Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 650: Gặp lại cố nhân

Chương 650: Gặp lại cố nhânChương 650: Gặp lại cố nhân
Tiệm son phấn ở Đại Tướng Quốc Tự là tiệm son lớn nhất ở kinh thành của Bảo Nghiên Trai, chiếm diện tích chừng hai mẫu đất, trước cửa hàng sau nhà kho. Đại đường bày mấy chục giá đỡ, phía trên xếp các vật phẩm trang sức rực rỡ muôn màu, chia làm hộp báu, son phấn, nước hoa, túi thơm, hương liệu và dầu toa thóc vân vân, toàn bộ đại sảnh tràn ngập các loại mùi thơm kỳ dị.
Hôm nay là ngày kinh doanh cuối cùng của Bảo Nghiên Trai, đương nhiên, cũng không phải trong năm mới sẽ không buôn bán, trong tiệm Tiểu Mộc bên cạnh vẫn sẽ kinh doanh, bán dầu thoa tóc và hộp báu vân vân.
Trong đại sảnh không có nhiều khách, có vẻ rất yên tĩnh. Hai nữ nhân viên cửa hàng đang tựa vào góc xì xào bàn tán, có lẽ bởi vì có nam nhân tiến vào, mấy nữ khách đều quay đầu nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh.
Tiến vào cửa lớn, Lý Diên Khánh liền trông thấy các loại sản phẩm mới bày đầy trên một chiếc bàn lớn. Tôn đại nương tử cười nói:
- Đây là bệ trưng bày sản phẩm mới, là đề nghị của quan gia năm đó, lúc đầu rất nhiều người coi thường, về sau mới phát hiện hiệu quả cực kỳ tốt, nhất là có tác dụng rất lớn đối với khách cũ thường xuyên vào xem. Hiện giờ vẫn thường có rất nhiều mối khách cũ chạy tới xem thử, có sản phẩm mới hay không, áp lực của mọi người rất lớn nha!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Áp lực lớn mới là chuyện tốt, khiến Bảo Nghiên Trai không ngừng sáng tạo cái mới, bệ trưng bày sản phẩm mới chính là tác dụng này. Ta thực hi vọng các ngươi làm tốt làm lớn chiếc bệ này, khiến cho cả thành đều biết.
Tôn đại nương nở nụ cười xinh đẹp, lại không trả lời. Tiểu quan nhân hi vọng làm tốt cả thành đều biết, điều này không phù hợp với suy nghĩ của đông chủ. Đông chủ không hề thích bắt mắt, tính cách của hai cha con này hoàn toàn trái ngược, thực thú vị.
Tôn đại nương là nữ nhân cực kỳ thông minh, nàng biết tránh né cục diện lúng túng này như thế nào. Nàng tiện tay nhặt một chiếc ấm sứ nhỏ lên, đưa cho Lý Diên Khánh cười nói:
- Quan nhân đoán xem đây là cái gì?
Lý Diên Khánh nhận lấy ấm sứ nặng trĩu, ấm sứ chế tác cực kỳ tinh xảo, cổ ấm dài nhỏ, còn có tay cầm, đường cong lưu loát, trông đẳng cấp khá cao. Trên mặt ấm vẽ một bông hoa sen màu hồng phấn nở rộ, Lý Diên Khánh hơi suy nghĩ liền hiểu được, cười nói:
- Đây là dầu thoa tóc sao?
- Quan nhân nói đúng rồi, đây đúng là sản phẩm mới dầu thoa tóc, loại dầu thoa tóc này gọi là Liên Y, chuyên dụng của nữ nhân.
- Còn phân chia nam nữ sao?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Đương nhiên là có, dầu thoa tóc của nam nhân là loại này!
Tôn đại nương tử đưa một hồ lô sứ khác cho Lý Diên Khánh:
- Dầu thoa tóc của nam nhân gọi là Đàn Hề!
Đẳng cấp hồ lô cũng rất cao, phía trên dùng màu lam vẽ một chiếc thuyền con, một văn sĩ đứng ở đầu thuyền chắp tay nhìn núi xanh mơ hồ phía xa, bên cạnh là hai câu thơ, ‘Bóng buồm đã khuất bầu không, trông theo chỉ thấy dòng sông bên trời’, cực kỳ có ý cảnh.
- Khác nhau ở chỗ nào?
- Chủ yếu là khác về mùi thơm. Dầu thoa tóc của nữ nhân có một mùi thơm nhàn nhạt, dầu thoa tóc của nam nhân thì có mùi đàn hương thoang thoảng. Nghe nói đây chính là mùi thơm mà Thiên tử thích nhất, năm quan tiền một bình, bán cực kỳ chạy, thu lợi cũng rất phong phú.
Lý Diên Khánh thầm gật đầu, người bần hàn trực tiếp dùng xà phòng khuấy thành chất lỏng gội đầu, gần như không đáng một đồng. Nhưng tại Bảo Nghiên Trai sử dụng dầu trà quả, nước xà phòng, chu linh, bồ hòn, băng phiến và bạc hà, lại dùng chút hương liệu pha chế rượu, tăng thêm dầu đinh hương và sáp ong chống phân hủy, chú trọng đóng gói, tạo thành một sản phẩm cao cấp, Lý Diên Khánh quả thực bội phục lối buôn bán của Bảo Nghiên Trai.
- Vậy dầu thoa tóc có cấp bậc không?
- Đương nhiên là có, dầu thoa tóc Trương Cổ Lão ba trăm văn một bình, cũng có thể gọi dầu, nhưng không thể so sánh với cái này. Nói thật, bán không được tốt lắm, kém xa năm quan tiền, loại chuyện gội đầu này lấy ra khoe khoang không có ý nghĩa. Nữ nhân nhà bình thường đều tự chế dầu gội, không cần thiết dùng tiền mua. Nói trắng ra, dầu thoa tóc này chỉ là một loại thể hiện thân phận, đông chủ đang suy tính ngừng sản xuất dầu thoa tóc cấp bậc thấp.
- Thật ra có thể thay đổi mạch suy nghĩ, vẫn do Bảo Nghiên Trai làm, nhưng giá cả rẻ hơn một chút, ví dụ như một quan tiền một bình, chiếu cố một số người gia cảnh sung túc nhưng lại không nhà giàu. Sau đó chính là loại dầu thoa tóc năm quan tiền một bình, cuối cùng là loại dầu thoa tóc mười quan tiền một bình, phân chia rõ ràng trong đóng gói, như vậy cao vừa thấp đều có, quả thực không cần thiết phải làm lại.
Tôn đại nương tử suy nghĩ, quả thực có đạo lý, trước họ không cân nhắc cẩn thận như vậy, chỉ cân nhắc phân chia cao cấp và thấp cấp, lại không nghĩ tới trong cao cấp còn có thể phân chia nhỏ như vậy.
Thực ra son phấn và nước hoa của họ cũng làm như tiểu đông chủ nói, giá cả được chia rất kỹ, ứng với từng giai tầng. Chỉ là dầu thoa tóc là sản phẩm mới, còn chưa suy nghĩ tới phương diện này.
- Ta hiểu rồi, ngày mai ta sẽ thương lượng chuyện này với đông chủ, tranh thủ sang năm có phương án mới.
Lý Diên Khánh biết Tôn đại nương tử cũng không phải chưởng quỹ cửa hàng trước mắt này, nàng là nhân vật thứ ba của Bảo Nghiên Trai, gần với phụ thân quản lý toàn bộ và Ngô chưởng quỹ phụ trách nghiên cứu phát minh chế tạo. Nàng phụ trách toàn bộ tiêu thụ của Bảo Nghiên Trai, trước mắt chưởng quỹ cửa hàng này có việc gấp về nhà, nàng mới tới thay thế vài ngày.
- Ta chỉ đưa ra đề nghị, cụ thể vẫn do các ngươi xem rồi xử lý!
Lý Diên Khánh cười ha ha, liền đi vào buồng trong nghỉ chân. Hắn cũng không mệt mỏi, chỉ là vừa rồi quả thực uống quá nhiều rượu, thân thể hơi lạnh, cần uống chén trà nóng làm ấm thân thể.
Mặc dù nhà kho rất lớn, nhưng chất đầy hàng hóa, nơi nghỉ ngơi của các nhân viên cửa hàng chỉ có một góc vắng vẻ, một chiếc bàn, bốn năm chiếc ghế, trên bàn còn có một số đồ ăn vặt như hạt thông, đường hoa quế.
Một nữ nhân viên cửa hàng bưng một chén trà nóng cho hắn, Lý Diên Khánh uống hai ngụm, thân thể hơi lạnh lẽo lập tức ấm áp lên.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói lanh lảnh:
- Mời hết thảy người không liên quan ra ngoài, chờ lát nữa đóng cửa hàng lại, không cho phép khách tiến vào nữa.
Giọng điệu này Lý Diên Khánh không xa lạ gì, điển hình là khẩu âm hoạn quan. Lý Diên Khánh cũng biết Hoàng cung là khách hàng lớn nhất của Bảo Nghiên Trai, phụ thân để lộ ra, hàng năm Hoàng cung thu mua các sản phẩm của Bảo Nghiên Trai cao tới mấy chục vạn quán, đều thanh toán bằng bạc trắng. Đương nhiên, tiền hoa hồng Bảo Nghiên Trai chi ra cũng hơn vạn quán, nhưng cuối cùng tính toán, Bảo Nghiên Trai vẫn kiếm được đầy bát.
Đoán chừng là lần mua sắm cuối cùng trước năm mới của Hoàng cung!
Lý Diên Khánh là tiểu đông chủ của Bảo Nghiên Trai, đương nhiên không phải người ngoài. Hắn lười động người, vẫn không chút hoang mang uống trà, uống xong trà rời đi từ cửa sau là được.
Lúc này nghe được tiếng cửa tiệm đóng lại, giọng nói của một nữ nhân trẻ tuổi lập tức vang lên:
- Vương công công, không phải ta đã nói rồi sao? Không cần huy động nhân lực như vậy, ta không thích.
Giọng nói này khiến Lý Diên Khánh hơi quen thuộc, lại nhất thời không nhớ ra ai.
- Quan gia đã phân phó, khoảng thời gian này dù thế nào cũng không thể khiến Đế cơ có bất kỳ sơ suất nào, lão nô không đảm đương nổi, hi vọng Đế cơ thông cảm.
‘Đế cơ! ’
Lý Diên Khánh bỗng nhiên biết nữ nhân trẻ tuổi này là ai, Diên Khánh Đế cơ Triệu Phúc Kim. Chẳng qua dường như hiện giờ nàng được phong làm Mậu Đức Đế cơ, trong lịch sử nàng gả cho nhi tử Thái Kinh, trong hai năm này đã được gả đi!
Nhiều năm trước, Lý Diên Khánh đã từng gặp mặt một lần với Triệu Phúc Kim, nhưng quỹ tích sống khác nhau, nhanh chóng phân định mà đi, ký ức cũng dần biến mất trong năm tháng.
Hôm nay hắn bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Triệu Phúc Kim, cũng không khiến nội tâm Lý Diên Khánh xúc động quá lớn. Chẳng qua hắn vẫn cảm nhận được một chút thân thiết, thậm chí còn có chút hiếu kỳ. Tiểu công chúa nhiều năm không thấy, hiện giờ đã thành bộ dạng gì? Hẳn là một tiểu phụ nhân xinh đẹp.
Nhà kho và đại sảnh cửa hàng chỉ cách một sân vườn nhỏ, hai bên đều có một cánh cửa, cửa đều mở rộng. Lý Diên Khánh hơi nghiêng người qua cạnh một chút, có thể nhìn xuyên qua hai cánh cửa nhìn thấy một góc trong tiệm.
Lúc này một bóng người thon thả đi qua cửa sau gần sân vườn, tim Lý Diên Khánh nhảy lên, nhưng lập tức thất vọng, đó hẳn là bóng người một cung nữ, ánh sáng không đủ, căn bản không nhìn thấy bộ dạng.
- Đế cơ, loại son phấn trân châu màu đỏ hồng này rất thích hợp thoa trên trán, sẽ có cảm giác óng ánh, đặc biệt lóa mắt dưới ánh đèn, đây là một trong những loại son phấn được bán nhiều nhất.
Đây là giọng của Tôn đại nương tử, xem ra Triệu Phúc Kim muốn mua chút son hồng.
- Ừ! Ta muốn xem thử một chút, gương ở đâu?
- Lầu hai có phòng thửu trang, mời Đế cơ đi bên này!
Lúc này, một bóng người xinh đẹp đi ra từ cửa sau, Lý Diên Khánh bỗng nhiên cảm thấy không đúng, ánh nắng chiếu về phía hắn, góc độ của hắn nhìn về đại sảnh tương đối tối, nhưng từ cửa tiệm nhìn về nhà kho thì trái ngược, vô cùng rõ ràng.
Khi Lý Diên Khánh hiểu được điểm này, phản ứng đầu tiên của hắn là đi đóng cửa. Cung nữ vừa rồi không có quăng ánh mắt về phía sân vườn, nếu như nàng liếc sân vườn một chút, chắc chắn sẽ thấy mình.
Mặc dù Lý Diên Khánh cũng muốn gặp Triệu Phúc Kim, nhưng hắn biết hiện giờ tuyệt đối không phải thời cơ tốt, quá đường đột, còn không bằng không gặp.
Có lẽ là ý trời, khi Lý Diên Khánh đứng dậy muốn đóng cửa, Triệu Phúc Kim lại đi tới từ cửa đối diện, dường như nàng cảm nhận được điều gì, vừa quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Lý Diên Khánh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận