Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 853: Dùng trí cướp trại địch.

Chương 853: Dùng trí cướp trại địch.Chương 853: Dùng trí cướp trại địch.
Trương Thuận trốn trong một bụi cỏ cao cỡ nửa người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chú trại địch cách mấy chục bước, sau lưng là năm trăm tinh nhuệ. Ngoài nửa dặm nữa, Yến Thanh làm hậu quân cũng suất lĩnh năm trăm binh sĩ kiên nhẫn chờ tín hiệu.
Với Trương Thuận, trạm gác trước mắt không khác gì không có lính canh, nhưng y vẫn cần tìm hiểu bố cục quân địch trong trại. Trước đó Tham tiếu đã vẽ một sơ đồ phác thảo, bây giờ cũng có cái đối ứng cụ thể.
Bên kia đường núi là sườn dốc, chỉ có một con đường tiến vào sơn trại. Nếu quân Tây Hạ bóp chặt đường núi, thực đúng là rất khó tiến đánh. Đáng tiếc, quân Tây Hạ khinh địch chủ quan, để quân Tống tới ngay trước mặt.
Quan sát hết một khắc đồng hồ, Trương Thuận nhẹ nhàng vẫy tay một cái. Y cùng hai tên lính xoay người chạy lên, thi thoảng lại nằm phục xuống, chờ hai tên lính gác quay đi mới lại chạy tiếp. Nhưng khi còn cách cửa lớn khoảng hơn hai mươi bước, bỗng có tiếng chó sủa điên cuồng từ trong cửa lớn vọng ra, một con chó đen bị xích liều mạng nhào tới đại môn sủa như điên.
Trương Thuận thầm than không ổn. Không ngờ trong sơn trại lại có nuôi chó săn. Không chút do dự, y thấp giọng quát:
- Bắn!
Hai thủ hạ nâng nỏ vọt tới lính gác. Lính gác trong sơn trại còn chưa kịp phản ứng, còn tưởng là có con thú đêm nào đó đi qua cửa sơn trại, lảo đảo đi tới cửa trại, “vèo” một tiếng, hai mũi tên độc bắn trúng yết hầu, cả hai ngã nhảo xuống đất.
Hai mũi tên này chính là tín hiệu, năm trăm tinh nhuệ sau lưng cùng xông tới cửa doanh. Con chó đen sủa loạn đánh thức mấy binh sĩ đang ngủ. Phát hiện thi thể đồng bọn và bóng đen chạy bên ngoài, họ bị dọa kêu váng lên.
Trương Thuận là người đầu tiên xông tới trước cửa trại, trèo lên cửa, vượt qua trại lớn. Hai tên binh sĩ Tây Hạ rút đao bổ tới, Trương Thuận hô lên một tiếng, hoành đao bổ ra, hàn quang lóe lên, hai cái đầu người rơi xuống đất.
Y tiếp tục đá vào đại môn, chỉ nghe tiếng soạt một tiếng, đại môn bị xích sắt khóa lại.
Y nhìn lướt qua, thấy trong góc có một csi búa, bèn nhặt lên, bổ thật mạnh. Hàng rào gỗ to bằng cánh tay bị đánh vỡ, đại môn ầm ầm bị kéo ra, năm trăm lính tinh nhuệ bên ngoài giết vào trong sơn trại. Cùng lúc, ba mũi hỏa dược tiễn được bắn xuống chân núi. Hỏa dược tiễn nổ tung giữa không trung đỏ rực.
Thấy tín hiệu, Yến Thanh hô to:
- Giết tới!
Năm trăm binh sĩ mai phục trong góc ngoặt giết ra, chạy lên núi…
Lúc này, Trương Thuận suất lĩnh năm trăm binh sĩ đã giết vào trong sơn trại. Vì giới hạn về địa hình, sơn trại được xây dài như sợi dây, chỉ rộng chừng mười trượng mà dài đến hai dặm. Một trăm tòa doanh trướng chia làm hai hàng, sắp xếp chỉnh tề trên đường núi, đồn trú hai ngàn lính.
Đại bộ phận lính Tây Hạ đều đang ngủ say bên trong, bỗng nhiên quân Tống giết vào doanh trước, rất nhiều binh sĩ còn chưa tỉnh ngủ đã bị giết trong giấc mộng. Trong đại trướng vang lên từng tràng kêu la thảm thiết, còn có không ít binh sĩ không có tấc sắc nào trong tay, bị dọa, sợ hãi quỳ xuống đầu hàng. Quân Tống không nhận hàng quân, giết sạch.
Theo như bố trí trước đó, Trương Thuận không tham chiến mà suất lĩnh hơn một trăm lính trực tiếp chạy tới cửa sau doanh trại. Cửa sau doanh trại là cửa trại thông tới Tây Bắc, bên đó thường không có trạm gác, chỉ có khi đưa đồ cấp dưỡng mới mở cửa, phần lớn thời gian được khóa bằng xích sắt.
Trương Thuận vọt tới, chỉ còn cách cửa sau trại hơn hai dặm, nơi này vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không hề bị tiếng la hét đằng kia kinh động. Mười mấy danh sĩ vượt lên trước khống chế phong hỏa đài bên cạnh cửa trại. Trương Thuận vừa đến cửa trại, một thủ lĩnh chưởng quản trăm người từ trong đại trướng không xa đi ra ngoài tiểu tiện, vừa thấy bọn Trương Thuận lập tức quát lên:
- Các ngươi là ai?
- Là ông nội ngươi!
Trương Thuận quơ lấy một cây trường mâu ném mạnh qua. Trương mâu xuyên qua thân thể tên thủ lĩnh, y chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi bị đóng đinh xuống đất.
Rất nhanh, rối loạn ở tiền doanh đã ảnh hưởng đến hậu doanh, tiếng la giết càng ngày càng tới gần, binh sĩ trong đại trướng hậu doanh cũng bừng tỉnh, hoảng hốt chạy ra ngoài, nhắm thẳng cửa sau trại. Nhưng nghênh đón bọn họ lại là tên nỏ lạnh như băng và mũi thương sắc bén.
Trận đánh lén này chỉ kéo dài nửa canh giờ là kết thúc, hai ngàn quân Tây Hạ, không một ai thoát được, toàn quân bị diệt, chỉ để lại mười mấy người sống để tìm hiểu tình hình Đạp Cát Trại.
Hiện giờ mới qua canh hai, quân Tống không dừng lại hưởng thụ chiến quả. Yến Thanh để lại hai trăm lính thủ trại, tám trăm lính còn lại đổi sang khôi giáp quân Tây Hạ, xếp hàng tiến tới Đạp Cát Trại ở cách đó tám mươi dặm.

Đạp Cát Trại xây dựa lưng vào núi, địa thế vô cùng hiểm yếu, thủ giữ ngay trên con đường quân Tống phải qua nếu muốn lên phía bắc, chỉ duy nhất có một con đường đi đi về về để tiếp đồ quân nhu, và sơn trại có thể phogn tỏa con đường này bất kỳ lúc nào. Một khi quân Tống bắc thượng, cho dù có trèo đèo lội suối bắc thượng thành công, nhưng không có hậu cần chi viện, quân Tống cũng chỉ còn vận mệnh toàn quân bị diệt. Năm xưa Đồng Quán bị trúng kế ở Đạp Cát Trại, bị binh sĩ Tây Hạ trốn trong trại cướp đi Đạp Cát Trại, cắt đứt đường lui, đại quân mất chi viện từ hậu cần, từ đó toàn quân bị diệt.
Đạp Cát Trại cách Thưởng Di Khẩu hơn tám mươi dặm, ven đường có ba tòa phong hỏa đài. Đây là hệ thống phong hỏa báo tin quân Tây Hạ thành lập, kéo từ Thưởng Di Khẩu, Đạp Cát Trại, Vi Châu, Linh Châu, Tĩnh Châu, mãi tới tận phủ Hưng Khánh ở Đô thành, phong hỏa tuyến kéo dài năm trăm dặm, chia làm hai mươi sáu tòa phong hỏa đài.
Một khi Thưởng Di Khẩu châm lửa, phong hỏa đài có thể truyền đén phủ Hưng Khánh ở đô thành trong vòng một canh giờ. Theo như phương án Yến Thanh và Trương Thuận bàn ra, trước khi bọn họ đến Đạp Cát Trại, phong hỏa đài tuyệt đối không thể được đốt.
Tám trăm quân trinh sát hành quân rất nhanh, sáng sớm hôm sau đã nhổ xong tòa phong hỏa đài thứ nhất, đền chiều là tòa thứ hai. Tới hoàng hôn, tám trăm người đã tới Đạp Cát Trại.
Đạp Cát Trại cũng giống như THưởng Di Khẩu, chỉ có hai ngàn binh sĩ trấn thủ, nhưng khác với Thưởng Di Khẩu ở chỗ, hơn mười dặm phía trước Đạp Cát Trại là hoang nguyên đất vàng, chỉ có duy nhất một mảnh rừng rậm thì sau khi Tống Tương để lại pháp trận rồi chết, binh sĩ Tây Hạ cũng chặt gần hết câu cối, hoang nguyên trụi lủi, tầm mắt cừng rộng, Đạp Cát Trại từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn rõ cả Lạc Đà Lĩnh cách mười mấy dặm. Nếu có đội ngũ hoạt động sẽ không thoát khỏi con mắt giám thị của lính gác.
Lạc Đà Lĩnh là một tòa núi hơn trăm dặm, nhìn từ xa rất giống một con lạc đà đang nằm trên cao nguyên đất vàng, cùng với mấy trăm dãy núi nằm vắt ngang song song, để lại một thung lũng ở giữa rộng hơn mười dặm. Vì địa thế Lạc Đà Lĩnh thoai thoải, không đủ hiểm yếu, nên quân Tây Hạ không đóng ở đây, mà chỉ xây một tòa phong hỏa đài.
Khi màn đêm buông xuống, Yến Thanh suất lĩnh hai mươi tên lính mò tới phong hỏa đài. Phong hỏa đài cũng giống như lô cốt của hậu thế, có hình trụ, co chừng một trượng năm thước, chia làm ba tầng. Tầng dưới cùng để nuôi gia súc, trên là doanh trại, trên cùng là đống củi, bình thường vẫn được bao vải dù để che mưa, nếu phát hiện có khói ở phong hỏa đài phương nam, binh sĩ sẽ lập tức dội dầu hỏa, nhóm lửa.
Cho nên lúc nào trên phong hỏa đài cũng có một binh sĩ đứng gác.
Yến Thanh vung câu trảo, câu trúng vách đá trên phong hỏa đài. Cách vài chục bước sau lưng y, ba tên nỏ thủ bưng sẵn tên nỏ nhắm thẳng đỉnh phong hỏa đài. Một khi lính gác phát hiện câu trảo hoặc nghe thấy tiếng động tới xem xét, bọn họ sẽ bắn chết ngay lập tức.
May mắn thay, lính gác trên máy không phát hiện ra, Yến Thanh tung người một cái, cấp tốc trèo lên đỉnh phong hỏa các, khi đi ngang qua cửa sổ nhỏ trên tầng hai, y cẩn thận nhìn vào xem xét. Trong đó có bốn tên lính đang tập trung đánh bạc, trong ánh đèn lờ mờ, cả bốn đều hết sức chăm chú, hoàn toàn không phát hiện có người bên ngoài cửa sổ đang nhìn.
Yến Thanh lại tiếp tục trèo lên đỉnh đài. Y duỗi tay nắm lấy một tảng đá lớn, chậm rãi thăm dò đi lên, nhưng không thấy lính gác, chỉ có một đống củi được trùm kín bằng vài dầu. Đoán chừng lính gác đang ở một bên khác của đống củi nên không thấy câu trảo.
Yến Thanh tung người nhảy lên đỉnh phong hỏa đài, lặng lẽ hạ xuống. Y trốn sau đống củi, chậm rãi nhìn ra một hướng khác, phát hiện gã lính gác đang ngồi ở đầu cầu thang nhìn xuống bên dưới xem đánh bài, khoe ra nguyên một cái lưng cho y
Yến Thanh đưa tay bắn ra một mũi tiễn nỏ ngắn, trúng giữa lưng đối phương. Gã lính gác kêu thảm từ trên thang lầu lăn lông lốc xuống. Y lập tức tiến tới khóa nắp hầm. Chỉ cần tầng cao nhất không mất, bên dưới có náo lật trời cũng bó tay.
Một lát sau, bốn tên lính hoảng hốt từ trong phong hỏa đài chạy ra lập tức bị loạn tiễn của quân Tống mai phục xung quanh bắn chết ngay cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận