Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 570: Chợt nghe tin vui.

Chương 570: Chợt nghe tin vui.Chương 570: Chợt nghe tin vui.
Xuân đi hè tới, thu đi đông lại. Đảo mắt lại tới tháng hai năm sau, Lý Diên Khánh nhận chức Huyện Lệnh Gia Ngư đã một năm rồi. Từ sau khi tiêu diệt thủy tặc Hắc Tâm Long Vương từ một năm trước, Trương Thuận cũng biến mất không còn tung tích, trung du Trường Giang không còn thủy tặc quấy rối, thương khách vận chuyển hàng hóa ngày càng bận rộn, khiến bến cảng huyện Gia Ngư vô cùng quan trọng của Trường Giang trở nên phồn hoa cả về thương nghiệp lẫn vận tải đường thủy.
Tài vật thu được từ tay Hắc Tâm Long Vương, ngoài lương thực và thuyền lưu lại cho Ngạc Châu, toàn bộ vàng bạc tiền tài đều bị Uống Bá Ngạn nộp lên nội khố. Long nhan Triệu Cát cực kỳ vui mừng, bởi vậy Uống Bá Ngạn thăng làm Tri Phủ Ứng Thiên, Lý Diên Khánh có công tiễu phỉ thăng tước một cấp, từ Khai Quốc Nam Tước thăng làm chính ngũ phẩm Khai Quốc Tử Tước, khen ngợi một đôi Tử Kim Ngư Đại.
Mặc dù Uống Bá Ngạn nộp tài vật lên trên tranh công bị các Châu căm hận, nhưng mọi người cũng không thể làm gì, lương thực và thuyền còn lại trở thành đối tượng tranh đoạt của các Châu Huyện. Lý Diên Khánh biện luận dựa vào lí lẽ, nhận được ba trăm chiếc thuyền, Lý Diên Khánh giữ lại hơn mười chiếc cho quan lại dùng, thuyền còn lại đều khen thưởng cho những nhà giàu quyên tiền trong lần tiễu phỉ này.
Theo thời gian trôi qua, câu chuyện tiễu phỉ cũng dần biến mất khỏi miệng mọi người, lúc mùa thu mọi người bắt đầu chú ý khoa cử thi Châu, qua mùa thu khoa cử cũng không còn được chú ý, mọi người bắt đầu hưng phấn chờ đợi ăn tết. Khi hội đèn lồng Nguyên Tiêu mười lăm tháng giêng kết thúc, không khí năm mới cũng dần đi xa, thời tiết cày bừa vụ xuân cũng tiến tới.
Trong rất nhiều đồng ruộng ở huyện Gia Ngư, có thể trông thấy bóng người đang bận rộn cày bừa vụ xuân ở khắp nơi. Trong năm Tống Chân Tông, cây lúa chiêm thành sản lượng cao có thể nhịn hạn đã mở rộng các Châu ở Giang Nam, cho nên sau đầu xuân, cấy mạ trong ruộng lúa trở thành cảnh tượng lớn nhất ở huyện Gia Ngư.
Làm Huyện Lệnh một phương, khuyên nông là một trong những chức trách của Lý Diên Khánh, hắn nhất định phải tự mình ra ruộng trồng trọt. Buổi chiều ngày nọ, trong ruộng quan cách huyện thành hai mươi dặm về phía đông, Lý Diên Khánh đang dẫn đầu quan viên và nha dịch toàn huyện cấy mạ trong ruộng, hắn mặc một chiếc áo ngắn, ống quần cuốn cao trên đùi, tay cầm cây mạ không ngừng qua lại. Hắn trẻ tuổi khỏe mạnh, động tác thành thạo, tốc độ cấy mạ vượt xa Huyện Úy Chu Bình bên cạnh.
Chu Bình lau mồ hôi trên trán, duỗi eo đau nhức nói với Lý Diên Khánh:
- Huyện quân cấy mạ rất thuần thục nha!
Lý Diên Khánh cười:
- Khi còn bé hàng năm đều phải cấy mạ, cũng coi như kỹ năng cũ rồi!
- Ở Tương Châu cũng có ruộng lúa sao?
- Có, nhưng không nhiều, ruộng cạn là luân canh lúa mạch và kê, ruộng nước thì luân canh lúa mạch và cây lúa. Thôn chúng ta dựa vào mương Vĩnh Tế, nguồn nước phong phú, cho nên luân canh mạch và lúa. Chẳng qua không phải mùa xuân, mà là sau lúa nước sau vụ hè, giống như đánh trận vậy, nam nữ già trẻ đều phải ra trân.
Chu Bình vỗ lưng cười nói:
- Huyện quân, về thành uống một chén đi! Ta mời khách.
Nam ngoái trưởng tử của Chu Bình mở một quán rượu trong huyện, làm ăn không tồi, cũng thuận tiện cho Chu Bình nghiện rượu.
- Ngươi đã mời khách, vậy thì ta không khách khí.
Lý Diên Khánh vừa nói xong, liền thấy mấy chiếc xe bò chạy tới từ quan đao jxa xa. Lý Diên Khánh vội vàng buông mạ xuống, không đoái hoài rửa chân, bước nhanh về phía xe bò.
Gia quyền và mấy nha hoàn của hắn ngồi trong xe bò, các nàng tới Bách Hoa sơn trang của Bảo Nghiên Trai trước mặt ngắm hoa. Năm ngoái Bảo Nghiên Trai thuê năm ngàn mẫu ruộng quan của huyện Gia Ngư để trồng hoa. Mấy ngày trước năm ngàn mẫu hoa đỏ lam và hoa cỏ khác cùng nở rộ, đẹp rực rỡ, lập tức trở thành điểm ngắm cảnh lớn nhất của huyện Gia Ngư, già trẻ toàn huyện lục tục ra khỏi thành đi ngắm hoa.
Hôm nay Lý Diên Khánh tới ruộng quan cấy mạ, ba người Tào Uẩn cùng Tư Tư và Thanh nhi mang theo mười nha hoàn chia ra ngồi hai chiếc xe bò tới trang viên ngắm hoa. Lý Diên Khánh nhảy lên bờ, bước nhanh tới trước xe bò cười nói:
- Mấy vị tiểu nương tử đi nơi nào ngắm cảnh vậy? Vì sao không dẫn ta cùng đi chơi đùa?
Tào Uẩn che miệng cười nói:
- Đây là tên nhà quê tới từ nơi nào, lại dám đùa giỡn gia quyến quan lại?
Tư Tư nháy mắt mấy cái:
- Uẩn nương, tại sao ta cảm thấy người này khá quen?
Thanh nhi bên cạnh cũng nhịn cười nói:
- Bộ dạng hơi giống đại ca, nhưng hèn mọn hơn đại ca. Mọi người nhìn chân hắn kìa, lại còn đi một đôi tất đen!
Ba thiếu nữ cùng cười ha ha, Lý Diên Khánh tức giận nói:
- Nước không chịu cho một ngụm, còn tổn thương tới mức vui vẻ như vậy.
Tào Uẩn vội vàng đưa nước ấm cho hắn:
- Phu quân còn phải trồng ruộng mấy ngày?
- Tổng cộng trồng ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng.
Lý Diên Khánh uống nước ấm ừng ực, lau miệng hỏi các nàng:
- Tới Bách Hoa sơn trang chơi vui vẻ không?
Tào Uẩn gật đầu:
- Nơi đó quả thực rất đẹp, chính là biển hoa, trang viên còn chuyên mở một nơi ngắm hoa, chật ních người trong huyện đi ngắm hoa.
- Các nàng cũng đi chen lấn sao?
Tư Tư lắc đầu cười nói:
- Chúng ta sao lại đi chen, có người đặc biệt dẫn chúng ta đi vào ngắm hoa. Thê tử của Dương Huyện Thừa và thê nữ của Chu Huyện Úy cũng tới sơn trang cùng chúng ta. Đúng rồi, Thanh nhi còn gặp được người quen.
- Thanh nhi, gặp được người nào?
Hỗ Thanh Nhi hé miệng cười nói:
- Gặp Cố tam thẩm!
- Ồ! Cố thẩm tử cũng ở nơi này sao?
- Nàng ở huyện Giang Hạ, hôm nay tới đây phụ trách hái hoa. Tam thẩm nói nàng muốn chiêu mộ hai trăm tiểu nương hái hoa ở huyện Gia Ngư, làm phiền vị Huyện quân ngươi giúp đỡ một chút.
- Nàng trả bao nhiêu tiền công?
- Ba trăm văn một ngày, tổng cộng làm mười ngày.
- Thu nhập này không tệ nha!
Lý Diên Khánh cười nói:
- Mười ngày chính là ba ngàn văn tiền, tương đương với thu nhập một tháng của người bình thường, như vậy còn cần ta giúp đỡ sao?
- Ngươi tuyên truyền một chút thôi!
- Được! Sau này ta sai người tuyên truyền một chút.
Lúc này, Tào Uẩn lại cười hỏi:
- Buổi tối phu quân có về dùng cơm không?
Lý Diên Khánh gãi đầu:
- Tại sao lại hỏi như vậy?
Tào Uẩn cười nhạt một tiếng:
- Hôm nay là ngày cuối cùng kết thúc cày ruộng, các ngươi không có ý định đi uống một chén sao?
- Quả thực muốn đi, Chu Huyện Úy mời ta uống rượu.
- Vậy chúng ta đi đây, buổi tối phu quân không nên trở về quá muộn.
Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu, xe bò chậm rãi khởi động, chạy tới huyện thành…
Từ khi Lý Diên Khánh nhận chức bán mất mảnh đất trước miếu Thành Hoàng, gần hai tháng ngắn ngủi, một khu chợ mới chiếm diện tích gần năm mươi mẫu liền xuất hiện bên trong huyện thành. Mặc dù Huyện phủ đặt tên cho nó là khu chợ Trung Huyền, nhưng dân chúng huyện Gia Ngư lại thích gọi nó là khu chợ Miếu Thành Hoàng hơn. Vị trí địa lý ưu việt khiến nó nhanh chóng trở thành trung tâm thương nghiệp mới toàn huyện Gia Ngư.
Cửa lớn khu chợ ở cùng một chỗ với cửa lớn miếu Thành Hoàng, một đông một tây. Tiến vào khu chợ, bên trong là các loại hàng quán rực rỡ muôn màu, chừng hơn hai trăm nhà. Rất nhiều hàng quán chỉ có một mảnh, bán đủ các loại đồ chơi ăn mặc, thứ gì cũng có. Còn có sân khấu chuyên dụng cho người mãi nghệ, mỗi ngày đều có các gánh xiếc, hấp dẫn rất nhiều bách tính tới đây vây xem.
Mặt khác bãi đất trống trước miếu Thành Hoàng lại trở thành trời đất đối với người bán hàng rong, ban ngày không cho phép bày quầy bán hàng ở nơi này, nhưng trời vừa tối, rất nhiều người bán hàng rong chiếm hết đất trống, rao hàng hô lớn, bận rộn tới hừng đông mới thu dọn.
Chu Bình nhận được hai miếng đất rẻ, y hợp nhất hai miếng, do con trai xây dựng quán rượu lớn nhất huyện Gia Ngư, gọi là quán rượu Tứ Hải, chiếm diện tích chừng ba mẫu, ở lối vào khu chợ, đối diện là phố Đông Đại, mỗi ngày làm ăn đều rất thịnh vượng.
Lúc hoàng hôn, bốn người Lý Diên Khánh, Chu Bình, Mạc Tuấn và Lưu Phương cùng nhau tới quán rượu ăn cơm chiều. Huyện Thừa Dương Cúc tới Châu giải quyết việc công vẫn chưa về. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng của ba ngày khuyên nông làm ruộng, mặc dù đám văn lại và nha dịch mỏi mệt, nhưng cũng hẹn nhau tới các quán rượu trong huyện thành uống rượu.
Lý Diên Khánh đối đãi với thủ hạ không tệ, mặc dù cày ruộng rất vất vả, nhưng mỗi ngày mỗi người có thể cầm được năm trăm văn tiền phụ cấp, mọi người có mệt mỏi cũng cam tâm tình nguyện.
Trong một gian nhã thất ở tầng hai quán rượu, bốn người ngồi uống rượu trước cửa sổ, tiểu nhị không ngừng mang tới đồ ăn cho họ. Mạc Tuấn ăn miếng cá, kinh ngạc hỏi:
- Có phải thay đổi đầu bếp rồi hay không?
- Hẳn là không phải! Vì sao Mạc huynh nói như vậy?
Mạc Tuấn chỉ cá cười nói:
- Mỗi lần tới đây ăn cơm ta đều gọi cá muối nổ hành ở nơi này, nhưng hương vị con cá hôm nay không đúng?
- Chẳng lẽ là cá không mới?
Chu Bình nhướng mày hỏi.
- Không phải, chỉ hơi cay!
- Để ta tới nếm thử!
Lý Diên Khánh cũng nếm miếng cá, cười nói:
- Hương vị không thay đổi, vẫn giống như trước đây. Ta biết rồi, vừa rồi chắc chắn ngươi đã ăn miếng tỏi giả cá sống rồi.
Lý Diên Khánh chỉ một đĩa trộn tỏi và lát cá sống bên cạnh. Mạc Tuấn suy nghĩ ngượng ngùng nói:
- Dường như là vậy, ta nói sao miệng lại cay như vậy!
Mọi người cùng nhau cười to, Chu Bình không thuận theo nắm cơ hội phạt ba chén rượu. Mạc Tuấn đành phải uống ba chén lớn, rượu hơi bốc lên, cứ nhìn qua tiểu nương lẩm nhẩm hát bên cạnh cười ngây ngô.
Lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra, tiểu nha hoàn Từ Ngũ tiểu nương tử của Lý Diên Khánh vội vàng chạy vào:
- Quan nhân, Nhị phu nhân để ngài trở về nhanh.
- Xảy ra chuyện gì?
- Sau khi trở về thân thể của phu nhân vẫn không thoải mái. Hỗ cô nương mời Giang danh y bắt mạch, Giang danh y nói… nói…
Nàng nhìn ba người khác, không dám nói.
Lý Diên Khánh nhướng mày:
- Giang danh ý rốt cuộc nói cái gì?
Từ Ngũ tiểu nương tử nói nhỏ bên tai Lý Diên Khánh:
- Giang danh y nói, rất có thể là mạch hỉ!
- Hả?
Lý Diên Khánh lập tức đứng dậy, quả thực vui mừng quá đỗi. Hắn vội vàng ôm quyền cười nói với ba người:
- Các ngươi tiếp tục uống rượu, ta về thăm nhà một chút, có thể phu nhân có tin vui.
Ba người vội vàng đứng dậy chúc mừng. Lý Diên Khánh quả thực vui vẻ trong lòng, hắn và Tào Uẩn thành hôn một năm rồi, Tào Uẩn vẫn không mang thai, mấy tháng này vẫn luôn uống thuốc điều dưỡng, không ngờ hôm nay nghe được tin vui, hắn quay người nhanh chân chạy về nhà.
- Quan nhân chờ ta một chút!
Từ Ngũ tiểu nương tử vội vàng đuổi theo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận