Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 715: Kim binh sắp tới

Chương 715: Kim binh sắp tớiChương 715: Kim binh sắp tới
Tháng mười hai năm Tuyên Hòa thứ sáu, lấy Bột cực liệt Am Ban Hoàn Nhan Tà Dã làm Đô Nguyên Soái, thống soái hai mươi lăm vạn đại quân chia binh hai đường tấn công Tống quy mô lớn. Một đường tiếp tục do Hoàn Nhan Tông Bật dẫn mười lăm vạn đại quân xuôi nam từ Hà Đông Hà Bắc. Một đường khác do Hoàn Nhan Tông Hàn dẫn mười vạn đại quân rời Nhạn Môn Quan tiến công Thái Nguyên. Hai đường thế như chẻ tre, dùng tốc độ mỗi ngày trăm dặm nhanh chóng thúc đẩy về hướng nam. Lửa hiệu trên đường nhanh chóng truyền tin tức chiến tranh nổ ra về kinh thành.
Ngay khi Kim quốc xuất binh với triều Tống, một đội đại quân hai vạn người dưới sự dẫn đầu của Lưu Kỹ và Vương Quý vượt qua Hàm Cốc Quan, đi nhanh tới Đông Kinh ngay trong đêm.
Đây là một đội kỳ binh của Lý Diên Khánh, trên danh nghĩa là Phủ Kinh Triệu phòng ngự Kim binh xuôi nam, nhưng trên thực tế lại ám chỉ kinh thành. Lúc lửa hiệu thành Thái Nguyên được nhóm lên, lửa hiệu đầu thành Thiểm Huyện cũng được nhóm, đội quân này sẽ nhanh chóng đông tiến, chạy thẳng tới kinh thành.
Lý Diên Khánh không chỉ muốn cướp đoạt quân quyền của Đồng Quán, cũng muốn cướp đoạt quân quyền của Lý Cương. Mặc dù trong lịch sử Lý Cương giữ vững kinh thành, nhưng cũng bị ép ký hiệp ước cầu hòa khuất nhục nhất, cắt nhường ba Phủ Thái Nguyên Chân Định và Hà Gian. Nếu như muốn thay đổi quỹ tích của vòng xoay lịch sử, quân quyền chính là lực đẩy lớn nhất.
Lúc này kinh thành đã thần hồn nát thần tính, lửa hiệu trên đầu thành bắc vẫn bốc khói đặc cuồn cuộn. Cửa thành nam chật ních hàng ngàn hàng vạn dân chúng mang theo gia đình chạy trốn về phía nam. Xe lớn xe nhỏ chật kín trong động thành, tiếng hô lo lắng, tiếng trẻ con khóc rống, tiếng rống giận dữ của bách tính gấp gáp, các tiếng huyên náo khiến trong ngoài thành nam hỗn loạn.
Càng điên cuồng hơn so với dân chúng chạy trốn về phía nam, trong kinh thành bùng nổ một phong trào tranh mua càn quét trong thành. Lương thực, than củi, rượu, các loại vật dụng hàng ngày, gần như trong mỗi cửa hàng đều chật ních bách tính tới tranh mua. Trước vựa gạo người đến chen chúc đông nghìn nghịt, dẫn tới giá gạo liên tục tăng vọt gấp mười, từ ba mươi văn một đấu gạo đã tăng tới ba trăm văn một đấu gạo.
Cũng không phải người nào cũng có thể dẫn vợ con chạy nạn, người nhà đám quan lại quyền quý đã sớm rời nam, thương nhân nhà giàu cũng đi hơn một nửa. Dân chúng muốn chạy trốn về phía nam hiện giờ là một số thương nhân lớn khá chậm chạp. Về phần bách tính bình dân tầng dưới cũng không nhiều người chạy trốn, cho dù chiến tranh tới rồi, cuộc sống gian khổ vẫn còn phải tiếp tục.
Khác với đường cái ồn ào, trong hoàng cung lại đặc biệt yên tĩnh. Triệu Cát ngồi sững sờ một mình trong Ngự thư phòng. Từ lúc bắt đầu phát hiện lửa hiệu được nhóm lên vào buổi sáng, Triệu Cát vẫn ở vào một trạng thái cực kỳ khủng hoảng và mờ mịt.
Trước mặt y đã trải sẵn một bản chiếu thư thoái vị, bút tích và dấu vết còn chưa khô. Cho dù Triệu Cát kỳ vọng dùng tiền cống phong phú hàng năm để thỏa mãn lòng tham của người Kim, khiến Kim binh không xuôi nam. Nhưng hiện thực tàn khốc, Kim binh không chỉ xuôi nam lần nữa, còn xuất động hơn hai mươi vạn đại quân. Hoàng Hà đã đóng băng, Kim binh sẽ giết tới kinh thành, Đại Tống đứng trước nguy cơ trước đây chưa từng có.
Đừng nhìn Triệu Cát bình thường mơ hồ, chơi quên tim quên phổi, nhưng lúc nguy cơ thực sự tới rồi, đầu óc y lại tỉnh táo hơn ai hết. Y biết mấy tháng này kinh thành căn bản không hề chuẩn bị phòng ngự gì hết, kinh thành chắc chắn bị công phá, y nhất định phải thoái vị, giao xã tắc và nguy cơ cho Thái tử, Đại Tống tuyệt đối không thể mất trong tay y.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng Tướng Quốc Thái Du:
- Bệ hạ!
Cho dù Thái Du cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng Triệu Cát vẫn nghe được sự run rẩy trong giọng điệu của y. Tâm tình Triệu Cát lập tức căng lên, lập tức nói:
- Mau vào đi!
Thái Du đi vào Ngự thư phòng, run giọng nói:
- Tình hình Hà Bắc… không ổn.
Triệu Cát nuốt nước miếng một cái:
- Nói đi! Trẫm nghe.
- Bệ hạ, Kim binh dùng kỳ binh xuôi nam, mặc dù lửa hiệu hôm nay mới nhóm, nhưng một vạn Kim binh đã dẹp xong Phủ Đại Danh, mười vạn đại quân hoàn toàn tan tác.
- Ngươi nói cái gì?
Triệu Cát lập tức mở to hai mắt nhìn.
- Bệ hạ, tiên phong… tiên phong Kim binh thực tế đã giết tới bên Hoàng Hà rồi.
Triệu Cát ngây dại, đã giết tới bên Hoàng Hà, vậy tối hôm nay sẽ giết tới kinh thành rồi.
- Vậy… vậy trẫm nên làm gì?
Sau khi Triệu Cát tỉnh táo lại, lập tức bối rối không chịu nổi.
- Bệ hạ, phải đi rồi!
Thái Du nhỏ giọng nhắc nhở.
- Đi? Thế nhưng mà… chỉ sợ không còn kịp rồi.
Triệu Cát hoảng sợ nói không rõ ràng.
- Bệ hạ, tin tức Kim binh giết tới bên Hoàng Hà còn chưa truyền ra, bệ hạ có thể lấy cớ dâng hương, mang theo mười thị vệ xuôi nam. Vi thần đã có sắp xếp trên đường, hiện giờ hãy rời đi.
Kế hoạch trước đó của Triệu Cát là mang theo phi tần con cái ba ngày sau bãi giá xuôi nam, mắt thấy đêm nay người Kim sẽ giết tới kinh thành, y đâu còn nhớ tới vợ con.
Triệu Cát nhìn chiếu thư thoái vị trước mắt, y quyết định chắc chắn ra lệnh:
- Nhanh tuyên Ngô Mẫn tới gặp trẫm!

Lúc này Lý Diên Khánh đang mang theo mấy tên thủ hạ đo đạc kích thước ủng thành ở Trần Châu Môn. Hắn đương nhiên đã biết tin tức Kim binh xuôi nam, cũng biết hai vạn tinh binh của mình đang hối hả chạy tới kinh thành.
Cơ hội đã bay về phía hắn, nhưng nắm bắt cơ hội thế nào, Lý Diên Khánh còn cần kiên nhẫn chờ đợi, không thể ra tay vội vàng, một khi cơ hội tiến đến hắn sẽ nắm lấy không chút do dự.
- Xem xét một chút góc lan can bên này! Đúng, chính là cái bệ vuông kia, xem có thể lắp đặt một chiếc máy ném đá cỡ nhỏ hay không.
Lý Diên Khánh cao giọng chỉ huy thủ hạ đo đạc tường thành. Lúc này, Lý Cương chạy lên tường thành giống như một trận gió:
- Lý Phủ Doãn, ta tìm ngươi khắp nơi, tại sao ngươi lại ở nơi này?
Lý Cương thở hồng hộc, nhìn hơi tức giận hổn hển.
Lý Diên Khánh vội vàng cười ha ha nghênh đón:
- Không phải ta đang suy nghĩ phòng ngự sao? Ta suy nghĩ ủng thành cũng cần bố trí lực lượng phòng ngự.
- Đừng quan tâm phòng ngự, mau đi theo ta, nhanh chóng!
Lý Cương lòng nóng như lửa đốt, lôi kéo Lý Diên Khánh rời đi.
- Chờ một chút!
Lý Diên Khánh thoát khỏi tay y nói:
- Ngươi nói rõ chuyện ra trước, cũng chưa có chuẩn bị, ta còn phải chạy về.
Lý Diên Khánh nói rất có đạo lý, Lý Cương đành kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng nói:
- Quan gia thoái vị rồi!
Tin tức này quả thực khiến Lý Diên Khánh giật mình. Mặc dù hắn biết trong lịch sử Triệu Cát sẽ thoái vị, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, hắn còn tưởng rằng ít nhất phải năm sáu ngày sau.
- Chuyện xảy ra kho nào ?
Lý Diên Khánh vội hỏi.
- Ngay nửa canh giờ trước, quan gia lấy cớ dâng hương lặng lẽ rời khỏi kinh thành. Hắn đưa chiếu thư thoái vị cho Ngô Mẫn, hiện giờ Thái tử không biết nên làm thế nào mới tốt, để ngươi tới Đông Cung bàn bạc kế sách.
Thực sự là thư sinh hỏng việc! Lý Diên Khánh hận giậm chân một cái. Lúc nào rồi còn đi Đông Cung bàn việc, bàn việc nữa sẽ xảy ra chính biến.
Lý Diên Khánh quay người đi xuống dưới thành. Lý Cương cuống quít đuổi theo hắn:
- Hiện giờ chúng ta tới Đông Cung chứ?
- Hiện giờ ta làm sao có thời gian đi Đông Cung?
Lý Diên Khánh dừng chân, nghiến răng nghiến lợi nói với Lý Cương:
- Ngươi lập tức đi Đông Cung, triệu tập tất cả thị vệ Đông Cung đóng chặt cửa lớn Đông Cung, mỗi thị vệ đều mang theo cung nỏ, ai dám xông vào trực tiếp bắn giết!
Lý Cương giật nảy mình, y cũng hiểu được:
- Ngươi nói là, sẽ có người gây chuyện tranh đoạt sao?
- Hiện giờ là thời cơ tranh đoạt tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất. Đám người Vương Phủ Đồng Quán không ra tay sẽ muộn, ngươi nhanh đi Đông Cung!
- Được! Hiện giờ ta sẽ đi.
Lý Cương chạy mấy bước, lại hồ đồ, vội vàng dừng chân hỏi:
- Vậy còn ngươi?
Lý Diên Khánh thở dài:
- Ta đi bắt Đồng Quán, đi nhanh đi, không có thời gian.
Lý Cương cũng hồ đồ rồi, nhưng y cũng biết thời gian cấp bách, vội vàng cưỡi ngựa mang theo mấy tên tùy tùng chạy tới Đông Cung.
Lúc này, Lý Diên Khánh tỉnh táo lại, hắn trầm tư một lát nói với thân binh:
- Trở về thông báo Trương Hổ, lập tức mang các huynh đệ tới tập trung trước cổng chính Ngự Sử Đài.
Trương Hổ đi theo đám công tượng hỏa dược chế tạo Thiết Hỏa Lôi vào kinh hai tháng trước. Mặc dù gã là Chủ quản Tình Báo Ti, nhưng bên cạnh Lý Diên Khánh quả thực không có một đầu mục thân binh tài giỏi đáng tin. Hắn lại điều động Trương Hổ, đi cùng Trương Hổ còn hai trăm binh lính tinh nhuệ, bình thường trú đóng ở Tào phủ, mỗi lần ra ngoài Lý Diên Khánh đều chỉ mang theo mười tên thân binh.
Hai trăm binh lính tinh nhuệ vào kinh chính là vì thời điểm này, Lý Diên Khánh phân phó thân binh điều người, hắn lập tức dẫn mấy thân binh khác chạy tới Ngự Sử Đài.
Sở dĩ tập trung ở Ngự Sử Đài, một là vì Ngự Sử Đài cách phủ Đồng Quán rất gần, một mặt khác cũng là Trương Hổ khá quen thuộc Ngự Sử Đài, có thể chạy tới với tốc độ nhanh nhất.
Sau khi Triệu Cát để lại chiếu thư thoái vị rời khỏi kinh thành, Đồng Quán liền trở thành chướng ngại lớn nhất cũng là nguy hiểm lớn nhất đối với việc Thái tử Triệu Hoàn đăng cơ. Đồng Quán không chỉ có thể khống chế một phần thị vệ cung đình, mà lão nắm giữ ba vạn sương quân. Một khi lão phát hiện tình huống không đúng, dẫn quân đánh hạ Đông Cung, lão có thể cấu kết Vương Phủ lập lại tân Đế.
Lý Diên Khánh nhất định phải khống chế Đồng Quán trước khi thế cục mất khống chế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận