Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 315: Biện luận kịch liệt.

Chương 315: Biện luận kịch liệt.Chương 315: Biện luận kịch liệt.
Mặc dù trên danh nghĩa gọi là chất vất việc Chủng Sư Đạo từ chức, nhưng Thiên tử tự mình tiếp kiến, đã nói Thiên tử cũng không có ý hỏi tội. Chẳng qua dù sao việc này liên lụy rất lớn, Triệu Cát không thể không triệu tập trọng thần cử hành triều hội nhỏ chất vấn lần này.
Triệu Cát mở đơn từ chức gần ba ngàn chữ do Chủng Sư Đạo viết, khẽ thở dài một tiếng trong lòng, liền nói với Thái Kinh:
- Bắt đầu đi!
Thái Kinh thầm đắc ý, khom người nói:
- Lão thần đề nghị do Ngự Sử Đài làm chủ hỏi chuyện.
- Chuẩn tấu!
Theo lý thuyết, việc Chủng Sư Đạo từ chức hẳn là do Xu Mật Viện chủ trì chất vấn, nhưng không biết Triệu Cát suy nghĩ từ đâu, lại để Ngự Sử Đài tới chất vấn, việc này hơi khuếch đại sự việc.
Thái Kinh lập tức liếc mắt ra hiệu cho Ngự Sử Trung Thừa Mã Duy Lương. Mã Duy Lương hiểu ý, chậm rãi đi tới trước đan bệ, thi lễ với Thiên tử và chúng thần, lúc này mới bình thản hỏi:
- Đầu tiên ta muốn hỏi Chủng Đô Soái, trong đơn từ chức của Chủng Đô Soái nhắc tới là vì phụ tá thủ hạ âm thầm cung cấp quân tình cho Tây Hạ, cho nên áy náy từ chức. Có thể mời Chủng Đô Soái nói cụ thể hay không, phụ tá để lộ bí mật này rốt cuộc là người thế nào, hắn đảm nhiệm chức gì trong quân đội?
Thật ra trong đơn từ chức của Chủng Sư Đạo viết rất rõ ràng, Ngự Sử đã muốn hỏi, lão đành lặp lại lần nữa:
- Người để lộ bí mật là phụ tá của ta, tên là Triệu Nguyên, chức quan Lục Sự Tham Quân. Ba năm trước đây lúc hắn đảm nhiệm Thạch Châu Ti Sĩ bị người Tây Hạ dùng tiền tài khống chế, trở thành mật thám của người Tây Hạ, từ đầu đến cuối ta không biết gì cả.
- Hóa ra là mật thám của người Tây Hạ!
Mã Duy Lương nhất mạnh một câu, chung quanh lập tức xì xào bàn tán, hiển nhiên câu nói này dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Đồng Quán không khỏi thầm lắc đầu. Tại sao Chủng Sư Đạo này không hề hiểu chuyện, liều mạng cầm bô ỉa rót lên đầu mình, ngay cả Thiên tử cũng không tiện giúp lão. Để lộ bí mật và mật thám tính chất hoàn toàn khác biệt, tính chất của mật thám càng thêm nghiêm trọng, chẳng lẽ Chủng Sư Đạo không hiểu rõ ràng?
Thái Kinh và Cao Cầu liếc nhau, trong mắt hai người lóe lên vẻ đắc ý. Thái Kinh nháy mắt với Mã Duy Lương, để y tiếp tục truy hỏi.
Mã Duy Lương hiểu ý, lại tiếp tục hỏi:
- Xin hỏi Triệu Nguyên này là xuất thân Tiến Sĩ khóa nào?
- Hắn không phải Tiến Sĩ, chỉ là cử nhân thi giải.
- Ồ! Hóa ra chỉ là cử nhân, thế nhưng ta không rõ, tại sao cử nhân lại có thể đảm nhiệm chức vụ Ti Sĩ cửu phẩm? Không phải là Chủng Đô Soái đề cử hắn chứ?
Mã Duy Lương từng bước chụp tội Chủng Sư Đạo và Triệu Nguyên. Như vậy, thân phận mật thám của Triệu Nguyên bất tri bất giác sẽ biến thành Triệu Nguyên và Chủng Sư Đạo cùng hưởng.
Chủng Sư Đạo là lão tướng gần bảy mươi, sao có thể không rõ ý đồ của Mã Duy Lương. Mặc dù lão là người thẳng thắn, nhưng cũng không phải ngu xuẩn đến mức mua dây buộc mình. Chủng Sư Đạo lắc đầu:
- Chỉ sợ Mã Ngự Sử không hiểu rõ quan lại tầng dưới chót lên chức. Ban đầu Triệu Nguyên đảm nhiệm văn lại, cử nhân hoàn toàn có thể đảm nhiệm được. Hắn làm văn lại gần mười năm, lại lên chức từng bước một. Dựa theo thể chế triều đình, văn lại đầy đủ tư lịch đồng thời biểu hiện xuất sắc, có thể chuyển thành quan viên cửu phẩm. Tư lịch của Triệu Nguyên đã đủ rồi, tài năng cũng rõ như ban ngày, hắn thăng làm quan viên cửu phẩm đều ổn thỏa. Tại Xu Mật Viện Thẩm Quan Viện và Lại Bộ có hồ sơ của hắn, nếu Mã Ngự Sử có hứng thú có thể điều tra xem.
Mã Duy Lương cực kỳ láu cá, một khi lời chứng không có lợi cho mục tiêu của mình, y sẽ lập tức thay đổi, không dây dưa chuyện này. Y cười nói:
- Ta đương nhiên biết có thể chuyển quan, đã là Chủng Đô Soái cho rằng hắn ưu tú, như vậy ta cũng không thể nói gì hơn. Xin hỏi Chủng Đô Soái, hắn bị người Tây Hạ xúi giục làm mật thám bao lâu?
- Vừa rồi ta đã nói, ba năm trước đây lúc hắn đảm nhiệm Ti Sĩ Thạch Châu.
- Như vậy lúc Chủng Đô Soái lại sử dụng hắn làm Lục Sự Tham Quân, có cẩn thận thẩm tra lý lịch của hắn hay không?
- Ngươi nói thẩm tra phương diện nào?
- Ví dụ như nguồn tài sản của hắn, hạnh kiểm ngày thường của hắn, danh tiếng trong quan viên và dân chúng các loại. Chủng Đô Soái có từng thẩm tra không?
Chủng Sư Đạo trầm mặc một lát, lắc đầu nói:
- Không có!
Nói tới đây, Chủng Sư Đạo không nhịn được:
- Cũng bởi vì ta không thẩm tra cẩn thận, dẫn đến dùng người không thỏa đáng, cho nên mới tự nhận lỗi từ chức.
Lão lại thi lễ với Thiên tử:
- Bệ hạ, lão thần dùng người không tốt, dẫn đến tiết lộ cơ mật, cô phụ thánh ân, khẩn cầu bệ hạ miễn đi hết thảy chức quan của lão thần.
Thái Kinh ở bên lạnh lùng nói:
- Tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ không phải từ chức là có thể thoát tội đơn giản như vậy!
Triệu Cát trầm mặc một lát nói:
- Chủng ái khanh không nên quá sốt ruột, chuyện càng nói sẽ càng rõ ràng. Trẫm không muốn bênh vực tội lỗi, nhưng cũng không muốn gán tội người vô tội, cho nên mới tổ chức triều hội chất vấn này, xin Chủng ái khanh giữ kiên nhẫn.
Y lại nói với Mã Duy Lương:
- Mời Mã Ngự Sử tiếp tục đi!
- Tạ ơn bệ hạ!
Mã Duy Lương thi lễ, lại tiếp tục nói:
- Có thể mời Chủng Đô Soái nói một câu hậu quả do vụ án Triệu Nguyên tạo thành hay không?
Chủng Sư Đạo bất đắc dĩ, đành hồi đáp:
- Hậu quả nghiêm trọng tạo thành là tiết lộ quân tình chuẩn bị chiến đấu, dẫn đến không thể kéo dài chiến dịch Tây Hạ.
- Ta thấy trong đơn từ chức của Chủng Đô Soái có nhắc tới Tiến Sĩ Lý Diên Khánh suýt nữa bị giết khi tuần sát biên cương, chẳng lẽ đây không phải hậu quả nghiêm trọng?
Chủng Sư Đạo lắc đầu:
- Tuần sát biên cương vốn rất nguy hiểm, thám tử quân ta thẩm thấu Tây Hạ, thám tử Tây Hạ thẩm thấu Tống cảnh, đây là chuyện thường xuyên xảy ra. Hắn gặp được thám tử Tây Hạ rất bình thường, dù sao hắn đảm nhiệm Tham Quân, khi chấp hành công vụ, không thể vì hắn là xuất thân Tiến Sĩ mà biến thành chuyện lớn. Đây chỉ là một hậu quả nho nhỏ, chưa thể nói tới nghiêm trọng.
Cao Cầu bên cạnh không nhịn được quát lớn:
- Chủng Chỉ Huy Sứ là đang tránh nặng tìm nhẹ đi! Lý Diên Khánh rõ ràng gặp phải phục kích hai trăm kỵ binh hạng nặng của Tây Hạ vây quanh, sao có thể nói một câu hời hợt gặp thám tử Tây Hạ như vậy?
Đồng Quán bên cạnh ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- Tại sao Cao Thái Úy biết có hai trăm kỵ binh Tây Hạ vây quanh Lý Diên Khánh? Trong đơn từ chức của Chủng Soái không hề nhắc tới việc này!
Cao Cầu lập tức á khẩu không trả lời được. Đúng vậy! Y làm sao biết được?
Qua nửa ngày, Thái Kinh hòa giải:
- Cao Thái Úy từng ở quân Tây Bắc mấy năm, có chút quan hệ, chắc sẽ có bộ hạ cũ nhiệt tình viết thư cho cấp trên cũ, Cao Thái Úy biết việc này cũng không kỳ quái.
Cao Cầu vội vàng nói:
- Thái Tướng Quốc nói đúng, có mấy bộ hạ cũ viết thư nói cho ta biết việc này.
Chủng Sư Đạo lạnh lùng nhìn y một cái:
- Cao Thái Úy, sở dĩ trong đơn từ chức ta không tường thuật việc này, chính là vì bận tâm mặt mũi của ngươi, xin ngươi phải tự biết mình!
Đồng Quán càng thêm kinh ngạc:
- Nói như vậy, Lý Diên Khánh bị tập kích tại biên cương có liên quan tới Cao Thái Úy. Thực là kỳ quái, Cao Thái Úy ở kinh thành, sao lại liên lụy vào việc này?
Cao Cầu đỏ bừng cả mặt, trừng mắt nhìn Chủng Sư Đạo:
- Ngươi nói ta liên lụy vụ án Lý Diên Khánh bị tập kích, có chứng cứ gì không?
- Ta quả thực không có chứng cứ xác thực, chỉ là một vài khẩu cung mà thôi. Chắc hẳn Thái Tướng Quốc và Ngự Sử Đài sẽ không tiếp thu, cho nên ta không nói nhiều trong đơn từ chức. Nếu Cao Thái Úy không truy cứu, không ai hỏi tới việc này.
Mặt Cao Cầu lúc đỏ lúc trắng, ngay trước mặt Thiên tử và nhiều trọng thần như vậy, y quả thực không xuống đài được.
- Tốt nhất ngươi nói ra cho rõ ràng!
Chủng Sư Đạo thản nhiên nói:
- Hai chúng ta biết rõ trong lòng!
Lúc này, Thái Kinh thầm mắng Cao Cầu ngu xuẩn, đối phương đã nói có khẩu cung, Cao Cầu còn muốn xoắn xuýt chuyện này. Lão vội vàng ho khan hai tiếng:
- Hôm nay chỉ thảo luận chuyện Chủng Đô Soái từ chức, chúng ta không cần xoắn xuýt chuyện râu ria không đáng kể này. Thật ra chuyện rất rõ ràng, Triệu Nguyên làm Lục Sự Tham Quân nắm giữ rất nhiều quân tình, hắn lại là mật thám của Tây Hạ, tính chất vô cùng nghiêm trọng. Chủng Đô Soái quả thực không thể trốn tránh trách nhiệm. Lão thần đề nghị lập tức miễn đi tất cả chức vụ trong quân đội của Chủng Sư Đạo, để tránh ảnh hưởng ác liệt của sự kiện mở rộng. Về phần hắn có phải chịu tội hay không, hẳn là giao cho Hình Bộ và Ngự Sử Đài điều tra kỹ càng rồi quyết định.
Triệu Cát nhìn thoáng qua Đồng Quán:
- Xu Mật Viện có ý kiến gì?
Đồng Quán đứng lên nói:
- Phạm tội đầu tiên chính là Lục Sự Tham Quân, cũng không phải bản thân Chủng Soái hay người nhà hắn. Tiếp theo ban đầu khi Chủng Soái dùng Triệu Nguyên, khi đó hắn còn chưa phải mật thám Tây Hạ, chỉ là về sau làm quan ở Thạch Châu mới bị thu mua. Nếu như nói tội thiếu giám sát, hẳn là Tri Châu Thạch Châu chịu trách nhiệm, mà không nên áp đặt cho Chủng Soái. Thứ ba, trong một đội quân ngẫu nhiên sẽ xuất hiện mật thám của quân địch, đây là chuyện bình thường, không nên quá khuếch đại, quan trọng là chủ soái sử lý thế nào. Sau khi Chủng Soái phát hiện Triệu Nguyên có tội liền lập tức xét xử, tuyệt đối không nhân nhượng. Ta cảm thấy hắn đã dùng hết trách nhiệm của chủ soái, hiện tại chuẩn bị chiến đấu đã tiến hành một nửa, quân tình còn tiếp tục thay đổi, tình báo Tây Hạ nhận được có thể nói không có chút ý nghĩa nào, cho nên thật ra tổn thất không hề lớn. Bệ hạ, lâm trận đổi soái là tối kỵ trong quân, vi thần để nghị để Chủng Soái lập công chuộc tội.
Thái Kinh cả giận nói:
- Triệu Nguyên là do Chủng Sư Đạo đề cử đề bạt, hắn rõ ràng chịu tội thiếu giám sát, sao có thể không truy cứu?
Đồng Quán lạnh lùng nói:
- Chu Miễn cũng do Thái Tướng Quốc đề bạt, hắn phạm vào tội mưu phản, có phải cũng nên truy cứu tội đề cử thiếu giám sát của Thái Tướng Quốc hay không?
Trong đại điện lập tức lặng yên. Qua nửa ngày, Triệu Cát đứng dậy nói:
- Chuyện này để sau bàn lại, tan triều!
Triệu Cát phẩy tay ao sbor đi, trên đại điện chỉ còn lại Đồng Quán và Thái Kinh trợn mắt nhìn nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận