Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 301: Thám tử Tây Hạ.

Chương 301: Thám tử Tây Hạ.Chương 301: Thám tử Tây Hạ.
Lúc chạng vạng tối, trong một quán rượu nhỏ ở khu vực Ô Long Trại, Vương Quý và Lý Diên Khánh ngồi trước một chiếc bàn nhỏ, sự kích động tha hương gặp nhau đã bình tĩnh lại, hai người đang kể câu chuyện của mình.
Vương Quý rót một chén rượu cho Lý Diên Khánh, thở dài nói:
- Quan hệ nhà ta là Đinh Cảnh Đoàn Luyện Sương Quân phủ Thái Nguyên, mà chúng ta lại tiến vào Cấm Quân, cách một tầng quan hệ này. Tổ phụ ta hi vọng nhờ hắn giúp ta lưu lại Thái Nguyên thủ thành, thế nhưng Chủng Soái lại rất coi trọng đám học sinh Võ Học chúng ta, an bài tất cả chúng ta đi biên cảnh, nói là để chúng ta trưởng thành trong máu lửa. Kết quả ta liền đến Ô Long Trại, Đinh Cảnh nói chuyện cũng vô dụng.
- Tổng cộng có bao nhiêu học sinh Võ Học các ngươi đến Thái Nguyên?
- Tổng cộng hai mươi ba người, mười ba người đi Thiểm Tây Lộ, mười người khác ở Hà Đông Lộ, Ô Long Trại chỉ có mình ta, Lão Ngưu họ ở Thần Tuyền Trại cũng có ba người.
- Nhưng ta nghe Dương Tái Hưng nói các ngươi đến biên cạnh xây dựng công sự.
Vương Quý lắc đầu:
- Đó là đám người lão Ngưu, ta thì không phải. Ô Long Trại đã xây dựng xong rồi, Thần Tuyền Trại phải dựng tường ngoài, bọn họ còn đang khổ lực đây!
Hai người uống một chén rượu, Lý Diên Khánh cướp bầu rượu rót đầy bát cho hai người, cười nói:
- Nếu như ngươi muốn về Thái Nguyên, ta cũng có biện pháp điều người trở về.
- Ngươi có biện pháp?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta có thể để ngươi làm hộ vệ tuần tra, trên thực tế cũng sắp kết thúc tuần tra rồi. Chờ nhóm tuần tra cuối cùng kết thúc, ngươi có thể trực tiếp lưu lại Thái Nguyên.
Ngừng một chút, Lý Diên Khánh nói:
- Ngày mai ngươi có thể đi theo ta, ta tới Thần Tuyền Trại và Thông Tần Trại.
Vương Quý cúi đầu trầm tư một lát, vẫn lắc đầu:
- Ngày mai ta có thể hộ vệ ngươi đi Thần Tuyền Trại, nhưng ta vẫn không muốn đi Thái Nguyên.
- Vì sao?
Lý Diên Khánh khó hiểu nhìn Vương Quý:
- Vừa rồi ngươi còn nói tìm quan hệ cũng vô dụng.
Vương Quý cười khổ lắc đầu:
- Vừa tới Ô Long Trại quả thực rất tuyệt vọng, luôn cảm thấy sớm muộn mình sẽ chết dưới đao của người Tây Hạ, lại hận mình tại sao lại tới Võ Học. Nhưng hiện giờ đã không còn loại suy nghĩ này, ta cảm thấy mình giống như một con cá, rốt cuộc tìm được bể cá thích hợp với mình nhất. Không biết ngươi có thể hiểu cảm giác này hay không.
- Ngươi nói bể cá là chỉ Ô Long Trại, hay là chỉ biên cảnh?
- Đều có, tại Võ Học ta chẳng là cái gì, bình thường giống như một đống bột đất. Nhưng ở nơi này, tất cả mọi người gọi ta là Thần Tiễn A Quý, ta đã là Thần Tiễn đứng đầu Ô Long Trại, đồng thời cũng là Giáo Đầu thủ tịch hội cung tiễn Ô Long Trại. Mặc dù ta chỉ là một áp quan, nhưng không người nào dám coi thường ta, ngay cả trong Trại nhận được ban thưởng gì, cũng sẽ phái người đưa tới cho ta một chút, loại cảm giác này ta chưa bao giờ có.
Lý Diên Khánh nở nụ cười:
- Ngươi quả thực tìm được một bể cá tốt!
- Không chỉ sống ở nơi này không tệ, mà ta còn tự tay bắn giết năm tên binh sĩ Tây Hạ. Cảm giác giết địch kia khiến ta nhiệt huyết sôi trào, ta cảm thấy ta trời sinh là sống trên chiến trường.
- Ngươi đi đâu giết chết binh sĩ Tây Hạ?
- Săn giết thám tử Tây Hạ. Tháng trước ta dẫn huynh đệ mai phục hai mươi ngày ở bên ngoài, xử lý ba nhóm thám tử Tây Hạ. Lão Lý, đừng nhìn ngươi cung kỵ cao minh, nhưng bàn tới kinh nghiệm săn giết thực chiến, ngươi không sánh bằng ta.
- Ta hiện giờ là quan văn, Chủ Sự Tham Quân.
Lý Diên Khánh nhấn mạnh thân phận quan văn của mình. Vương Quý lập tức cười ha ha. Lý Diên Khánh cũng không nhịn được bật cười, hắn quả thực đã lâu rồi không sờ tới cung tên.
Trời vừa sáng ngày hôm sau, hai tên tòng sự tiếp tục kiểm kê vật phẩm quân tư tại Ô Long Trại. Lý Diên Khánh mang theo sáu tên quân sĩ cùng Mạc Ngũ Lang dẫn đường tiến đến Thần Tuyền Trại. Vương Quý chủ động xin đi, dẫn mười huynh đệ hộ tống nhóm người Lý Diên Khánh tiến đến Thần Tuyền Trại.
Thần Tuyền Trại cách Ô Long Trại hơn tám mươi dặm về phía tây bắc. Vùng này đồi núi dày đặc, khe rãnh rất nhiều. Mặc dù quân Tống áp dụng vườn không nhà trống, di chuyển tất cả dân chúng tới mặt đông Hoàng Hà, khiến quân Tây Hạ xâm nhập rất khó tìm được tiếp tế. Nhưng có lợi thì có hại, không có dân chúng giám thị, thám tử Tây Hạ hoạt động mạnh mẽ, thường xuyên xâm nhập cảnh nội triều Tống dò xét tình báo.
- Thám tử Tây Hạ bình qauan năm người hoặc mười người một đội, tốc độ ngựa cực nhanh, trên cơ bản chúng ta đều là bộ binh, không đuổi kịp họ, chỉ có thể dựa vào phục kích săn giết.
Mặc dù Vương Quý chỉ là áp quan, tương đương chức vụ đội trưởng, nhưng dù sao gã cũng đến từ Võ Học, vẫn có chỗ khác biệt với quân Tống bình thường. Đặc điểm lớn nhất là gã có một thớt chiến mã, trong quân Tống, chiến mã tương đối khan hiếm, đại quân Tây Bắc gần mười vạn người, chỉ có sáu ngàn chiến mã.
Toàn bộ Ô Long Trại cũng chỉ có mười một thớt chiến mã, Vương Quý có một thớt trong đó. Chẳng qua đây là chiến mã của bản thân gã, sau khi gã thi đậu huyện Học, tổ phụ gã bỏ số tiền lớn mua được một thớt ngựa ô chuy, đi theo Vương Quý đã nhiều năm.
Sáu tên quân sĩ của Lý Diên Khánh cũng không có ngựa, chỉ có thể đi bộ. Mạc Ngũ Lang dẫn đường thì cưỡi một con lừa.
- A Quý, ngươi nói thám tử Tây Hạ sẽ săn giết chúng ta sao?
- Rất có thể, chúng ta nghe được thám tử Tây Hạ bắt được nói, họ cũng không dám xâm nhập quá sâu, bắt được người của chúng ta cũng có thể thăm dò không ít tình báo, nhất là giống như ngươi…
Vương Quý đánh giá trang phục quan văn trên người Lý Diên Khánh, không nhịn được bật cười nói:
- Tại sao ta cảm thấy ngươi giống như một miếng mồi nhử, dụ dỗ thám tử Tây Hạ đến bắt ngươi chứ?
Lý Diên Khánh lại cười nhạt nói:
- Mặc quan phục có chỗ tốt, đó chính là ta sẽ không bị trúng tên bắn lén, muốn bắn sẽ bắn người bên cạnh ta!
- Ngươi có ý gì?
- Giống như ngươi nói, ta rất có giá trị tình báo, đương nhiên phải bắt sống, người vướng bận chắc chắn phải xử lý, ví dụ như ngươi…
Vương Quý hừ một tiếng, vỗ ngực nói:
- Người có thể xử lý Vương Qusy ta còn chưa sinh ra đâu!
Vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng vút, một mũi tên bắn nhanh tới, trúng giữa mũ giáp của Vương Quý. Vương Quý hô to một tiếng nhảy xuống ngựa. Lý Diên Khánh cả kinh choáng váng, xoay người nhảy xuống ngựa, đỡ Vương Quý dậy hô to:
- Lão Quý!
- Ta không sao!
Vương Quý khoát tay, gã tháo nón an toàn xuống, mũi tên này sượt qua da đầu gã, cực kỳ nguy hiểm.
Lúc này, lại một tiếng hét thảm vang lên, là giọng của Mạc Ngũ Lang dẫn đường. Lý Diên Khánh quay đầu, các binh sĩ vội vàng nằm xuống, Mạc Ngũ Lang nằm ngửa trên mặt đất, một mũi tên bắn trúng ngực gã.
- Đám cẩu tạp chủng này!
Vương Quý mắng thì mắng, lại nghiêng người tróng phía sau một tảng đá lớn, túm cả Lý Diên Khánh qua.
Lâm Tiểu Ất sau lưng Lý Diên Khánh phản ứng nhanh chóng, tóm lấy ngựa của Lý Diên Khánh và Vương Quý chạy về phía sau. Lúc này, lại một mũi tên bắn tới, Lâm Tiểu Ất rên lên một tiếng, ngã chúi đầu xuống đất, một mũi tên bắn trúng lưng gã.
Lúc này, Lý Diên Khánh đã thấy chỗ ẩn thân của người bắn tên, chỉ cách họ hơn năm mươi bước về phía trước là một gò nhỏ cao hơn mười trượng kéo dài hơn mười dặm. Lý Diên Khánh nhìn thấy hai tên binh sĩ Tây Hạ, tay cầm cung tên ngắm chuẩn họ.
Vương Quý đột nhiên hỏi:
- Ngươi trông thấy trên đó có mấy người?
- Chỉ có hai người!
Vương Quý biến sắc, vội nói:
- Nhanh lui! Những người khác chắc chắn đã đánh bọc tới đây.
Lý Diên Khánh lập tức phản ứng, hai người này chỉ là tay bắn tỉa, thám tử Tây Hạ phục kích bọn họ thực sự chắc chắn sẽ đánh tới từ hai phía.
Lúc này, tiếng vó ngựa đã vang lên, kỵ binh Tây Hạ đã đánh tới. Lý Diên Khánh thấy cách mấy chục bước về bên trái là một khe rãnh, liền hô to:
- Tiến vào khe rãnh đi!
Các binh sĩ vội vàng chạy vào khe rãnh. Hai mũi tên lại phóng tới, một mũi bắn trượt, một mũi khác bắn trúng một thủ hạ của Vương Quý, binh sĩ kêu thảm một tiếng, ngã vào khe rãnh.
Lý Diên Khánh chạy vội mấy bước xoay người lên ngựa, hô với Vương Quý:
- Ngươi dẫn mọi người rời đi, chúng ta dẫn bọn chúng ta.
Lúc này, Lý Diên Khánh chợt phát hiện Lâm Tiểu Ất còn chưa chết, đang đau đớn bò về khe rãnh. Hắn đang muốn xuống ngựa, Vương Quý lại lao đến:
- Ngươi đi nhanh!
Gã một tay khiêng Lâm Tiểu Ất lên vai, miệng huýt một cái, ngựa ô chuy theo chủ nhân chạy về phía khe rãnh.
Lý Diên Khánh phát hiện kỵ binh Tây hạ hai bên đã vọt tới ngoài hai mươi mấy bước, có hơn hai mươi người, nếu không phải muốn bắt sống hắn, hắn sớm đã bị tên bắn chết.
Lý Diên Khánh giục ngựa chạy gấp, phi nước đại về phía đông nam, xông qua trước mặt một đội thám tử Tây hạ, bụi vàng tung lên cuồn cuộn. Hai đội kỵ binh Tây Hạ hô to gọi nhỏ, ra sức đuổi theo phía sau.
Giống như lời Vương Quý nói, Lý Diên Khánh mặc quan phục bát phẩm trong mắt người Tây hạ chính là bảo bối trân quý, bắt được Lý Diên Khánh, còn hơn mấy trăm tên thám tử tìm hiểu tin tức.
Lúc này, Lý Diên Khánh đã rút Báo Đầu Cung từ trong túi ra, lại đeo ống tên lên vai. Hắn rút một mũi tên ra, giương cung lắp tên, xoay người trở lại bắn. Mũi tên này nhanh như thiểm điện, trúng giữa trán kỵ binh Tây Hạ dẫn đầu. Kỵ binh Tây Hạ kêu thảm một tiếng, ngã xuống ngựa. Ngay sau đó là năm mũi tên bắn ra liên tiếp, tên nào cũng như truy mệnh, năm truy binh Tây Hạ trúng tên ngã ngựa, đều một tên trúng đầu.
Trong nháy mắt, sáu tên binh sĩ Tây Hạ chạy phía trước đều bị bắn chết, quả thực khiến kỵ binh Tây Hạ giật nảy mình. Thủ lĩnh thống soái đội kỵ binh Tây Hạ này hô to một tiếng, kỵ binh còn lại dừng đuổi theo.
Lý Diên Khánh cũng ngừng chạy, hắn muốn dẫn những kỵ binh này đi, để đám người Vương Quý có cơ hội chạy trốn.
Bỗng nhiên, bụi vàng cuồn cuộn bốc lên phía Ô Long Trại, hơn trăm kỵ binh đang chạy về phía Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh quá sợ hãi, quay đầu ngựa chạy về phía đông bắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận