Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 213: Lương Hoạn câu cá.

Chương 213: Lương Hoạn câu cá.Chương 213: Lương Hoạn câu cá.
- Diên Khánh quấy rầy điện hạ rồi!
- Không có chuyện gì, mời ngồi!
Dưới bóng cây có bàn ghế đá, Lý Diên Khánh ngồi xuống đối diện Triệu Giai, một thị nữ dâng lên hai chén trà, Triệu Giai nâng chén trà lên nói:
- Hai ngày trước phụ hoàng tìm ta, nói đồ Chu Miễn cất giữ, phụ hoàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ta cũng cảm thấy kỳ quái.
Lý Diên Khánh hơi động trong lòng, bình tĩnh hỏi:
- Không biết là món hàng gì?
- Mấy bức tranh chữ của danh nhân, bao gồm Thượng Ngu Thiếp của Vương Hữu Quân, mặt khác cũng phỏng chế Đường Cầm Cửu Tiêu Hoàn Bội, khiến phụ hoàng rất nổi nóng. Đường Cầm giả thì cũng thôi đi, Thượng Ngu Thiếp cũng là giả, khiến ta bị trách mắng một chầu.
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, mục tiêu của Loan Đình Ngọc quả nhiên không đơn giản là Đường Cầm, mục tiêu thực sự của gã vẫn là Thượng Ngu Thiếp. Hắn nhướng mày, bình tĩnh nói:
- Chuyện này tại sao lại trách điện hạ, lúc thuyền chúng ta đắm cũng không mở bất kỳ cái rương nào.
- Đúng là như vậy, hai chúng ta đều có thể làm chứng lẫn nhau, nhưng phụ hoàng lại không biết. Đương nhiên, hắn cũng không nói bị ta lấy đi, hắn chỉ hỏi ta xảy ra chuyện gì?
- Vậy điện hạ trả lời thế nào?
- Ta còn có thể trả lời thế nào, chỉ có thể nói không biết. Trong này nhiều khả năng lắm, nói không chừng bản thân Chu Miễn lấy được hàng giả, cũng khó nói bị một số người dụng tâm khó dò đổi đi trên đường vào kinh, đương nhiên cũng có thể có người cạy mở rương dưới đáy nước.
Nói đến đây, Triệu Giai nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, điềm nhiên như không có việc gì nói:
- Ta nhớ được ngươi từng nói cho ta biết, tranh chữ trong rương sẽ rơi xuống nước, lúc đó ngươi nghĩ thế nào lại nhắc tới vấn đề này?
Lý Diên Khánh biết Triệu Giai hoài nghi mình, hắn bình tĩnh nói:
- Lúc ấy ta đang đưa tang sư phụ, lúc chỉnh lý di vật của hắn phát hiện nước tràn vào hầm, rất nhiều sách của hắn bị ngâm trong nước, bị hủy hoàn toàn, bởi vậy ta cũng nghĩ tới rương ở đáy nước.
- Xem ra quả thực hơi trùng hợp, hai ngày trước khi ngươi nói cho ta, Lương Sư Thành cũng nhắc nhở phụ hoàng, rương ở trong nước sẽ nguy hiểm cho tranh chữ quý báu, cho nên phụ hoàng quyết định vớt thuyền đắm.
Tim Lý Diên Khánh bỗng nhiên nhảy một cái, đáp án đã vô cùng sống động, hắn biết Loan Đình Ngọc xuống nước thay ai.
Chẳng qua Triệu Giai cũng không truy đến cùng, gã không có bất cứ chứng cớ nào có thể chứng minh là Lý Diên Khánh trộm tranh chữ và đàn cổ, gã lại tin tưởng với địa vị và cảnh giới của Lý Diên Khánh hiện giờ, còn chưa tới tình trạng chơi chữ và đàn, hắn sẽ cảm thấy hứng thú với hoàng kim và bạch ngân hơn.
Quan trọng hơn là, đây cũng không phải chuyện gì lớn, sau khi phụ hoàng tức giận, cũng chỉ cảm thấy rất tiếc nuối mà thôi, không đáng trở mặt với Lý Diên Khánh vì chuyện này.
- Hôm nay ngươi tìm ta có việc gì sao?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta gặp một chuyện khó giải quyết.
Lý Diên Khánh nói cho Triệu Giai chuyện trong cung mua sắm ba nghìn hộp báu, Triệu Giai quả thực cảm thấy kinh ngạc, trong cung lại còn quịt nợ, điều này làm sao có thể?
Gã trầm tư một lát nói:
- Nói chung, bình thường trong cung sẽ không mua son phấn bên ngoài, đều là tự chế, cho dù mua sắm cũng là nước hoa mực thơm. Ta nhớ được trước kia trong cung từng mua sắm một số nước Tường Vi, nhưng đồ của Bảo Nghiên Trai không tồi, có vài thứ trong cung khó mà làm ra, ví dụ như nước hoa Lan Đại, ví dụ như ngọc phấn, rất có thể sẽ mua sắm, như vậy đi! Ta tới hỏi một chút, ngươi có giấy tờ chứ?
- Vốn là có, nhưng bị người trong cung cướp đi và thiêu hủy, hiện giờ chúng ta không có chút biện pháp nào.
Nghe nói không có giấy tờ, trên mặt Triệu Giai cũng lộ vẻ khó xử, nói miệng không bằng chứng nha!
Gã suy nghĩ một chút nói:
- Hoạn quan họ Lý mà phụ thân ngươi biết hẳn là Lý Ngạn, hắn phụ trách mua sắm trong hậu cung, hắn là tâm phúc của Lương Sư Thành, chuyện này ta đoán chừng còn phải đi hỏi Lương Sư Thành một chút.
- Cho dù không có giấy tờ, đồ vật vẫn còn chứ! Ba nghìn hộp báu, hẳn là có thể nhìn thấy khắp nơi trong cung, như vậy cũng được chứ!
- Được rồi! Ta đi hỏi Lương Sư Thành một chút, giống như ngươi nói, đồ ở nơi đó, không để hắn quịt nợ!
Rời khỏi phủ Gia Vương, Lý Diên Khánh vẫn suy nghĩ chuyện Loan Đình Ngọc. Nếu như Loan Đình Ngọc làm việc vì tiền thay Lương Sư Thành, gã hoàn toàn có thể chui xuống đáy hồ kiếm của phi nghĩa, cần gì mạo hiểm kiếm tiền cho Lương Sư Thành?
Hắn luôn cảm thấy trong này còn cất giấu một tầng mục đích sâu hơn, nhưng Lý Diên Khánh nhìn không thấu, hắn cũng biết mình không nghĩ ra, liền không nghĩ thêm chuyện này, trực tiếp trở về cửa hàng Ngự Nhai.
Vừa tới trước cửa hàng, Lý Diên Khánh bỗng nhiên nhìn thấy Trịnh Vinh Thái, đã hai tháng hắn chưa nhìn thấy tên béo này.
Nhìn lại từ xa, Lý Diên Khánh phát hiện Trịnh Vinh Thái gầy đi rất nhiều, mặc dù vẫn là một con lợn, nhưng từ heo mập biến thành heo nạc, đã không còn hình thể hà mã trước kia, lại còn có thể cưỡi ngựa.
- Hắn rốt cuộc đi nơi nào? Muốn ta hỏi mấy lần các ngươi mới bằng lòng nói thật?
Trịnh Vinh Thái đang ép hỏi Dương Tín. Dương Tín cứng họng, gã cũng không biết tiểu quan nhân đi nơi nào?
- Ngươi muốn biết cái gì, ta có thể nói cho ngươi.
Lý Diên Khánh cười đi tới.
- A! Hóa ra ở chỗ này.
Trịnh Vinh Thái cười lớn tiến đến, muốn ôm Lý Diên Khánh, lại bị Lý Diên Khánh đẩy ra, suýt nữa lảo đảo ngã. Lý Diên Khánh biết tiểu tử này có ham mê không tốt, lại gã quá gần, quả thực lông tơ dựng đứng.
- Được! Được! Không đùa giỡn với ngươi, ta tới hỏi một chút các ngươi xảy ra chuyện gì, Đại bá ta nói các ngươi không giữ chữ tín.
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, ta mời ngươi uống chén rượu!
Lý Diên Khánh mang theo Trịnh Vinh Thái tới ngã tư phía tây Ngự Đạo, đi vào một quán rượu, hai người ngồi xuống một chỗ ở gần cửa sổ, Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Có thể ăn chút thịt chứ?
- Nhiều nhất ăn chút gà và cá, thịt heo cũng không thể ăn.
Tiểu nhị bên cạnh vội vàng cười nói:
- Gà hương cay và đầu cá của bổn điểm nổi tiếng nhất, hương vị tuyệt diệu.
- Vậy mỗi thứ một đĩa đi! Rau quả khác lại cho ba bốn loại, các ngươi tự xem xử lý, có rượu trắng hay không?
Tiểu nhị vội vàng lắc đầu:
- Rượu ngon nhất của tiểu điếm là rượu dê và rượu sừng dê, không có rượu trắng, rất xin lỗi!
- Vậy thì cho một bình rượu dê, mặt khác lại cho một đĩa đậu hũ rán vàng.
Lý Diên Khánh phát hiện trên bàn bên cạnh có món ăn này, dường như không tệ.
- Được! Lập tức tới ngay.
Tiểu nhị vội vàng rời đi. Lý Diên Khánh đánh giá Trịnh Vinh Thái một chút cười nói:
- Làm thế nào vậy, trở nên gầy như vậy?
- Đương nhiên là biện pháp ngươi dạy, buổi sáng ôm người đẹp cưỡi ngựa, buổi chiều ôm người đẹp nghịch nước, một mùa hè trôi qua rất hài lòng, người lại gầy đi hai mươi cân, cha ta nói phải cảm tạ ngươi.
- Nếu như muốn cảm tạ ta, thì xin Đại bá của ngươi không nên ngừng cung cấp hàng, tiền chúng ta sẽ trả, thư thả thêm vài tháng.
Trịnh Vinh Thái vội vàng vươn người tới hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, các ngươi có thể cầm được cửa hàng ở Ngự Nhai, lại ngay cả mấy quan tiền cũng không giao ra, Đại bá ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn nói các ngươi không giữ chữ tín.
- Đúng là xảy ra chút chuyện, phụ thân ta bán cho nội cung ba nghìn bảo hạp, trị giá ba vạn quan, kết quả nội cung không chịu trả tiền, nói không có chuyện này, lại thêm phụ thân ta gần đây mở tiệm chung quanh, tiền đều sử dụng hết. Ba nghìn bảo hạp này đều dựa vào tính sổ, xảy ra chuyện xấu này, cửa hàng quả thực xuất hiện nguy cơ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận