Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 366: Tống Hạ nghị hòa.

Chương 366: Tống Hạ nghị hòa.Chương 366: Tống Hạ nghị hòa.
Ngay sau khi chiến tranh kết thúc không bao lâu, mấy tên kỵ binh Tây Hạ chạy vội tới, bắn một phong thư lên đầu thành, trên thư viết bằng chữ Hán ‘Hoàng đế bệ hạ Tây Hạ gửi tướng quân Đại Tống Chủng Sư Đạo’. Có binh sĩ nhặt thư liền nhanh chóng chạy xuống dưới thành.
Lúc này Chủng Sư Đạo đang ở đại trướng trung quân thương nghị phương án cụ thể gia cố thành trì cùng mười mấy tên tướng lĩnh. Mặc dù họ đánh bại một lần tấn công cường đại của quân Tây Hạ, nhưng lão tướng Chủng Sư Đạo kinh nghiệm phong phú cũng không thể thư giãn, nhất định phải bù đắp tất cả lỗ thủng.
Theo Chủng Sư Đạo, cửa thành là lỗ thủng lớn nhất, hôm nay thiếu chút nữa bị quân Tây Hạ phá cửa mà vào, khiến lão đến giờ vẫn còn sợ hãi trong lòng.
- Ta cân nhắc xây dựng thêm nội thành cho mỗi bốn cửa thành!
Chủng Sư Đạo chỉ vào một bản vẽ nói với chúng tướng:
- Coi như họ công phá cửa thành cũng chỉ tiếng vào trong ủng thành, hoàn toàn có thể dùng hỏa công, dùng tên bắn, tiêu diệt quân địch trong ủng thành, mọi người xem phương án này thế nào?
Lý Diên Khánh giơ tay lên, Chủng Sư Đạo nhìn hắn một cái:
- Mời Lý Tham Quân nói!
Lý Diên Khánh chỉ vào bản vẽ nói:
- Đại Soái, xây dựng công trình nội thành quá lớn, chúng ta cũng rất khó thu thập được nhiều đá như vậy. Ti chức cảm thấy không bằng chế tạo bốn cửa thành bên trong, để mỗi cửa thành đều có hai cửa lớn trong ngoài, sau đó mở một cái miệng nghiêng ở giữa hai cửa thành, một khi quân địch công phá cửa thành ngoài, chúng ta có thể trút xuống hỏa khí hoặc dầu hỏa từ miệng nghiêng, hoặc là phóng khói độc, khiến quân địch không cách nào công kích cánh cửa thứ hai…
Phó Tướng Diêu Trọng Bình bên cạnh ngắt lời Lý Diên Khánh:
- Lý Tham Quân nói như vậy, còn không bằng lấp đầy cự thành trong hành lang cửa thành, dù sao chúng ta cũng không ra khỏi thành, đây chẳng phải là vất vả một lần nhàn nhã cả đời sao?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Phương án này của Diêu tướng quân không ổn!
- Không ổn nơi nào? Ngươi nói ra cho rõ ràng!
Diêu Trọng Bình khác với vẻ ôn hòa bình thường, giọng điệu trở nên cực kỳ thô bạo bất mãn.
Lý Diên Khánh nhịn xuống, vẫn không chút hoang mang nói:
- Rất đơn giản, chặn quân địch cũng chặn chính chúng ta. Quân địch có thể móc đá ở bên ngoài, chúng ta lại bất lực, hoàn toàn mất tính chủ động. Xây dựng hai cửa thành và tạo miệng trút xuống là phương pháp đơn giản nhất lại rất có hiệu quả.
Diêu Trọng Bình bị Lý Diên Khánh nói cho á khẩu không trả lời được. Chủng Sư Đạo gật đầu:
- Xây nội thành và xây hai cửa thành đều là phương án có thể thực hiện được, để ta suy nghĩ thêm một chút.
Lúc này, ngoài trướng có thân binh cao giọng bẩm báo:
- Khởi bẩm Đại Soái, thủ lĩnh quân địch gửi thư!
Tất cả mọi người ngẩn ra, là Hoàng đế Tây Hạ viết thư đến, Chủng Sư Đạo lập tức ra lệnh:
- Trình thư lên!
Một binh lính bước nhanh vào, dâng thư cho Chủng Sư Đạo. Chủng Sư Đạo mở thư ra đọc một lần, cười lạnh nói với mọi người:
- Nghĩ không ra! Quân vương Tây Hạ lại quyết định nghị hòa với Đại Tống, chính thức yêu cầu chúng ta đình chỉ chiến tranh.
- Hắn không công thành chính là đình chỉ chiến tranh rồi, vì sao còn phải đặc biệt viết thư nói rõ?
Một đại tướng khó hiểu hỏi.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Bọn họ muốn phái người nhặt xác!
Chủng Sư Đạo gật đầu:
- Lý Tham Quân nói không sai, hắn nói trong thư phái ra một ngàn binh sĩ nhặt xác, hi vọng chúng ta có thể đáp ứng.
Diêu Trọng Bình nhước mày:
- Chẳng lẽ họ cũng muốn dùng Chấn Thiên Lôi nổ nát thành trì của chúng ta sao?
- Không có khả năng!
Lý Diên Khánh lập tức phủ địch suy đoán của Diêu Trọng Bình:
- Họ tuyệt đối không có khả năng tạo ra Chấn Thiên Lôi nhanh như vậy, cho dù trong tay họ có mấy quả, chắc chắn sẽ cầm đi nghiên cứu. Nếu có cơ hội sử dụng Chấn Thiên Lôi, họ đã sớm dùng rồi, không đến mức chờ tới hiện giờ. Mà đối phương là quân vương Tây Hạ, sao có thể tự hạ thân phận, nói không giữ lời?
- Diên Khánh nói đúng, người Tây Hạ tương đối chú trọng chữ tín, nếu quân vương Tây Hạ viết thư, sẽ không giả, có thể để họ nhặt xác!


- Vậy chúng ta còn xây dựng nội thành hay không?
Diêu Trọng Bình hỏi.
Chủng Sư Đạo trầm ngâm một chút nói:
- Xây thì vẫn phải xây, chẳng qua quả thực không cần xây dựng nội thành, như vậy hao phí quá lớn. Cứ dựa theo phương án của Diên Khánh, xây dựng cửa thành trong và miệng trút xuống, chuyện này do Tông lão tướng quân toàn quyền phụ trách.
Tông Trạch vội vàng đứng lên nonis:
- Mạt tướng tuân lệnh!

Nếu như Lý Sát Ca viết thư tới, Lý Diên Khánh sẽ hoài nghi đối phương giấu âm mưu công thành. Nhưng nếu là quân vương đối phương đích thân viết thư cho Đại Soái, Lý Diên Khánh cơ bản có thể khẳng định chiến tranh Tây Hạ kết thúc rồi, tiếp theo xem hai bên kết thúc chiến dịch này như thế nào, không có gì bất ngờ, chắc hẳn người Tây Hạ thừa nhận sợ hãi.
Lý Diên Khánh về tới trụ sở Tình Báo Doanh, lúc này chiến tranh mới kết thúc chỉ hai canh giờ, đám binh sĩ mỏi mệt không chịu nổi đang ngủ say. Cho dù Lý Diên Khánh cũng mệt mỏi, nhưng làm chủ tướng Tình Báo Doanh, rất nhiều chuyện hắn nhất định phải lên dây cót tinh thần để làm, mà Vương Quý thương thế không rõ, cũng khiến hắn cực kỳ lo lắng.
Lý Diên Khánh đi vào đại trướng Vương Quý, thấy Vương Quý cởi trần nằm trên giường, thân thể quấn đầy băng gạc, một tên quân y đang cẩn thận bôi thuốc cho gã.
- Lão Lý, ngươi rốt cuộc đã tới rồi, ta còn tưởng rằng không gặp được ngươi lần cuối cùng.
Thấy Lý Diên Khánh đi vào đại trướng, Vương Quý liền trách móc.
- Ngươi nói linh tinh gì vậy, ngươi sẽ chết sao?
Lý Diên Khánh cười mắng một câu, thiếu chút nữa không nhịn được vỗ đầu gã một cái.
- Phải nằm một tháng không thể động! Quả thực là sống không bằng chết.
- Vì sao?
Lý Diên Khánh sửng sốt một chút, lại cần nằm một tháng, gãy xương sao?
Quân y bên cạnh lạnh lùng nói:
- Xương sườn gãy mất năm chiếc, mạng nhỏ này có thể giữ được chính là rất may mắn.
Vương Quý mặt mũi đầy nước đắng, nháy mắt nói với Lý Diên Khánh:
- Ngươi nhìn vết sẹo trên mặt ta không? Nghe nói về sau trên mặt sẽ có sẹo, ngươi nói tương lai ta có thể có biệt hiệu Vương Mặt Thẹo hay không? Tên này thực khó nghe, sẽ có nữ nhân nào gả cho ta? a
Lý Diên Khánh quả thực dở khóc dở cười, ngồi bên cạnh gã chọc ghẹo:
- Thứ nhất, sẹo trên mặt ngươi không phải vết đao, là miếng sắt của Chấn Thiên Lôi làm trầy da, ta cảm thấy biệt hiệu phải gọi Vương Ba (trầy da) mới đúng. Thứ hai, ngươi và Thang Viên đã đính hôn, ngươi cũng đừng có nghĩ lung tung tới nữ nhân khác.
Vương Quý nhỏ giọng lầm bầm một câu:
- Ngươi mới gọi vương bát!
- Được rồi, xem ra thân thể không tồi, ta phải trở về ngủ.
Lý Diên Khánh đứng dậy muốn đi. Vương Quý vội hô:
- Chớ đi, ở lại nói với ta hai câu.
Lúc này, quân y bôi thuốc cho gã xong, lại dặn dò binh sĩ phụ trách chiếu cố Vương Quý ở bên cạnh vài câu, lúc này mới thi lễ với Lý Diên Khánh, nghênh ngang rời đi.
Binh sĩ vội vàng đắp chăn cho Vương Quý. Vương Quý nói:
- Ngươi ra ngoài trước một hồi, ta có vài lời quan trọng nói với Chỉ Huy Sứ.
Binh sĩ đi ra, lúc này Vương Quý mới vội vàng không nhịn nổi hỏi:
- Lão Lý, ngươi cho rằng trận chiến này lúc nào kết thúc?
Lý Diên Khánh ngồi bên cạnh gã cười nhạt một tiếng:
- Nếu như ngươi nói công thành chiến, vậy ta cho ngươi biết, công thành chiến đã kết thúc rồi, Tây Hạ quyết định nghị hòa với Đại Tống, mọt khi hiệp ước đạt thành, chúng ta sẽ phải rút quân.
- Tại sao phải rút quân? Chúng ta rất vất vả mới chiếm lĩnh được thành Thạch Châu.
- Rút quân là chắc chắn, Thạch Châu uy hiếp quá lớn đối với Tây Hạ, Tây Hạ thà rằng thỏa hiệp nhiều hơn cũng nhất định muốn chúng ta rút quân, ta đoán chừng triều đình sẽ đáp ứng. Vả lại đóng quân Thạch Châu cũng không phải kế lâu dài, chỉ cần Tây Hạ cắt đứng tiếp tế của quân ta, chúng ta nhiều nhất có thể giữ được nửa năm, cho nên Đại Soái cũng đang suy nghĩ rút quân.
- Vậy… vậy chúng ta sẽ được phong thưởng gì?
Vương Quý đỏ mặt hỏi.
- Hẳn là có thể tăng thêm một cấp đi! Dù sao chúng ta biểu hiện rất tốt, Đại Soái đặc biệt chỉ tên ngươi, khen ngươi biểu hiện anh hùng vào thời khắc mấu chốt.
Vương Quý đỏ mặt tới mang tai, lắp bắp nói:
- Lúc đó ta cũng chẳng suy nghĩ cái gì liền xông lên, nhưng sau đó nhớ lại, ta quả thực sự hãi hai chân run rẩy, thiếu chút tiểu ra quần.
- Lúc ấy ta cũng sợ choáng váng, phải biết kíp nổ đã tiến vào trong rồi, Chấn Thiên Lôi còn trong ngực ngươi. Hiện giờ nhớ lại, tiểu tử ngươi phúc lớn mạng lớn, không hổ danh trong tên có chữ Quý.
Vương Quý thở dài:
- Sau khi kết thúc chiến dịch này, ta muốn trở về kinh thành chuẩn bị thi Võ Cử.
- Thật ra ngươi thi Võ Cử hay không cũng chẳng quan trọng, Võ Cử nhiều nhất chỉ có thể nhận quan võ tòng bát phẩm, lần này ngươi lập được công lớn, đoán chừng cũng có thể thăng quan võ tòng bát phẩm, cho dù ngươi thi đậu Võ Cử cũng là tòng bát phẩm, như nhau mà!
- Tuy nói như vậy, nhưng có công danh vẫn tốt hơn. Lại nói Võ Cử cũng không khó thi, ta cẩn thận ôn tập binh pháp một chút, cơ bản có thể thi đậu.
Nói tới đây, mặt Vương Quý bỗng nhiên đỏ lên, hơi nhắn nhó nói:
- Lúc đầu đã nói, thi đậu Võ Cử cưới Thang Viên…
Lý Diên Khánh nở nụ cười:
- Vậy thì đi thi đi! Đến lúc đó ta tới uống rượu mừng, rót cho ngươi say không biết gì hết, để tiểu tử ngươi trải qua đêm động phòng dưới gậm giường.
Vương Quý nhịn không được cười lớn, lập tức động vết thương, lồng ngực đau đớn một hồi, lập tức hét thảm:
- Mẹ của ta, đau chết ta rồi!
Một lúc lâu sau, vết thương đau đớn mới dừng lại, Lý Diên Khánh cũng không dám nói đùa với gã, liền đứng dậy cáo từ.
Trở lại đại trướng của mình, thấy Dương Lượng ngồi ở cửa trướng đang lắp dây cung cho Báo Đầu Cung của hắn. Báo Đầu Cung của hắn không chỉ đứt dây cung, lúc ấy tình hình khẩn cấp, hắn tiện tay ném xuống đất, bị lửa lớn thiêu đốt một lát, hơi biến hình, Dương Lượng cầm đi cho thợ cung sửa chữa.
- Thế nào, thợ cung đã sửa xong chưa?
Lý Diên Khánh đi tới lo lắng hỏi thăm.
Dương Lượng đưa Báo Đầu Cung đã lắp dây cung cho Lý Diên Khánh:
- Thợ cung nói, nhiều nhất chỉ có thể như vậy, ti chức kéo không ra, Tham Quân tự mình thử một chút đi!
Lý Diên Khánh nhận cung, thấy cánh cung đã biến hình rõ ràng, hắn lập tức đau lòng một hồi, đây chính là cây cung hắn dùng thuận tay nhất.
Hắn đeo nhẫn, dùng sức kéo cung như trăng tròn, b ỗng nhiên nghe thấy chỗ cánh cung truyền đến tiếng tạch tạch liên tục, khiến hắn sợ hãi thu cung lại, lúc này mới phát hiện canh cung đã nứt ra một lỗ dài nửa thước, kéo thêm một chút sẽ trực tiếp đứt gãy, cây Báo Đầu Cung thượng hạng này coi như hoàn toàn bị hủy.
Lý Diên Khánh không khỏi thở dài một tiếng, cây cung tốt này theo hắn gần ba năm cứ mất đi như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận