn gả một Đế cơ cho ta. Mặc kệ tương lai ai làm Hoàng đế, hắn cũng sẽ không thể can thiệp chuyện của chúng ta.
Nói tới đây, Lý Diên Khánh quay người ôm nàng vào lòng mình, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng chằm chằm. Triệu Phúc Kim căng thẳng tim đập thình thịch, vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng. Nàng chôn đầu thật sâu vào lòng Lý Diên Khánh, không dám ngẩng đầu.
Lý Diên Khánh nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Triệu Phúc Kim nhắm hai mắt lại, chờ đợi hạng phúc giáng xuống. Lý Diên Khánh cúi đầu hôn lên môi nàng. Toàn thân Triệu Phúc Kim chấn động, nắm chặt cánh tay Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh cũng không để ý nàng căng thẳng, ôm nàng vào lòng, hôn nàng như gió bão mưa rào. Dần dần Triệu Phúc Kim mất phương hướng, hai tay không tự chủ được kéo cổ Lý Diên Khánh, chủ động nghênh đón nụ hôn nồng nhiệt của hắn.
Không biết qua bao lâu, hai người không nỡ tách ra. Triệu Phúc Kim cúi đầu xuống, ngượng ngùng làm nũng:
- Chỉ biết bắt nạt người ta!
Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Có chuyện gì không?
Triệu Phúc Kim giật nảy mình, vừa quay đầu lại mới phát hiện một thị nữ đứng cách đó không xa, thần sắc hơi bối rối, không biết làm sao bây giờ. Gương mặt xinh đẹp của Triệu Phúc Kim bỗng nhiên đỏ bừng, dùng móng tay nhẹ nhàng bấm một cái trên mu bàn tay Lý Diên Khánh.
- Khởi bẩm Lý quan nhân, Phò mã có việc gấp tìm ngài.
- Hiện giờ hắn ở nơi nào?
- Phò mã ở thư phòng bên ngoài, để nô tỳ dẫn quan nhân qua.
Lý Diên Khánh nhìn Triệu Phúc Kim một chút. Triệu Phúc Kim vội vàng nói:
- Ta vừa vặn muốn đi thăm ba cô muội muội, ngươi đi làm chính sự đi!
- Được rồi! Muộn một chút ta sẽ trở lại thăm ngươi.
Hắn nhẹ nhàng nắm tay Triệu Phúc Kim một chút, lúc này mới đi theo thị nữ đi tới trung đình:
- Mời quan nhân bên này !
Triệu Phúc Kim nhìn Lý Diên Khánh đi xa, nàng châm jrãi ngồi xuống một tảng đá lớn. Những gì trải qua hôm nay dường như nằm mơ, từ tuyệt vọng đến hi vọng, hạnh phúc lại tới đột nhiên như vậy. Trong lúc mình lơ đãng, nó lặng yên tiến đến, trong lúc nhất thời nàng lại say mê.
- Tứ muội, ngươi để ta thực khó tìm nha!
Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng Triệu Kim Nô, lập tức khiến Triệu Phúc Kim bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Triệu Phúc Kim vội vàng đứng dậy, chỉ thấy Triệu Kim Nô vôi jvàng đi tới từ một cây cầu nhỏ.
- Nhị tỷ, ta… ta tùy tiện đi dạo.
Triệu Phúc Kim hơi luống cuống tay chân nói.
- Nha đầu chết tiệt kia, đến giờ còn giấu ta. Được rồi, sau này tìm ngươi tính sổ. Hiện giờ ngươi tới nội đường với ta trước, ba muội muội đều đến rồi, chỉ chờ một mình ngươi.
Triệu Kim Nô kéo Triệu Phúc Kim bước nhanh tới nội đường.

Lý Diên Khánh đi vào thư phòng bên ngoài, lại phát hiện Mạc Tuấn cũng ở trong phòng.
Thấy Lý Diên Khánh tiến tới, Mạc Tuấn vội vàng đứng dậy nói:
- Đô Thống, phía Cao Kiến Công có tin tức quan trọng.
- Tin tức gì?
- Có thể Vương Đạo Tề muốn hàng Kim!
Tin tức này quả thực khiến Lý Diên Khánh lấy làm kinh hãi. Hôm nay hắn còn tận mắt nhìn thấy Vương Đạo Tề trung thành cảnh cảnh với Triệu Hoàn, quay người lại liền muốn hàng Kim, tâm cơ của người này không khỏi quá thâm sâu rồi.
- Tin tức có thể tin cậy không?
- Hẳn là có thể tin được, có người bên cạnh Vương Đạo Tề bị Cao Kiến Công thu mua.
Lý Diên Khánh trầm tư một lát:
- Nếu để cho người bên cạnh Vương Đạo Tề ra tay, khả năng thành công lớn cỡ nào?
Mạc Tuấn lắc đầu:
- Chỉ có thể nói có khả năng, nhưng nguy hiểm rất lớn.
- Vậy bao giờ Vương Đạo Tề sẽ hàng Kim, điều này có thể xác định không?
- Điều này cũng không thể xác định, ta rất lo lắng buổi tối hôm nay, nếu như Vương Đạo Tề quyết định hàng Kim, hắn sẽ không bận tâm sự sống chết của Triệu Hoàn.
Lúc này, Tào Thịnh ở bên nói:
- Có khả năng Kim binh tạm thời không tiếp thụ Vương Đạo Tề đầu hàng hay không? Không phải Kim binh muốn hoàn toàn chinh phục Đại Tống sao?
Lý Diên Khánh thở dài một tiếng:
- Những thứ này đều có khả năng, vấn đề là chúng ta không dám mạo hiểm như vậy!
Trong phòng nhất thời trầm mặc, Lý Diên Khánh chắp tay đi vài bước, hắn quyết định thật nhanh nói:
- Đi thống báo Cao Kiến Công, kế hoạch sớm, hôm nay liền thi hành!

Bạn cần đăng nhập để bình luận