Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1005: Lại nâng cờ khởi nghĩa

Chương 1005: Lại nâng cờ khởi nghĩaChương 1005: Lại nâng cờ khởi nghĩa
Thủ lĩnh trú quân huyện Tu Thành họ Trần, gọi là Trần Lục, người huyện Vận Thành Tế Châu. Trước khi Kim binh chưa chiếm lĩnh Kinh Tây hai Lộ, gã là thủ tướng Vận Châu. Khi gót sắt Kim binh quét ngang Kinh Tây hai lộ, gã và đại tướng khác cùng đầu hàng Kim quốc, một ngàn sương quân thủ hạ biến thân làm quân Hán, không lâu sau lại đổi cờ xí, trở thành Tề quân.
Một ngàn người trước mắt trú đóng trong huyện Tu Thành, quân doanh ở gần cửa thành bắc. Trần Lục không ôm chí lớn, binh sĩ của gã cũng kiếm miếng cơm ăn, vốn là sương quân sức chiến đấu tương đối thấp, hiện giờ không có lý tưởng và mục tiêu, sức chiến đấu càng thấp.
Lúc chạng vạng tối, Trần Lục mang theo năm sáu tên thủ hạ đi tới quán rượu Vinh Ký.
Trần Lục đương nhiên biết Trương Vinh là tướng lĩnh Lương Sơn lúc trước, hiện giờ là nhà giàu địa phương ăn sạch hai đường đen trắng ở năm Châu sáu Phủ gần đây.
Loại người này gã không thể trêu vào, cho nên mọi người bình thường xưng huynh gọi đệ. Trần Lục lại được không ít chỗ tốt của TrươngVinh, đương nhiên mắt nhắm mắt mở đối với một số hoạt động phạm pháp của gã.
Trương Viên bày một bàn tiệc rượu mời Trần Lục và thủ hạ của gã uống tại hậu viện. Màn đêm giáng xuống, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, mọi người nâng ly cạn chén, uống rượu say sưa.
Lúc này, Trần Lục đã say nằm dưới bàn. Trương Vinh thấy uống đã tới lúc, liền nháy mắt với thủ hạ, hai tên thủ hạ đỡ Trần Lục đi ngủ, gã nâng chén rượu đứng lên nói:
- Có câu nói nghẹn trong lòng ta rất lâu rồi, không nói ra không thoải mái!
Năm tên tướng quân đều uống mặt đỏ tới mang tai, đầu lưỡi cũng lớn hơn, lắp bắp nói:
- Trương đại ca muốn nói gì, cứ việc nói!
- Ta đang nghĩ, các ngươi đều đường đường là nam nhi Đại Tống, hiện giờ tại sao lại bán mạng thay con chó Lưu Dự này?
Câu nói này cực kỳ đột ngột, khiến năm tên tướng quân ngạc nhiên, họ nhìn nhau, khuôn mặt đều lộ vẻ áy náy. Một tên thuộc cấp dẫn đầu nói:
- Tất cả mọi người là hương thân, Trương đại ca cũng biết chúng ta, trong nhà có già có trẻ, muốn nương tựa Đại Tống, nhưng không bỏ được người nhà. Tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, cũng chỉ có thể ăn chén cơm này. Nói thật, chúng ta cũng uất ức nha! Ở nhà bị oán trách, ra ngoài bị người khác chỉ trỏ, ai không có da mặt chứ?
Trương Vinh gật đầu:
- Đã như vậy, ta sẽ chỉ có các ngươi con đường sáng đi!
Năm người vội vàng đáp ứng, lúc này Trương Vinh mới nói:
- Thực không dám giấu diếm, Nhiếp Chính Vương điện hạ Đại Tống phái huynh đệ cũ tìm tới ta, hi vọng ta có thể cống hiến một phần lực lượng để Đại Tống thu phục Kinh Đông hai Lộ. Quân Tống đã sắp phản công tới, ta đương nhiên đáp ứng không chút do dự.
Hôm nay ta mời các ngươi uống rượu, vốn muốn một đao chém hết các ngươi, nhưng nghĩ tới nhiều giao tình như vậy, cũng không đành lòng. Dương Nhị Dương Tam cũng đi ra từ quân Lương Sơn, cho nên ta lời hay khuyên bảo, đi theo ta, tương lai ta đảm bảo các ngươi tiến vào quân Tống làm Thống Chế. Nếu như không muốn làm cũng không sao, ta để các ngươi về nhà, nhưng nếu như có ai bán ta sau lưng, hừ hừ! Ta biết hết nội tình của các ngươi, cứ nói như vậy! Ta sẽ đào cả mộ tổ.
Năm người đều ngây dại. Lúc này, Dương Nhị Dương Tam đứng lên đầu tiên nói:
- Chúng ta cũng là bộ hạ cũ của quân Lương Sơn, Trương đại ca đã muốn khởi sự lần nữa, huynh đệ chúng ta nguyện ý đi theo!
- Tốt lắm!
Trương Vinh vỗ vai hai người:
- Có cái lưỡi của Trương Vinh ta, sẽ không thể thiếu huynh đệ các ngươi.
Gã nhìn ba người khác:
- Ba vị thì sao, muốn về nhà hay là làm cùng ta?
- Trương đại ca, vậy Trần Lục thì làm sao bây giờ?
Trương Vinh lạnh lùng nói:
- Muốn làm chuyện lớn, thì không thể nương tay nhân từ.
Ba người sợ hãi vội vàng đứng lên nói:
- Chúng ta đã sớm đè nén đã lâu rồi, nguyện đi theo đại ca!
Trương Vinh cười to:
- Đều là huynh đệ tốt ! Các ngươi tự mình dẫn binh tới bên bờ Lương Sơn Bạc tập trung với ta, về phần người nhà thì không cần lo lắng, ta đã phái người đưa họ tới đảo Thảo Hài, ta có trang viên bên kia, sẽ chăm sóc họ rất tốt.
Mấy tên thuộc cấp hãi nhiên, người nhà của mình đã bị Trương Vinh khống chế được rồi.
Trương Vinh cười nhạt một tiếng:
- Việc liên quan tới tính mạng mấy trăm người, ta không thể không cẩn thận một chút, chỉ cần mọi người lên thuyền, về sau đều là huynh đệ!
Năm người không biết làm sao, đành phải cùng khom mình hành lễ:
- Nguyện hiệu lực cho Trương đại ca!

Trương Vinh không đánh mà thắng đạt được một ngàn sương quân đầu hàng, gã lại bỏ qua một số già yếu, đạt được hơn tám trăm người cường tráng, tăng thêm hơn sáu trăm người của ba người họ, cũng được một ngàn năm trăm người.
Trương Vinh chiếm lĩnh huyện Tu Thành, đuổi toàn bộ quan viên Vận Châu đi, cũng không khai chém giết Thông Phán Lý Nghiêu bị dân chúng kêu ca cực lớn, dựng cờ khởi nghĩa kháng Kim, đánh khẩu hiệu ‘Khôi phục gia viên, quay về Đại Tống’, lây nhiễm vô số dân chúng. Gã là cờ lớn khởi nghĩa kháng Kim đầu tiên ở khu vực Sơn Đông, một lời hô trăm lời hưởng ứng, trong lúc nhất thời, nghĩa sĩ kháng Kim từ các nơi bốn phương tám hướng chạy tới nhờ vả. Trong mấy ngày ngắn ngủi, liền chiêu mộ gần hai vạn thanh niên trai tráng, bách tính tặng tiền tặng lương nhiều vô số kể.
Sau năm ngày, Nguyễn Tiểu Thất lại đi tới huyện Tu Thành, cờ lớn phấp phới trên huyện thành, sĩ khí tăng cao. Nghe nói Nguyễn Tiểu Thất tới, Trương Vinh tự mình ra đón.
Trên giáo trường, Thạch Tú và Lưu Đường đang thao luyện binh sĩ. Khoảng một nửa binh sĩ đều mặc giáp da, tay cầm trường thương chiến đao. Vận Châu chiến loạn nhiều năm, gần như nhà nào cũng có hàng tồn, đây đều là bách tính quyên ra, chẳng qua màu sắc phong phú, nhìn không thống nhất.
Nguyễn Tiểu Thất cười nói:
- Đại ca, năm ngày ngắn ngủi liền chiêu mộ hai vạn quân đội, không dễ dàng nha!
Trương Vinh lườm gã một cái:
- Hiện giờ ta cần vũ khí, ngươi đáp ứng rồi.
- Rất nhiều binh sĩ của các ngươi đều có vũ khí nha!
- Đó cũng là đồ cũ lưu lại từ trước, đồ mười mấy năm trước, đao cũng rỉ sét!
Trương Vinh nhìn gã chằm chằm:
- Đừng nói những lời nhảm nhí này, tiểu tử ngươi rốt cuộc có cho hay không?
- Đương nhiên cho, ta đến chính là dẫn ngươi đi lấy binh khí, ta cần thuyền.
- Không có vấn đề, chúng ta còn nhiều thuyền đánh cá!
Nguyễn Tiểu Thất lại lấy một phong thư bồ câu đưa cho gã cười nói:
- Thanh thế của các ngươi quá lớn, ngay cả Đô Nguyên Soái cũng bị kinh động, đây là phong quan của hắn, tự ngươi nhìn đi!
Lúc này, Thạch Tú và Lưu Đường đều đi tới. Thạch Tú nghe nói có phong quan, vội vàng tiến lên trước. Lưu Đường thận trọng hơn một chút, bày ra bộ dạng không quan tâm, nhưng lỗ tai lại dựng lên. Chuyện liên quan tới tiền đồ phú quý của họ, làm sao có thể không quan tâm chứ?
Trên thư bồ câu, nói rất rõ ràng phong Trương Vinh làm Định Viễn Tướng Quân chính ngũ phẩm, Thống Lĩnh cấp một. Phong Thạch Tú và Lưu Đường làm Chiêu Võ Giáo Úy chính lục phẩm, Thống Lĩnh cấp hai. Chỉ cần kháng Kim lập công, sẽ còn có thăng thưởng.
Ba người vui mừng, đây là vừa mới bắt đầu, họ đã đạt được chức cao, chỉ cần họ kháng Kim lập công, lại thăng một cấp chắc chắn không có vấn đề.
Nhất là Trương Vinh, khuôn mặt nở hoa. Năm đó Tống Giang chiêu an chẳng qua chỉ là chính tứ phẩm, còn là chức ảo, họ cũng chỉ là Đoàn Luyện Phó Sứ Huyện Úy vân vân bát phẩm cửu phẩm. Hiện giờ Lý Diên Khánh lại khẳng khái cho gã Thống Lĩnh chính ngũ phẩm thực chức, khiến gã sao có thể không cảm động.
Trương Vinh trịnh trọng hành lễ về mặt phía nam:
- Ti chức nhất định không phụ kỳ vọng của Đô Nguyên Soái, chống lại Kim binh, thu phục nhà cửa!
Nguyễn Tiểu Thất cười nói:
- Phái ba mươi chiếc thuyền đánh cá đi với ta tới Phủ Tế Nam chuyển binh giáp!
Ba người Trương Vinh đều ngẩn người, tại sao lại ở Phủ Tế Nam?

Vào đêm, ba mươi chiếc thuyền đánh cá lớn dọc theo Tế Thủy nhanh chóng tiến về phía đông bắc. Trương Vinh tự mình dẫn ba trăm tê nthủ hạ đi theo Nguyễn Tiểu Thất vận chuyển vũ khí.
Lúc này Trương Vinh đã hiểu được vì sao vũ khí ở Phủ Tế Nam. Hóa ra thuyền vận chuyển vũ khí tới từ đường biển, lại tiến vào Tế Thủy. Bởi vì Phủ Tế Nam có năm ngàn trú quân, thuyền không dám xâm nhập quá sâu, chỉ có thể dừng ở khu vực huyện Bác Hưng Thanh Châu.
Trên đầu con thuyền dẫn đầu, Nguyễn Tiểu Thất chậm rãi nói với Trương Vinh:
- Sở dĩ Đô Nguyên Soái rất coi trọng các ngươi, là bởi vì Lương Sơn Bạc là một tiết điểm chiếc lược cực kỳ quan trọng. Một khi đại quân triều Tống xuất hiện ở bán đảo Sơn Đông, Lưu Dự chắc chắn phái đại quân từ Biện Kinh chạy tới chi viện, lương thảo hậu cần chắc chắn đi đường thủy, Lương Sơn Bạc là con đường đội tàu hậu cần của đối phương phải đi qua, cho nên nhiệm vụ chặn đường đội thuyền hậu cần quân Tề sẽ giao cho các ngươi.
Lúc này Trương Vinh mới chợt hiểu, hóa ra chủ lực quân Tống chuẩn bị đi đường biển bắc thượng, một bước kỳ binh như thế, chắc chắn sẽ đánh cho Lưu Dự không kịp trở tay.
Gã suy nghĩ một chút nói:
- Nếu như chỉ là chặn đường lương thảo, năm sáu trăm người là đủ rồi, vì sao còn phải chiêu mộ đại quân?
Nguyễn Tiểu Thất lắc đầu:
- Đô Nguyên Soái mưu tính sâu xa, tầm mắt ở đại cục thiên hạ. Hắn yêu cầu như vậy tất có đạo lý, không phải chúng ta có thể nghĩ ra được, chúng ta cứ phục tùng mệnh lệnh là được.
Trương Vinh yên lặng gật đầu, trong lòng gã lần đầu có cảm giác kính sợ đối với Lý Diên Khánh.
Hai ngày sau, ba mươi chiếc thuyền đánh cá đã tới huyện Bác Hưng Thanh Châu, dọc theo con sông không có trú quân, hơn nữa cách huyện thành khá xa, ngay cả nha dịch cũng không gặp được. Chỉ thấy hai chiếc thuyền biển lớn lẻ loi bỏ neo ở bên bờ bắc. Ánh mắt Trương Vinh sáng lên, hai chiếc thuyền biển lớn này ít nhất ba ngàn thạch, lúc nào trong Lương Sơn Bạc cũng có một chiếc thuyền lớn như vậy thì tốt.
Lúc này, Nguyễn Tiểu Ngũ xuất hiện ở đuôi thuyền, vẫy tay với họ. Thuyền đánh cá lục tục tới gần thuyền biển, bỏ đi ô bồng, trên thuyền biển lớn có dụng cụ nâng kéo riêng, phía trên dụng cụ nâng kéo có bánh xe, mười mấy tên lính túm dây thừng, chậm rãi hạ từng chiếc rương và túi cỏ trên thuyền lớn xuống, trong rương chính là khôi giáp và chiến đao, trong túi cỏ là trường mâu.
Sau khi lấp đầy một chiếc thuyền đánh cá, lại tiếp tục chuyển lên chiếc thuyền đánh cá thứ hai. Lúc này, Nguyễn Tiểu Ngũ đi xuống thuyền cười nói:
- Lão Trương, trận chiến đầu tiên của các ngươi có thể sắp bắt đầu rồi, Phủ Tế Nam đã bắt đầu triệu tập quân đội từ các nơi, sáng hôm nay năm trăm trú quân Thanh Châu đã đi Tế Nam rồi.
Trương Vinh cũng biết, năm ngàn trú quân của Phủ Tế Nam bình thường phân tán ở các Châu, thời gian tập trung lại ít nhất cần ba bốn ngày, còn phải chỉnh đốn một hai ngày, về thời gian hoàn toàn kịp được.
Gã lại hỏi:
- Trận chiến này chúng ta đánh thế nào?
Nguyễn Tiểu Ngũ nở nụ cười:
- Ngươi quên sao? Năm đó quân Lương Sơn chúng ta đánh quan quân thế nào, lần này vẫn như vậy.
Trương Vinh gật đầu, gã biết phải đánh trận chiến đầu tiên thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận