Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 656: Tam Tuyệt Nữ Tướng (thượng)

Chương 656: Tam Tuyệt Nữ Tướng (thượng)Chương 656: Tam Tuyệt Nữ Tướng (thượng)
Binh lực trước mắt của phủ Kinh Triệu là một vạn năm ngàn người, chia là tả hữu trung ba quân. Trong đó tả quân Thống Lĩnh Hàn Thế Trung, Phó Thống Lĩnh Lưu Thiết; trung quân Thống Lĩnh Lưu Kỹ, Phó Thống Lĩnh Tào Mãnh; hữu quân Thống Lĩnh Tào Tính, Phó Thống Lĩnh Cao Sủng. Ngoài một vạn năm ngàn Cấm Quân ra, còn có năm ngàn lính mới, cũng chính là hương binh huấn luyện lâu dài, do Vương Quý đảm nhiệm Thống Lĩnh, Ngưu Cao làm Phó Thống Lĩnh, tính gộp lại binh lực hơn hai vạn người.
Ngoài đó ra, còn có năm ngàn sương quân địa phương, họ chủ yếu phụ trách hậu cần tạp vụ của quân đội, sẽ không tham gia chiến đấu.
Sau năm mới, quân Kinh Triệu bắt đầu kỳ tập huấn trong vòng một năm, chủ yếu lấy huấn luyện thực chiến là chủ. Đây là phương thức huấn luyện truyền thống của Chủng gia quân, dùng thực chiến rèn luyện binh sĩ, hiệu quả cực kỳ tốt.
Ngoại trừ binh sĩ huấn luyện thực chiến ra, còn có một lần luận võ hai tháng một lần. Luận võ chia làm cung bộ, cung kỵ và đơn kỵ cách đấu. Dù là binh sĩ hay sĩ quan đều có thể tham gia báo danh, người nào nằm trong tốp một trăm đều được ban thưởng.
Luận võ trong quân đã tiến hành hai kỳ. Lưu Kỹ và Hàn Thế Trung đều đoạt hạng đầu cung kỵ một lần. Tào Mãnh cùng Cao Sủng cũng đoạt được hạng đầu đơn kỵ cách đấu một lần. Hai lần hạng đầu cung bộ đều bị Vương Quý cướp đi, gã dùng thành tích kinh người ba mươi tên không chếch một tên mà được vinh danh ‘Định Hải Thần Châm’.
Hôm nay là lần luận võ thứ ba trong quân. Trời vừa sáng, tiếng trống trận gõ vang trong diễn võ trường, binh sĩ đứng xem náo nhiệt chung quanh diễn võ trường. Sàn gỗ xem chiến xây dựng phía đông diễn võ trường, tất cả tướng lĩnh Đô Đầu trở lên đều ngồi trên sàn gỗ. Lý Diên Khánh ngồi ở chính giữa hàng thứ nhất, hai bên là Thống Lĩnh và Thiên tướng.
Chẳng qua hôm nay có một chấn động nho nhỏ, khiến hai vạn người toàn quân chú ý. Đó chính là trên đài quan chiến xuất hiện một nữ tướng trẻ tuổi, nàng đội nón trụ màu đỏ, mặc áo bào Thanh La, khoác một chiếc lân giáp mịn, lại thêm dung nhan thanh tú, tư thế cực kỳ hiên ngang của nàng, hấp dẫn ánh mắt của tướng sĩ toàn quân. Đây không chỉ là nữ tướng đầu tiên của quân Kinh Triệu, cũng là nữ tướng đầu tiên của Tây quân.
Ở thời đại của Chủng Sư Đạo tuyệt đối không cho phép nữ nhân xuất hiện trong quân doanh, nữ tướng cũng không cho phép. Hiện giờ thời đại của Chủng Sư Đạo đã kết thúc rồi, nữ tướng rốt cuộc xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt của vạn người.
Trong đại trướng trung quân hôm qua, Lý Diên Khánh đã giới thiệu nghĩa muội Hỗ Tam Nương của mình với tướng lĩnh Thiên tướng trở lên, đây cũng là ý của Hỗ Thanh Nhi. Cái tên Thanh nhi này nàng không muốn nhiều người biết, liền dùng tên Lương Sơn là Hỗ Tam Nương.
Lúc này một Thiên tướng chạy như bay tới trước mặt Lý Diên Khánh, quỳ một chân xuống nói:
- Khởi bẩm Đồng Tri, đã chuẩn bị hoàn thành, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Bắt đầu đi!
Tiếng trống trận gõ vang, tướng sĩ toàn quân bắt đầu kích động, khiêu chiến đơn kỵ cách đấu rốt cuộc mở màn rồi.
Trên thực tế, luận võ toàn quân bắt đầu từ mười ngày trước, Vương Quý không tham gia cung bộ, kết quả bị Ngưu Cao cướp đi giải nhất. Năm nay Lưu Kỹ vẫn cướp được hạng nhất cung kỵ, Hàn Thế Trung thứ hai, thứ ba là Tào Tính. Đương nhiên Chủ soái Lý Diên Khánh không thể tham gia luận võ, nếu không hạng nhất cung kỵ không tới phiên người khác.
Hai mươi người khiêu chiến đơn kỵ cử hành hôm nay, tốp mười người năm ngoái đã tự động tiến vào tốp hai mươi, còn danh ngạch mười người do một trăm người chiến thắng bán kết tranh đoạt đứng đầu. Một trăm người chia làm mười tổ, hạng nhất mỗi tổ tiến vào tốp hai mươi. Hôm qua đã kết thúc mười tổ tranh tài, tốp hai mươi đã có, hôm nay chính là trận chung kết sau cùng.
Trước tiên phải quyết ra tốp mười, sau đó mười hạng đầu thực hành thi đấu võ đài, người thắng trận cuối cùng trên chiến trường là hạng đầu năm nay.
Lúc này đã kết thúc rút thăm, Hỗ Thanh Nhi cầm một lá thăm ngồi xuống vị trí của mình. Lý Diên Khánh đánh giá cười hỏi:
- Trận thứ mấy?
Hỗ Thanh Nhi duỗi bốn ngón tay, ý là mình rút được ván thứ tư, nhưng đối phướng là ai nàng lại không biết. Một thân binh chạy đi hỏi, quay đầu nhỏ giọng nói với Lý Diên Khánh:
- Lưu Thiết cũng rút được ván thứ tư!
Trương Xác tốp mười kỳ trước bị thương cánh tay trong cung kỵ, hôm nay không cách nào tham gia thi đấu khiêu chiến, Hỗ Thanh Nhi liền bổ sung vào danh ngạch này.
Lúc này trên trận xuất hiện một đôi tuyển thủ đầu tiên, do Thiên tướng Vương Phiến giao đấu Thiên tướng Ngưu Cao. Ngưu Cao sử dụng một đôi Ngõa Lăng Kim Giản nặng bốn mươi cân. Vương Phiến sử dụng một thanh đại đao nặng năm mươi cân. Chẳng qua quy tắc có trước, không cho phép lấy mạng, điểm đến là dừng.
Bởi vì lúc đấu bán kết kỳ trước xuất hiện ngoài ý muốn, một binh sĩ dự thi bị chém đứt cánh tay, quy tắc liền sửa lại, chỉ có tiến vào tốp hai mươi mới cho phép dùng binh khí thật, hết thảy luận võ trước đó dùng binh khí bằng gỗ.
Về phần lúc luận võ dùng binh khí thật nắm chắc thế nào, sẽ do hai bên giao chiến tự mình quyết định. Bình thường mà nói, cho phép chịu chút vết thương da thịt, chỉ cần không thương gân động cốt là được.
Một tiếng trống vang lên, Ngưu Cao hét lớn một tiếng, giục ngựa phóng về phía đối phương, vung giản một cái, thẳng đến vai trái đối phương. Vương Phiến không chút hoang mang, vung đao bổ tới đối diện. Một tiếng vang giòn, lực va chạm to lớn khiến hai người cùng lui lại mấy bước, tiếp theo lại triền ddaausa với nhau. Sau mười mấy hiệp, Ngưu Cao hồi mã tiên một cái, đánh trúng lưng Vương Phiến. Mặc dù lực đạo không lớn, nhưng lại thắng được một điểm.
Tiếng chuông gõ vang, chủ quan trọng tài hô to:
- Ván đầu tiên, Ngưu Cao thắng!
Phía lính mới lập tức vang lên tiếng hoan hô. Ván thứ hai là tả quân Trương Vệ Thắng, ván thứ ba là Cao Sủng nhẹ nhõm chiến thắng đối thủ, lúc này bắt đầu ván thứ tư.
Chỉ thấy một thớt ngựa màu hồng như ngọn lửa hừng hực vọt vào đấu trường, trong đấu trường lập tức reo hò, lần đầu trông thấy nữ tướng luận võ, các binh sĩ đều sôi trào lên.
Lúc Lưu Thiết đi ra, được chào đón bằng tiếng suỵt và tiếng huýt sáo, chúng tướng đều không nhịn được bật cười. Vận may của Lưu Thiết này không tốt, đối thủ lại nữ tướng, khó trách không được hoan nghênh như thế.
Lúc này, Lý Diên Khánh vẫy tay với Lưu Thiết. Lưu Thiết tiến tới ôm quyền nói:
- Xin Chủ Soái phát biểu!
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Ta là muốn nhắc nhở ngươi, cô muội muội này của ta có tam tuyệt, phi thạch, phi đao và tiên nhận, tự ngươi cẩn thận!
- Đa tạ Chủ Soái nhắc nhở!
Lưu Thiết thúc ngựa tiến lên, vung thương sắt quát:
- Hỗ cô nương, mời!
Gã muốn làm lễ với đối phương, chờ đối phương ra tay trước. Lúc này, Lưu Kỹ nhỏ giọng hỏi Lý Diên Khánh:
- Võ nghệ của Tam Nương, Đồng Tri đã lĩnh giáo qua chưa?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Phi thạch của nàng là ta đích thân truyền thụ, nhưng hiện giờ đã vượt qua ta. Phi đao là gia truyền, cùng một mạch với phi thạch, xuất quỷ nhập thần. Tiên pháp của nàng vốn không tồi, về sau được thiên hạ đệ nhất thích khách Loan Đình Ngọc truyền thụ một chiêu, dựa vào một chiêu này, Ngũ Hổ Tướng Lương Sơn chưa hẳn là đối thủ của nàng.
Lưu Kỹ quả thực lo lắng trong lòng, vung tay hô lớn với đường đệ:
- Không được phép khinh địch!
Lúc này, Hỗ Thanh Nhi đã vọt tới cách ba mươi bước, chỉ thấy bạch quang lóe lên trong tay nàng, một khối phi thạch chốc lát đã tới trước mắt Lưu Thiết, quả thực nhanh không gì sánh nổi. Ngay cả Lý Diên Khánh cũng hãi nhiên thán phục, luận độ chuẩn xác và hoa văn của phi thạch, Lý Diên Khánh hoàn toàn có thể đọ sức một phen với Hỗ Thanh Nhi, nhưng tốc độ của phi thạch, Lý Diên Khánh không sanh được Hỗ Thanh Nhi, chậm hơn nàng không chỉ một lần.
Lưu Thiết không tránh né kịp, liền nghe một tiếng bộp giòn vang, mũ giáp của gã bị đánh bay lên, lăng ra ngoài một trượng, chung quanh cười to, tiếng hoan hô vang lên bốn phía.
Khuôn mặt Lưu Thiết lập tức đỏ bừng, lúc này còn chưa bắt đầu giao thủ, nón trụ của mình đã bị đối phương đánh rớt, khó trách Chủ Soái muốn đặc biệt nhắc nhở mình. Gã căn bản không ý thức được, nữ tướng này lại lợi hại như thế.
Chẳng qua Lưu Thiết vẫn rất lưu manh, gã biết đối phương hạ thủ lưu tình, nếu đánh vào mặt mình, chỉ sợ mình đã ngã ngựa rồi.
Gã ôm quyền nói:
- Ta nhận thua!
Tiếng chuông vang lên, quan trọng tài hô lớn:
- Ván thứ tư, Hỗ Tam Nương thắng!
Tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô lại bùng nổ trong đám binh sĩ.

Tới lúc gần giữa trưa, tốp mười khiêu chiến đơn kỵ đã có. Cao Sủng, Tào Mãnh, Lưu Kỹ, Vương Quý, Ngưu Cao, Dương Văn Nghệ, Trương Vệ, Hỗ Tam Nương, Tào Tính, Cống Tổ Văn. Vận may của Hàn Thế Trung không tốt, rút được Cao Sủng, trong mười hiệp liền bị Cao Sủng đánh bại, không tiến được vào tốp mười, quả thực khiến gã uể oải. Thang Hoài rút được Tào Mãnh, cũng không thể tiến vào tốp mười.
Giữa trưa nghỉ ngơi một canh giờ, mặc dù triều Tống không ăn cơm trưa, nhưng quân đội lại ngoại lệ, triều đình vẫn phải bổ sung một bữa giữa trưa cho binh sĩ, chỉ là đơn giản hơn bữa tối một chút.
Hỗ Thanh Nhi cũng có một lều vải, ngay bên cạnh trướng ngủ của Lý Diên Khánh. Chẳng qua hiện giờ người nhà của Lý Diên Khánh đã tới Kinh Triệu, lúc này không phải thời điểm chiến tranh, hắn cũng thường xuyên về nhà một chút. Ban đêm không cho phép các binh sĩ rời doanh, nhưng cách mười ngày sẽ có một ngày nghỉ, cho phép các binh sĩ vào thành du ngoạn nghỉ ngơi.
Trong đại trướng, Lý Diên Khánh và Hỗ Thanh Nhi ngồi bên bàn nhỏ ăn cơm. Vương Quý cũng bưng bát chạy tới, gã ngồi xuống cười hì hì giơ ngón cái khen ngợi Hỗ Thanh Nhi:
- Thanh nhi, phi thạch của ngươi quả thực đã vượt qua lão Lý, tốc độ nhanh hơn lão Lý rồi.
Thanh nhi đỏ mặt:
- Ta cũng không dám so với đại ca, ta được hắn dạy dỗ, sao mà hơn được hắn?
- Đồ đệ vượt qua sư phụ là rất bình thường! Đây gọi là trò giỏi hơn thầy. Buổi chiều chỉ cần ngươi lớn mật sử dụng phi thạch, Tào Mãnh và Cao Sủng đoán chừng cũng phải dốc sức!
- Vương đại ca, buổi chiều phải so thế nào?
Hỗ Thanh Nhi lại hiếu kỳ hỏi thăm.
- Lão Lý không nói sao?
Vương Quý lập tức gật gù đắc ý nói:
- Buổi chiều chính là xa luân chiến, Cao Sủng là hạng đầu kỳ trước, hắn ở đài chủ, chín người khác mọi người rút thăm, người thứ nhất ra trận xui xẻo nhất, hắn phải xử lý tám người mới có thể đánh một trận với đài chủ.
Thanh nhi hé miệng cười một tiếng:
- Chính là trước tiên tự giết lẫn nhau, sau đó khiêu chiến đài chủ, đúng không?
Vương Quý vỗ đùi:
- Nói cực kỳ đúng!
- Vậy mỗi lần luận võ cũng chỉ có đệ nhất và đệ nhị, thứ tự đằng sau làm sao bây giờ?
- Thứ tự đằng sau lại so sánh khác, tám người tranh tài ba lượt, gọi là bổ sung, tất cả mọi người không có hứng thú gì. Lần này ta hạng sáu, thua dưới tay tên thứ ba Lưu Kỹ.
- Vậy tại sao đại ca không tham gia?
Thanh nhi lại hỏi Lý Diên Khánh:
- Nếu huynh tham gia, hạng nhất cung kỵ ngoài huynh ra không còn ai khác.
- Ta?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ta tham gia sẽ không có gì hay, thắng dường như không công bằng, thua ảnh hưởng quyền uy, cho nên chỉ cần trông cậy vào Thanh nhi ra mặt thay ta.
Đôi mắt đẹp của Thanh nhi lấp lóe dị sắc:
- Ta nhất định không khiến đại ca thất vọng!
Lúc này, Lý Diên Khánh thấy Hỗ Thanh Nhi ăn cũng xong rồi, liền cười nói với nàng:
- Muội về trướng nghỉ ngơi một lát đi, giữ tinh thần đầy đủ buổi trưa tái chiến.
- Vậy ta đi trước, Vương đại ca, ngươi từ từ ngồi.
- Được! Đi nghỉ ngơi cho tốt.
Hỗ Thanh Nhi rời đi. Vương Quý nhỏ giọng nói:
- Lão Lý, có phải ngươi muốn mượn cơ hội này xây dựng một doanh nữ binh?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Quả thực có quyết định này, chủ yếu dùng chữa bệnh và cứu chữa chiến trường. Chờ sau khi lần luận võ này kết thúc sẽ bắt đầu chiêu mộ, năm trăm người là đủ rồi.
- Nữ binh rất tốt! Quân doanh có nữ binh, cuộc sống của mọi người sẽ không còn nhàm chán, lúc huấn luyện đối chiến, đặt mấy nữ binh ở bên cạnh xem chiến, cam đoan mỗi người sinh long hoạt hổ!
Lý Diên Khánh vỗ vai Vương Quý:
- Được rồi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi! Buổi chiều cố gắng một chút, ít nhất cũng phải giết vào tốp năm!
- Lúc đầu ta có lòng tin, nhưng năm nay có thêm Thanh nhi, kết quả thực khó nói. Phi thạch của nàng ta cũng không nắm chắc tránh thoát.
Vương Quý than thở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận