Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 531: Cháy cửa hàng

Chương 531: Cháy cửa hàngChương 531: Cháy cửa hàng
Quê của Thái Thúc là thôn Khiên Ngưu, nằm ở bên cạnh Thái Hà. Nơi đây hỉ có hơn hai mươi hộ dân. Đó là một thôn trang yên bình, hòa thuận, người dân thuần phác. Người dân ở đây chủ yếu sống bằng nghề làm ruộng. Hàng nghìn mảnh ruộng đều thuộc về Trịnh gia. Mấy thôn trang gần đó gần như đều là tá điền của Trịnh gia. Đám thanh niên đều đã vào kinh thành kiếm sống hết cả. Nên tá điền cũng hầu hết là người trung niên và người già.
Tên đầy đủ của Thái thúc là Vương Thái. Mặc dù ông làm quản gia ở kinh thành, nhưng ông lại là hộ lớn nhân ở thôn Khiên Ngưu, có tòa nhà ở to nhất thôn, ít nhất rộng đến hai mươi mẫu. Hiện tại vợ và mẹ của ông sống tại đó. Vương Thái còn một cô con gái và một người con trai nữa. Cô con gái đã gả cho thôn bên cạnh, còn con trai thì làm ăn ở kinh thành, mở một quán ăn nhỏ.
Đoàn người Lý Diên Khánh đến thôn Khiên Ngưu vào lúc nửa đêm. Mọi người xuống thuyền. Người chèo thuyền thì giúp bê mười mấy chiếc thùng lơn vào thôn. Vương Thái chỉ vào một tòa nhà lớn bên cạnh thôn rồi nói:
- Quan nhân, đây chinh là nhà của thần.
Lý Diên Khánh cười hà hà nói:
- Nhà lớn đấy chứ! Ít nhất cũng là một tòa nhà lớn.
Vương Thái ngượng ngùng nói:
- Quan nhân nói đùa rồi. Nhà ở đây không bì được với trong kinh thành. Tòa nhà này dù có đến hai mươi mẫu, cùng lắm cũng chỉ đáng hai trăm quan tiền. Đó là mảnh đất tổ tiên của nhà ta. Năm kia mới xây lại nhà, tổng cộng mới chỉ hết hai nghìn quan tiền.
- Nhưng xung quanh đây rất yên tĩnh. Có không ít cây cổ thụ. Hơn nữa lại còn rất gần Thái Hà, giao thông cũng rất thuận tiện.
Lúc này, vợ của Vương Thái bước ra, hành lễ với Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh bèn cười nói:
- Thời gian này phải làm phiền mọi người rồi. Ta nhất định sẽ trọng thưởng.
- Quan nhân đừng khách sáo. Mời vào nghỉ ngơi đã!
Lý Diên Khánh dẫn đám người vào thôn, đi vào nhà Vương Thái. Nhà Vương Thái rất lớn, có đủ phòng để ở. Thậm chí một nửa trong nhà đều để không, dùng để nuôi gà, trồng rau. Còn có mấy cây hồng rất lớn, đậm không khí nông thôn.
Vương Thái để một căn phòng tốt nhất cho chủ nhân và Hổ Thanh Nhi ở. Những người khác tự tìm phòng trống để ở.
Lý Diên Khánh nhìn căn phòng. Mặc dù là căn phòng tốt nhất, nhưng vẫn quá mộc mạc, mà lại rất trống, y ngại ngùng nói với Tư Tư:
- Nàng ở đây một thời gian rồi ta đón về nhé.
Tư Tư lắc đầu nói:
- Thiếp không sao đâu. Chỉ là phu quân phải tự cẩn thận đó.
Lý Diên Khánh ôm nàng vào lòng, hôn lên môi nàng. Đúng lúc này, cửa phòng bỗng mở ra, Thanh Nhi đột nhiên xông từ ngoài vào:
- Đại tỷ, trong vườn có giếng nước đấy!
Nàng ngước đầu, thấy hai người đang thân mật, lập tức giật mình, đỏ mặt quay người đi. Lý Diên Khánh gọi nàng lại:
- Thanh Nhi, đợi chút!
Hổ Thanh Nhi ngại ngần đi vào:
- Đại ca, có việc gì vậy?
Lý Diên Khánh cũng ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng, rồi cười nói:
- Bảo vệ đại tỷ của muội cho tốt nhé!
Hổ Thanh Nhi đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu “ừm” nhỏ một tiếng. Lý Diên Khánh bèn cười nói:
- Ta đi đây!
- Phu quân đi thuyền về sao?
- Không, Thái Thúc dẫn ta đến thị trấn Xích Thương. Đám Trương Báo sẽ gặp ta tại đó. Ta cưỡi ngựa về. Ta đi đây, mọi người bảo trọng nhé!
- Đại ca bảo trọng!
Lý Diên Khánh cười xua xua tay với họ, rồi rảo bước rời đi. Tư Tư và Thanh Nhi đứng ở cửa, nhìn theo bóng y dần khuất. Tư Tư quay đầu chớp mắt với Thanh Nhi:
- Xem ra không cần chuẩn bị của hồi môn cho muội nữa rồi.
Hổ Thanh Nhi lập tức mặt đỏ tía tai, nàng giậm chân nói:
- Đại tỷ đang nói linh tinh gì thế?
Nàng quay người bèn chạy vào trong vườn.
Tư Tư cười lắc đầu. Cô nhóc này chỉ gọi phu quân là đại ca, nhưng không chịu bái cha chồng nàng làm nghĩa phụ. Chẳng lẽ Tư Tư lại không hiểu chút tâm tư này hay sao?

Khi Lý Diên Khánh về đến kinh thành, đã là buổi sáng. Tối qua Dương Quang có chút sai lầm, để xổng ngựa của Lý Diên Khánh ở giữa đường. Khi họ tìm được chiến mã tới thị trấn Xích Thương, đã là canh năm. Lý Diên Khánh đợi y đến một canh giờ.
Ba người vào thành từ của Trần Châu. Sắc mặt Lý Diên Khánh tối sầm, không nói một lời. Trương Báo và Trương Ưng thì mặt tức giận, thi thoảng lại trừng mắt với Dương Quang. Tên khốn này lúc nào cũng cà lơ, khiến hai người họ bị liên lụy, ăn một trận mắng. Dương Quang thì cúi rũ đầu xuống, giống như quả cà bị sét đánh vậy.
Nhà Lý Diên Khánh cách cửa Trần Châu Không xa. Mặc dù Lý Diên Khánh vội về Quân Giám Sở, nhưng y vẫn hơi đi đường vòng, xem tình hình trong nhà thế nào.
Vừa về đến cửa nhà, thợ tỉa hoa Lão Hán được ở lại trông nom nhà cửa vội vàng chạy tới nói:
- Quan nhân, tối qua Hỉ Thước đến, bảo ngài mau tới Ngự Nhai một chuyến.
- Xảy ra chuyện gì rồi sao?
- Hình như là tối qua xảy ra hỏa hoạn.
Lý Diên Khánh giật mình, quay đầu ngựa đi về phía Bảo Nghiên Trai. Không lâu sau, Lý Diên Khánh đã tới trước Bảo Nghiên Trai. Nhìn từ phía đằng xa, đã nhìn thấy xung quanh Bảo Nghiên Trai có đầy người bao vây. Mười mấy nha dịch đứng một vòng, không cho người dân đi vào.
Khi lại gần Bảo Nghiên Trai, hắn phát hiện ra Bảo Nghiên Trai đã bị cháy sạch, chỉ còn lại một bức tường ngoài. Còn bên trong đã cháy đổ nát, đen sì. Quán Tiến Đao Lý Nhị bên trái và quán Tụ Kim Ngân bên phải vì cách một con ngõ nhỏ nên không sao. Mấy nhà dân ở phía sau thì bị cháy mất mấy gian, nhưng gần như tổn thất cũng không lớn lắm.
Lý Diên Khánh xuống ngựa, chen vào trong. Chỉ thấy Tôn đại nương đang dựa vào vai Hỉ Thước rồi khóc. Thiết Trụ thì dẫn theo đám gia đình tìm đồ đạc ở trong gian hàng.
Lý Diên Khánh vội vàng đến hỏi:
- Có chuyện gì thế này?
Tôn đại nương tử khóc đến nỗi mắt sưng cả lên, thút thít nói:
- Không biết tại sao. Bỗng nhiên đêm qua bốc cháy. Hàng xóm xung quanh đều đến dập lửa, nhưng vẫn không dập được.
- Thế người trông tiệm đâu?
Lý Diên Khánh vội hỏi:
- Có xảy ra chuyện gì không?
Hỉ Thước bên cạnh nói:
- Chu nhị thúc chạy được ra ngoài. Chỉ bị cháy tóc, thương tích không nặng. Ngô quán sự đã dẫn ông ấy đến huyện nha để ghi chép sự việc.
Lý Diên Khánh hơi thở phào:
- Chỉ cần người không việc gì là được rồi.
Tôn đại nương tử lại khóc to lên:
- Nhưng bên trong đó có một đống hàng trị giá hàng vạn quan tiền. Và còn cả một cửa tiệm lớn thế này nữa. Đây là Ngự Nhai đấy! Ta phải nói với lão gia làm sao đây?
Lý Diên Khánh thầm nghiến chặt răng. Đương nhiên hắn biết có chuyện gì. Lương Phương Bình, Vương Phủ hoặc là Lý Nhan, trong ba người này chắc chắn có một người làm. Nhất định hắn phải tìm ra hung thủ để đòi lại công bằng hôm nay.
Tuy nhiên hắn cũng chỉ biết an ủi Tôn đại nương tử. Việc này không truy cứu trách nhiệm của bà, bảo bà đừng tự trách mình. Lý Diên Khánh lại bảo Hỉ thước dẫn Tôn đại nương tử đến Bảo Nghiên Trai ở Hồng Cầu. Bên này tạm thời giao cho Thiết Trụ xử lý.
Lúc này, Thiết Trụ nhìn thấy Lý Diên Khánh, vội nhảy ra từ trong đống đổ nát, báo cáo với Lý Diên Khánh:
- Tiểu đông chủ, mười mấy hòm nước hoa và nguyên liệu nước hoa ở trong hầm đã cứu được. Nhưng son và những thứ khác trong kho đều bị đốt cháy cả rồi. Hàng hóa tổn thất khoảng 70%.
- Đã tìm được nguyên nhân gây cháy chưa?
- Có lẽ có người cố tình phóng hỏa. Vừa rồi nha dịch tìm được một con dao đánh lửa. Thuộc hạ đã quan sát cẩn thận. Lửa cháy bắt đầu từ trong kho. Ngoài ra, có người nhìn thấy mấy người áo đen xung quanh cửa hiệu trước khi bốc cháy.
- Ta biết rồi, việc tiếp theo là ngươi hãy vận chuyển số hàng còn lại về Hồng Kiều, rồi tìm người xử lý sạch sẽ toàn bộ đống đổ nát còn sót lại kia, san mặt đất cho bằng. Sau đó dựng một chiếc lều đẹp trên mặt đất, trải thảm và tiếp tục bán. Không thể để người khác nhìn ra dấu vết từng bị cháy. Trong vòng hai ngày xử lý cho xong việc này.
- Không xây cửa hàng mới ư?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Tạm thời không cần nữa. Sau này ta sẽ khuyên cha bán miếng đất này đi.
- Thuộc hạ biết rồi, giờ thuộc hạ sẽ đi tìm “Phương gia Tạo Ốc Điếm” để xử lý đống đổ nát.
Thiết Trụ quay người định chạy đi, Lý Diên Khánh lại gọi y đứng lại:
- Sau này, hãy nói với Ngô đại quản sự. Chúng ta sẽ bồi thường cho người dân ở xung quanh, xử lý quan hệ cho tốt.
- Thuộc hạ biết rồi ạ!
Lý Diên Khánh sắp xếp xong mọi việc cho cửa tiệm, rồi mới lên ngựa. Đúng lúc này, ở đằng xa bỗng vang lên tiếng gọi. Đám người đang hóng chuyện xung quanh bỗng bị hấp dẫn qua đó, chạy về phía nam.
Lý Diên Khánh thì không biết đã xảy ra việc gì? Một lát sau, một nha dịch hộc tốc chạy tới, nói với mười mấy tên nha dịch đang giữ trật tự ở Bảo Nghiên Trai:
- Thái học sinh diễu hành rồi. Đỗ Thiếu Quân bảo các ngươi lập tức quay về.
Mười mấy tên nha dịch không để tâm được đến Bảo Nghiên Trai nữa, quay đầy chạy về hướng nam. Lý Diên Khánh thì mừng rỡ. Hắn biết rằng hôm qua gặp Thái Kinh đã có tác dụng…
Đội diễu hành của Thái Học Sinh có thanh thế rất lớn. Gần hai nghìn Thái Học Sinh mang theo các kiểu hoành phi, không ngừng hô hào khẩu hiệu:
- Dân chúng gian khổ, phản đối bắc phạt!
- Hủy bỏ tiền lớn, giảm thuế phú!
- Trừng trị nghiêm Lương Phương Bình, trừng trị tham quan!
Đội ngũ Thái Học Sinh rất rầm rộ. Họ đi theo Ngự Nhai về phía Huyền Đức Lâu ở phía bắc. Lý Diên Khánh thấy đoàn người ngày càng lại gần. Hắn biết rằng mình không nên lộ mặt ở đây, bèn nói với ba người Trương Báo:
- Chúng ta đi thôi!
Bốn người quay đầu ngựa, đi vào một ngõ nhỏ không xa phía bắc, nhanh chóng rời khỏi Ngự Nhai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận