Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 675: Hai mỹ nhân

Chương 675: Hai mỹ nhânChương 675: Hai mỹ nhân
Lúc này, tiếng hoàn bội vang lên sau lưng, liền thấy hai mỹ nhân cùng một đám thị nữ đi vào từ cửa hông.
- Phò mã, hậu viện loạn quá, ta tới ngồi một chút!
Là Vinh Đức Đế cơ tới, bởi vì thị vệ đang vận chuyển rương hành lý, nàng không tiện ở tại hậu trạch, liền đến tìm trượng phu.
Vinh Đức Đế cơ là con gái thứ hai của Triệu Cát, tên là Triệu Kim Nô, gả cho Tào Thịnh một tháng trước khi Lý Diên Khánh cưới Tào Uẩn. Hai vợ chồng đều thích du ngoạn sơn thủy, luôn tìm các loại cớ ra ngoài du ngoạn. Lần này họ lấy cớ tham gia đạo trường Chung Nam Sơn, chạy tới Kinh Triệu du ngoạn. Năm trước họ đã muốn tới, nhưng khoảng thời gian đó Tào Thịnh vừa vặn bận rộn công việc, liền kéo tới năm nay mới đến.
Lý Diên Khánh là con rể Tào gia, quan hệ cá nhân với Tào Thịnh cũng không tệ, gặp qua Triệu Kim Nô vài lần trong phủ Phò mã. Triệu Kim Nô tính tình thoải mái, thích nói đùa, cũng không tính người ngoài, Lý Diên Khánh cũng không tránh né.
Tào Thịnh đứng dậy cười nói:
- Kim Nô, Diên Khánh cũng ở nơi này.
- Lý Đồng Tri cũng ở đây sao?
Triệu Kim Nô cười đi tới.
Nụ cười của Lý Diên Khánh lại cứng đờ, sau lưng Triệu Kim Nô, hắn ngoài ý muốn nhìn thấy Mậu Đức Đế cơ Triệu Phúc Kim, tại sao nàng cũng tới?
Triệu Phúc Kim cũng không nghĩ tới lại gặp được Lý Diên Khánh ở nơi này, bước chân của nàng hơi chậm lại, ánh mắt hơi bối rối, hiện giờ tránh né dường như không thể, nàng đành cúi đầu xuống đi theo sau lưng Triệu Kim Nô.
Triệu Cấu bên cạnh đi tới cười nói:
- Ta quên nói cho ngươi, Mậu Đức hoàng tỷ cũng tới.
Triệu Kim Nô cũng dừng bước, nàng suy nghĩ cười nói:
- Lý Đồng Tri, ngươi hẳn là cũng quen biết hoàng muội của ta chứ?
Lý Diên Khánh vội vàng khom người hành lễ:
- Lý Diên Khánh tham kiến hai vị Đế cơ!
Tính cách của Triệu Kim Nô khá tùy tiện, nàng vung tay cười nói:
- Dù sao cũng không ở kinh thành, cũng đừng có nhiều lễ tiết như vậy. Diên Khánh, ngươi là địa chủ, cần phải chiêu đãi chúng ta cho tốt!
Lý Diên Khánh cũng cười nói:
- Đây là chuyện trong bổn phận của ta, hai vị tới Quan Trung định đi nơi nào du ngoạn?
- Ta cũng không biết, dù sao trước tiên chơi mười ngày nửa tháng rồi nói.
Triệu Cấu nhớ chuyện Tây Hạ, liền nói:
- Các ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, ta có chút việc phải xử lý một chút, sẽ lập tức tới ngay.
Gã để hoạn quan đi mang vài chiếc ghế dựa tới, bản thân gã vội vàng đi tới thư phòng. Một lát, hoạn quan chuyển tới năm sáu chiếc ghế, đặt dưới cây nho. Triệu Kim Nô kéo muội muội ngồi xuống. Lý Diên Khánh cũng ngồi xuống trước bàn đá, cười hỏi Triệu Phúc Kim:
- Lần đầu tiên Mậu Đức điện hạ tới Quan Trung sao?
Lúc này, khuôn mặt Triệu Phúc Kim cũng khôi phục vẻ tự nhiên, nàng cười nhạt nói:
- Phía tây Lạc Dương, ta lần đầu tới.
- Tới thì buông lỏng thoải mái một chút, chẳng qua tốt nhất dạo chơi ở Quan Trung, chớ đi phía bắc.
- Vì sao?
Triệu Kim Nô trợn tròn mắt:
- Ta còn định tới Phủ Duyên An nhìn xem!
Lý Diên Khánh ấp úng nói:
- Gần đây tình thế phía bắc không tốt lắm, tốt nhất chớ đi.
- Tình thế không tốt cái gì, ngươi nói ra cho rõ ràng!
Triệu Kim Nô thấy khuôn mặt trượng phu hơi mất tự nhiên, liền trừng mắt với gã:
- Phò mã, ngươi nói thật cho ta, xảy ra chuyện gì rồi?
Tào Thịnh thở dài:
- Diên Khánh vừa mới nói cho, chỉ sợ Tây Hạ và Kim quốc sắp tiến đánh triều Tống rồi.
- Không thể nào! Không phải Tây Hạ mới ký kết hiệp nghị rút quân với chúng ta sao? Còn có Kim quốc, không phải là liên bang với triều Tống sao? Tại sao lại đánh trận?
Triệu Kim Nô cũng không lo lắng chiến tranh sẽ ảnh hưởng gì tới nàng, mà sợ hãi chiến tranh bùng nổ, phụ hoàng sẽ thúc họ trở về, đại kế du ngoạn của nàng coi như ngâm nước nóng rồi.
Lúc này, Triệu Phúc Kim nhỏ giọng hỏi:
- Xin hỏi Lý Đồng Tri, tin tức này có xác thực không?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Tin tức xác thực, đoán chừng trong vòng một tháng, chỉ sợ Kim quốc sẽ tiến đánh Phủ Yến Sơn.
- Hoàng tỷ, nếu không chúng ta trở về sớm một chút đi!
Triệu Phúc Kim hơi bất an nói với Nhị tỷ.
Triệu Phúc Kim quả thực không cam lòng, vất vả đi ra một chuyến lại gặp phải chuyện này. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy thì không đi Phủ Duyên An, chúng ta chơi một chút ngay gần Kinh Triệu.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Gần Kinh Triệu sẽ không có chuyện gì, hiếm khi được đi ra ngoài một chuyến, cũng không cần trở về vội vã như vậy.
- Vậy Lý Đông Tri phải dẫn quân tới biên cảnh sao?
Triệu Phúc Kim lại hỏi.
- Ngày mai ta quả thực phải dẫn quân đi biên cảnh!
- Có thể khai chiến với Tây Hạ hay không?
Triệu Phúc Kim lo lắng hỏi thăm.
- Điều này… tạm thời còn chưa rõ ràng lắm, nhưng tình thế chắc chắn rất căng thẳng.
Triệu Kim Nô liếc nhìn hoàng muội, cười nói:
- Phúc Kim quan tâm Lý Đồng Tri như vậy, nếu không ngươi đi cùng hắn đi!
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Phúc Kim lập tức xấu hổ đỏ bừng lên, nàng lặng lẽ vỗ Triệu Kim Nô một cái:
- Nhị tỷ, tỷ đang nói bậy bạ gì đó?
Lý Diên Khánh quả thực hơi xấu hổ, liền vội vàng đứng lên nói:
- Ta còn phải tới quân doanh điểm binh, mọi người chậm rãi trò chuyện, ta đi trước một bước.
Hắn chắp tay một cái, quay người bước nhanh rời đi. Tào Thịnh cũng vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài, đi ra khỏi trung đình, Tào Thịnh khẽ nói với Lý Diên Khánh:
- Mậu Đức Đế cơ cũng bất hạnh, cách thời điểm xuất giá chưa tới hai mươi ngày, tiểu tử Thái gia kia lại chết mất, Đế cơ cứ uổng phí góa chồng trước khi cưới như vậy.
Chuyện kia Lý Diên Khánh làm cực kỳ bí ẩn, chỉ có hai người Lý Diên Khánh và Triệu Cấu biết được, ngay cả Tào Thịnh cũng bị che giấu. Tào Thịnh quả thực cho rằng con trai Thái Kinh bị rắn cắn chết.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Đã không thực sự thành hôn, hẳn là có thể tái giá chứ?
- Tái giá đương nhiên có thể, nhưng ít nhất phải chờ hai năm. Quan gia cũng cảm thấy thực xin lỗi con gái, đặc biệt đáp ứng nàng, cho phép tự nàng lựa chọn hôn phu, để xem nàng chọn trúng ai.
Hai người rời khỏi cửa lớn, Lý Diên Khánh nói với Tào Thịnh:
- Ta lo lắng Kim binh sẽ tiến đánh Thái Nguyên. Ta đề nghị các ngươi có lẽ tạm thời lưu lại Kinh Triệu, quan sát tình thế một chút rồi nói.
Tào Thịnh lắc đầu:
- Điều này không phải do chúng ta, nếu như tình thế nghiêm trọng, quan gia nhất định sẽ triệu chúng ta về kinh. Những ngày này chúng ta sẽ không rời khỏi thành Kinh Triệu.
- Vậy được rồi! Ta đi trước một bước.
Tào Thịnh vỗ vai Lý Diên Khánh:
- Đi đường cẩn thận!
Lý Diên Khánh nhanh chân rời đi. Tào Thịnh nhìn Lý Diên Khánh đi xa, lúc này mới quay về phủ trạch. Đám thị vệ vẫn đang vận chuyển hành lý, hai vị Đế cơ đang ngồi nói chuyện dưới giàn nho.
- Phu quân, Lý Đồng Tri nói là thật sao?
Triệu Kinh Nô vội hỏi.
- Hẳn là thật, vấn đề cũng không phải Tây Hạ, mà là Kim quốc. Nếu như chiến tranh bùng nổ, Đại Tống sẽ gặp nạn rồi!
Tào Thịnh thở dài một tiếng.
- Vậy làm sao bây giờ?
Triệu Kim Nô bình thường tùy tiện, nhưng dù sao nàng cũng là Đế cơ, nghe nói Đại Tống gặp nạn, trong lòng nàng cũng lo lắng.
- Hoàng tỷ, chúng ta nhất định phải lập tức trở về kinh!
Triệu Cấu nhanh chân đi ra từ thư phòng, gã vừa viết một phong thư bồ câu sai người đưa đi, nhưng chuyện liên quan rất lớn, gã vẫn quyết định tự mình về kinh một chuyến.
- Thế nhưng mà… chúng ta vừa tới Kinh Triệu.
Lúc này, Triệu Phúc Kim đi tới nói:
- Nhị tỷ, hoàng đệ nói đúng, chúng ta hẳn nên về kinh, hiện giờ không phải lúc để chơi.
Mặc dù Triệu Kim Nô không cam lòng, nhưng nàng cũng biết hiện giờ không phải lúc tùy hứng, đành lầm bầm một câu:
- Nói sau đi!
Lúc này, một thị vệ ngoài cửa đi tới báo:
- Lý Đồng Tri phái người tới báo tình hình!
Triệu Cấu gật đầu:
- Để hắn tới đi!
Không bao lâu, Trương Ưng bước nhanh tới, quỳ một chân xuống hành lễ.
- Tham kiến điện hạ!
- Trương tướng quân, có tình báo gì quan trọng?
Triệu Cấu hỏi.
- Khởi bẩm điện hạ, chúng ta vừa mới nhận được cấp báo mới nhất của Phủ Duyên An, mười vạn đại quân của Tây Hạ đã tới thành Hạ Châu!
Thành Hạ Châu là thành trì lớn nhất biên cảnh Tây Hạ, mười vạn đại quân Tây Hạ tới nơi đó, điều đó có nghãi Tây Hạ đã hoàn toàn xé bỏ hiệp nghị ngưng chiến rút quân giữa Tống Hạ. Triệu Cấu hận nghiến răng một cái, quay đầu ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, thu thập hành lý, chuẩn bị tới kinh thành!

Bốn ngày sau, Lý Diên Khánh dẫn một vạn quân đội tới Tuy Châu. Cùng lúc đó, Hàn Thế Trung và Thang Hoài dẫn năm vạn hương quân mang theo hơn một ngàn chiếc xe lớn chậm rãi hành quân tới Phủ Duyên An.
Tuy Châu chính là huyện Tuy Đức hiện giờ, từ trước là chiến trường chính của Bắc Tống và Tây Hạ, lần đầu tiên Lý Diên Khánh tham gia chiến tranh Tống Hạ xảy ra ở Tuy Châu.
Trải qua gần trăm năm xây dựng, triều Tống đã lập ra mấy chục trại phòng ngự lớn nhỏ tạo thành một tuyến ở Tuy Châu, rất giống như sơn trại của Hắc Đảng Hạng, dựa vào vách núi, đào hầm trú ẩn trên núi làm quân doanh, thường xuyên có hai vạn quân trú đóng trong những sơn trại này.
Chẳng qua hơn một năm trước hai nước Tống Hạ ký kết hiệp nghị ngưng chiến rút quân, hai bên cắt giảm rất nhiều trú quân biên cảnh. Trú quân Tuy Châu chỉ còn lại ba ngàn người, phần lớn sơn trại bị bỏ hoang. Chẳng qua sau khi Lý Diên Khánh đảm nhiệm Tổng Quản Diên Phu Lộ, hắn lại bố trí binh lực lần nữa, mặc dù tổng binh lực chịu hạn chế điều ước mà không gia tăng, nhưng ít ra trong mỗi quân trại đều có binh sĩ đóng quân. Chỉ cần có người đóng quân, sẽ có thể giữ gìn, quân trại không đến mức sụp đổ vì thiếu tu sửa nhiều năm.
Buổi chiều ngày nọ, Lý Diên Khánh dẫn quân tới quân trại lớn nhất là Hắc Thạch Trại. Nơi này cách Đại hạp Cốc lúc trước ba mươi dặm, bởi vì trong trại có một khối đá đen lớn mà được đặt tên như vậy. Khối đá đen này lại gọi là Phi Lai Thạch, trên thực tế là một khối thiên thạch, nặng đến vạn cân. Hắc Thạch Trại vốn có hơn một nganfn gười trú quân, tăng thêm gia quyến có chừng ba ngàn người. Nhưng sau khi binh lực phân phối lại lần nữa, Hắc Thạch Trại chỉ còn lại ba trăm người, nhưng nó lại quản lý bảy tám quân trị gần đó.
Lý Diên Khánh dẫn quân vừa tới chân núi, Tri Trại Hắc Thạch Trại là Vương Thanh liền ra đón. Vương Thanh tuổi chừng hơn bốn mươi, là một Thiên tướng, dáng người cao lớn vạm vỡ, thân thể khôi ngô. Gã vốn là thuộc cấp của Lưu Pháp, sau khi Lưu Pháp trận vong, quân đội còn lại đều bị Đồng Quán biên giới hóa, phần lớn sắp xếp đóng giữ ở những nơi điều kiện gian khổ.
Vương Thanh bước nhanh về phía trước, quỳ một chân xuống hành lễ:
- Ti chức Vương Thanh tham kiến Thống Chế!
- Xin Vương Tri Trại đứng dậy!
Đối với quân nhân thủ vệ biên cương hai năm, Lý Diên Khánh vẫn cực kỳ tôn trọng. Hắn tung người xuống ngựa, mời Vương Thanh đứng dậy, lại hỏi:
- Phía Tây Hạ có động tĩnh gì?
Trong hẻm núi cũng một phân thành hai, một nửa là lãnh thổ triều Tống, một nửa khác thuộc về Tây Hạ. Vương Thanh xây dựng hai tòa thú bảo ở nơi hiểm yếu trong hẻm núi, bố trí năm mươi tên lĩnh đóng giữ. Chức trách chủ yếu của những binh lính này là giám thị động tĩnh của quân Tây Hạ, nếu quân Tây Hạ tấn công quy mô lớn, họ chắc chắn không thủ được.
- Hôm qua trinh sát phía trước đưa tới tình báo mới nhất, chủ lực quân địch còn đang ở thành Hạ Châu, nhưng trinh sát tuần tra rõ ràng tăng nhiều, cơ bản trăm người một đội, trước mắt tổng cộng phát hiện năm đội trinh sát tuần hành.
Lý Diên Khánh thầm suy nghĩ trong lòng. Tính toán thời gian, quân Tây Hạ đến thành Hạ Châu đã sáu ngày, dựa theo tình huống bình thường, sau khi nghỉ ngơi hai ngày sẽ ra tay bố trí. Nhưng hiện giờ đã qua sáu ngày, quân đội Tây Hạ vẫn còn ở thành Hạ Châu, điều này chứng minh Lương An Bình nói không sai, quân Tây Hạ cũng không quá tình nguyện khai chiến, ít nhất không muốn khai chiến về phía Thiểm Tây Lộ.
Thực ra Lý Diên Khánh cũng hiểu được, với quốc lực của Tây Hạ hiện giờ còn không cách nào chống lại Đại Tống, đối với Thiểm Tây Lộ loại tài sản hạch tâm của triều Tống, Tây Hạ tạm thời không dám động tới. Nhưng vùng Lũng Hữu Hoàng Hà thuộc về tài sản biên giới triều Tống, bản thân cũng cướp tới từ tay Tây Hạ. Trên danh phận Tây Hạ không thể trái với ý chỉ của Kim quốc, nhưng phương án tấn công cụ thể, Tây Hạ vẫn quyết định ra tay từ Lũng Hữu Hoàng Hà, giảm bớt nguy hiểm.
Lý Diên Khánh tuần sát Tuy Châu, phần lớn là chứng thực tình báo của Lương An Binh có chính xác hay không, nhưng hắn thực sự quan tâm lại là Phủ Yến Sơn. Kim quốc tấn công Tống quy mô lớn, bắt đầu từ Phủ Yến Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận