Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 290: Lại Bộ trao quan.

Chương 290: Lại Bộ trao quan.Chương 290: Lại Bộ trao quan.
Chu Xuân quả thực rất khác với trước đây, mặc một chiếc áo tính chất tinh tế, đầu đội mũ sa, ở giữa khảm một khối dương ngọc tốt nhất, eo thắt đai lưng gấm tơ vàng, bên hông treo ngọc bội, hai gò má cũng trắng mập, trông có vài phần phái đoàn quan viên.
Mặt Chu Xuân đỏ lên, hơi lúng túng nói:
- Bản thân ngươi không muốn cũng đừng chế giễu ta.
- Ta lại không có chế giễu ngươi, chỉ là đùa với ngươi một chút.
Lý Diên Khánh ngồi xuống dối diện gã, cười tủm tỉm hỏi:
- Có phải có tin tức hay không?
Chu Xuân không kìm được hưng phấn trong lòng, gật đầu nói:
- Sáng hôm nay nhận được Lại Bộ thông áo, ta được trao tặng Huyện Úy Thang Âm!
Lý Diên Khánh hơi kinh ngạc, hắn chỉ đưa ra đề nghị, lại trở thành sự thật, Cao gia quả thực có quan hệ.
- Vậy thì chúc mừng huynh trưởng rồi!
- Đâu có! Đâu có! Về sau còn phải nhờ hiền đệ chiếu cố nhiều hơn.
- Hẳn là ta nhờ ngươi chiếu cố.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ngươi là quan phụ mẫu quê nhà của ta, về sau có rất nhiều chuyện đều phải nhờ ngươi hỗ trợ, ngươi cũng không được phép từ chối.
- Chỉ cần ta có thể làm được, chắc chắn sẽ dốc sức hỗ trợ.
Lúc này, một nha hoàn dâng trà cho họ, Lý Diên Khánh nhấp một ngụm trà hỏi:
- Lúc nào huynh trưởng đi báo cáo?
- Lại Bộ yêu cầu ta một tháng sau tới huyện Thang Âm nhận chức. Ta dư jđinh tới Lại Bộ báo cáo trước, sau đó về nhà xử lý hôn sự, sau khi thành hôn lập tức tới huyện Thang Âm.
- Hôn sự xử lý tại gia tộc sao?
Chu Xuân lắc đầu:
- Xử lý ngay ở kinh thành, ta muốn đón phụ mẫu tới Biện Kinh, tổ phụ khăng khăng không tới được.
Lúc này, Chu Xuân nghĩ tới một chuyện, cười nói:
- Còn một việc có thể khiến ngươi nhảy dựng lên, ta vừa nhận được tin tức, có thể tổ phụ ta sẽ tới học đường Lộc Sơn dạy học.
Lý Diên Khánh quả thực giật nảy mình:
- Tổ phụ ngươi tới học đường Lộc Sơn?
- Ta cũng không nghĩ tới, nghe nói Giáo Dụ học đường Lộc Sơn trước kia là học sinh của tổ phụ, hắn mời tổ phụ mấy lần, cuối cùng tổ phụ mới đáp ứng.
Giáo Dụ học đường Lộc Sơn là Diêu Vạn Niên, hóa ra y là học sinh tổ phụ của Chu Xuân, ngoài dự liệu nha!
- Vậy sau này cần phải thỉnh cầu Chu Huyện Úy chiếu cố học đường Lộc Sơn nhiều hơn.
- Hẳn thế! Hẳn thế!
Hai người nhìn nhau, cùng cười ha ha.
Lúc này, quản gia nói ở dưới đường:
- Khởi bẩm tiểu viên ngoại, Trịnh tiểu quan nhân tới rồi.
Là Trịnh mập tới, Chu Xuân lập tức đứng dậy nói:
- Ta không gặp hắn, cáo từ trước, lần sau lại mời hiền đệ uống rượu!
Lý Diên Khánh biết bởi vì Chu Xuân cướp chức Huyện Úy Thang Âm của Trịnh mập, hai người gặp mặt tương đối xấu hổ. Hắn vội vàng sai quản gia mang Chu Xuân rời đi từ cửa hông. Quản gia hiểu ý, bày tư thế mời, liền dẫn Chu Xuân vội vàng rời đi.
Lý Diên Khánh bước nhanh tới tiền đường, thấy Trịnh Vinh Thái đang nhìn đông ngó tây đánh giá căn phòng.
- Dường như không phải lần đầu tiên ngươi tới đây!
Lý Diên Khánh cười nói.
- Bản quan đang thị sát dân tình!
Trịnh Vinh Thái nghiêm trang lắc đầu nói.
Lý Diên Khánh nhịn không được bật cười:
- Ngươi dám lặp lại lần nũa, xem ta dùng côn đánh người ra ngoài.
- Điêu dân lớn mật, gặp bản quan không bái chào?
Lý Diên Khánh vươn tay ra cầm gậy, Trịnh Vinh Thái sợ hãi vội vàng khoát tay:
- Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút, lão Lý tuyệt đối không nên coi là thật!
- Xem ra, Trịnh huynh nhận được một chuyện tốt!
- Chuyện tốt thì chưa nói tới, chẳng qua cũng có thể lăn lộn.
Trịnh Vinh Thái sờ bụng:
- Vừa vặn giữa trưa, không bằng chúng ta đi uống một chén thế nào?
- Được! Vậy đi quán rượu Đồng Đức đầu phố uống một chén.
Hai người đi bộ tới quán rượu Đồng Đức đầu phố, quy mô quán rượu này chỉ có thể coi là trung đẳng, rượu và đồ ăn không tệ lắm, gần như mỗi ngày Lý Diên Khánh đều tới đây ăn cơm.
Buổi trưa không nhiều người ăn cơm, quán rượu có vẻ quạnh quẽ, chỉ có mấy vị khách uống rượu ở tầng một, ngoài cửa lớn cũng không có tiểu nhị đón khách.
Lý Diên Khánh mang theo Trịnh Vinh Thái đi vào quán rượu, tiểu nhị đang lau sàn vội vàng ném cây lau nhà chào đón:
- Hóa ra là Thám Hoa Lang, giữa trưa đến uống rượu à!
- Mang theo bằng hữu đến uống một chén, có thể đi lầu hai chứ?
- Có thể! Có thể! Mời hai vị lên lầu.
Hai người lên lầu hai, ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ. Lý Diên Khánh gọi một bầu rượu và chút thức ăn.
- Nói một chút đi! Có chuyện gì đắc ý?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
Trịnh Vinh Thái thấp giọng nói:
- Đảm nhiệm Thông Trực Lang tòng bát phẩm, cục thể nắm Thiết Án ở Công Bộ.
Thiết Án vốn là một trong tam án do Diêm Thiết Phó Sứ dưới Tam Ti quản hạt, nắm giữ nấu sắt và cung ứng kim loại trong thiên hạ, quyền lực cực lớn. Sau khi cải chế Nguyên Phong, bỏ đi Tam Ti, trả chức quyền Tam Ti cho Hộ Bộ và Công Bộ, kim loại cũng quy về Công Bộ quản lý, nhưng Công Bộ chỉ ban bố các loại quy tắc chế độ kim loại, người chấp hành chính sách cụ thể chính là Thiếu Phủ Tự.
Bởi vì Thiết Án có thể trực tiếp phê chuẩn thương nhân tới mỏ quặng mua kim loại, chất béo cực lớn, Lý Diên Khánh thầm kinh ngạc, tiểu tử này lại có được một công việc béo bở như thế?
Tiến Sĩ đều bắt đầu làm lên từ quan cửu phẩm, chỉ có ba hạng đầu mới có thể được phong quan chính bát phẩm, hai mươi người đứng đầu là tòng bát phẩm. Hiển nhiên bởi vì Thái tử, Trịnh mập đặc biệt trao quan, hơn nữa được trao chức quan thực quyền.
Trịnh Vinh Thái thở dài:
- Thật ra trong nhà ta vẫn hi vọng ta có thể làm quan ở Tương Châu, vẫn luôn coi trọng Huyện Úy Thang Âm. Chỉ là Thái tử điện hạ không muốn, hắn hi vọng ta có thể lưu lại triều đình. Kết quả Huyện Úy Thang Âm bị người khác cướp đi, khiến người ta tiếc nuối!
- Tiếc nuối cái rắm!
Lý Diên Khánh mắng:
- Hiện giờ ngươi là tòng bát phẩm, xuất thân Tiến Sĩ cũng không hơn gì cái này, ngươi lại còn nhớ mong Huyện Úy, ta xem đầu ngươi bị cửa kẹp hỏng rồi.
- Ta không thích làm việc trong triều đình, ta thích uy phong tám phía mang theo tùy tùng tới nông thôn tuần sát, trông thấy lão nông nào không vừa mắt liền rút roi đánh một trận. Quan tâm Thiết Án cái gì, ta cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể đi ăn không ngồi chờ.
- Ngươi thấy đủ chưa!
Lúc này, tiểu nhị dâng rượu thịt cho họ, Lý Diên Khánh rót một chén rượu cho Trịnh Vinh Thái cười nói:
- Đừng nói chuyện quan chức, ta còn chưa có tin tức nữa! Nghe khó chịu, tâm sự tin tức Biện Kinh đi, gần đây có tin tức gì không?
- Còn có tin tức gì nữa, đơn giản chỉ là bắt cưới mà thôi!
Trịnh Vinh Thái ngừng một chút, chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng thấp giọng nói:
- Biết không? Lý Sư Sư xảy ra chuyện.
Lý Diên Khánh kinh ngạc:
- Nàng đã xảy ra chuyện gì?
- Đây là tin tức tuyệt mật, ngươi tuyệt đối đừng truyền ra ngoài, sẽ bị bắt.
- Ta không truyền, ngươi cứ nói đi.
Trịnh Vinh Thái nhìn hai bên, xác định lầu hai không người, mới nói với giọng thấp hơn:
- Nàng bị mấy tên đạo phỉ cướp đi, đã gần mười ngày, không rõ tung tích, không rõ sống chết, đạo tặc cũng không bắt được.
- Vậy còn người trong phủ? Không ai trông thấy đạo tặc sao?
- Nghe nói hai thị nữ thiếp thân của nàng cũng bị cướp đi, chín người còn lại bị giết toàn bộ, không còn một người nào sống sót. Phía trên không cho phép lập án, chỉ có thể bí mật điều tra, nhưng căn bản không tra được bất cứ manh mối nào.
Tin tức này giống như tin tức Lý Diên Khánh nhận được năm ngày trước, không chút tiến triển. Chẳng qua Lý Diên Khánh không thể không bội phục thủ đoạn ngoan độc của Lương Sư Thành, chỉ cần một người không chết, chỉ sợ hiện giờ chính là Lý Diên Khánh hắn chết.
Đối với chuyện này, hắn phạm vào không ít sai lầm, mù quáng xúc động. Chỉ là hắn may mắn, gặp được tư tâm của Lương Sư Thành, mới tạm thời thoát thân, chỉ là hắn sẽ bị Lương Sư Thành khống chế trong nhiều năm.
- Lão Lý, ngươi nói Lý Sư Sư đã là nữ nhân của Thiên tử, vì sao hắn không phái quân đội tới bảo vệ? Cuối cùng uổng phí tặng cho đạo tặc, thực là đáng tiếc!
- Phái binh tới bảo hộ chẳng phải thừa nhận lời đồn dân gian sao? Thiên tử nghiêm cấm đại thần nuôi phụ nữ bên ngoài, bản thân hắn lại làm chuyện này, người trong thiên hạ đều biết, mặt mũi của hắn đặt ở chỗ nào?
- Ta sẽ không thèm để ý loại chuyện này!
Trịnh Vinh Thái lại thấp giọng thở dài:
- Nói thật, ta còn chưa gặp qua Lý Sư Sư bộ dạng thế nào, thực là tiếc nuối!
Hai người hàn huyên một lát, Lý Diên Khánh vén màn, Trịnh Vinh Thái cáo từ rời đi. Lý Diên Khánh chậm rãi đi về phủ trạch. Lúc này phía sau bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, Lý Diên Khánh quay đầu, thấy mấy tên quan viên trẻ tuổi cõng túi công văn vải đỏ, đang cưỡi ngựa lao vụt qua bên cạnh hắn.
Lý Diên Khánh hơi động trong lòng, vội vàng đuổi theo. Quả nhiên, đám quan viên này dừng lại trước phủ của mình, đang nói gì đó với quản gia.
- Bên này!
Lý Diên Khánh vẫy tay hô to.
Quản gia nhìn thấy hắn, vội vàng chỉ vào Lý Diên Khánh nói với mấy quan viên:
- Tiểu viên ngoại nhà ta ở đó!
Mấy quan viên lập tức tiến lên hỏi Lý Diên Khánh:
- Có phải là Thám Hoa Lý Diên Khánh?
- Chính là ta!
- Chúng ta là tòng sự Lại Bộ, phụng lệnh tuyên quan với ngươi!
Lý Diên Khánh vui mừng, chức quan của hắn rốt cuộc tới rồi, khiến hắn vừa chờ mong vừa căng thẳng, hắn vội vàng hỏi:
- Cần nghi thức gì không?
- Không cần, đây không phải thánh chỉ, ngươi chỉ cần nghe tuyên là được.
Lý Diên Khánh vội vàng chỉ vào cửa phủ nói:
- Nơi này không tiện, mời vào trong phủ tuyên quan.
Ba tên quan viên vào phủ với hắn, quan viên dẫn đầu mở văn thư cao giọng tuyên đọc:
- Lý Diên Khánh hạng ba bảng Giáp thi đình, trải qua Thẩm Quan Viện hoạch định, thân thế trong sạch, đức hạnh cực tốt, phù hợp điều kiện trao quan, đặc biệt đệ trình Lại Bộ trao quan. Dựa theo lệ chế triều đình, sẽ trao chức quan chính bát phẩm, đặc biệt trao chức Cấp Sự Lang, điều động làm Tiết Độ chi sử Bảo Tĩnh Quân. Sau khi nghe tuyên trong vòng ba ngày tiến tới Lại Bộ nhậm chức, ngày mười tám tháng hai nguyên niên Tuyên Hòa…
Tiết Độ chi sử chính là trợ lý của Tiết Độ Sứ, thuộc về quan văn trung cấp trong quân đội, cùng với Thiết Độ chưởng thư ký được xưng là phụ tá đắc lực của Tiết Độ Sứ. Theo Lý Diên Khánh được biết, Tiết Độ Sứ Bảo Tĩnh Quân chính là Chủng Sư Đạo.
Lý Diên Khánh vội vàng nháy mắt với quản gia. Quản gia đã sớm chuẩn bị ba mươi lạng bạc, đưa cho ba tên quan viên làm tiền trà nước.
Ba quan viên mặt mày hớn hở nhận lấy, quan viên dẫn đầu cười nói:
- Sáng hôm nay trao qua cho mười Tiến Sĩ đầu tiên, ngay cả quan Trạng Nguyên còn chưa có tin tức, phải chúc mừng Lý Thám Hoa rồi.
- Ba vị vất vả rồi!
Ba người cáo từ, Lý Diên Khánh thở dài một hơi, hắn biết Lương Sư Thành phát huy tác dụng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận