Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 734: Không gạo vào nồi

Chương 734: Không gạo vào nồiChương 734: Không gạo vào nồi
Lý Diên Khánh đi xuống đầu tường theo đường hành lang. Tình hình trong thành cũng không lạc quan, thùng dầu hỏa và cầu lửa đá lớn Kim binh ném vào phần lớn đều rơi vào trong thành, trong thành đã bị từng ngọn lửa mạnh nuốt lấy. Chẳng qua hiện hiện lửa lớn đã tắt, đất đai bị thiêu hủy đen kịt, một mảng thi thể được đặt xa xa trên mặt đất, phần lớn là phụ binh bị thiêu chết hoặc bị đá lớn đập trúng, chừng hơn mười người.
- Khởi bẩm Đô Thống Lĩnh, đây chỉ là một bộ phận huynh đệ thương vong, phần lớn thi thể đều đã chở đi rồi, đại khái thương vong hơn năm trăm người.
Một Thiên tướng đi tới bẩm báo với Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh gật đầu, thấy quá nhiều thương vong, hắn đã hơi chết lặng rồi. Năm trăm người và năm mươi người với hắn mà nói chỉ là hai con số mà thôi, đã không dẫn tới quá nhiều cảm thụ của hắn.
Lúc này, Lý Diên Khánh trông thấy dưới tường thành có hơn trăm tên nữ hộ binh đang tẩy rửa và băng bó vết thương cho thương binh. Thương binh đều tới từ trên đầu thành, có hơn trăm người, họ cần phải tiến hành cầm máu kịp thời, cùng với tẩy rửa vết thương, người thương nặng thì đưa tới quân y trị liệu.
Lúc này, Lý Diên Khánh nhìn thấy Hỗ Thanh Nhi, nàng đang chỉ huy mấy tên phụ binh dùng cáng cứu thương khiêng mười mấy người trọng thương đi.
- Có thể giữ được tính mạng chứ?
Lý Diên Khánh đi tới bên người nàng nhỏ giọng hỏi.
Hỗ Thanh Nhi lắc đầu:
- Có ba người thương thế quá nặng, đã thoi thóp rồi, đoán chừng không cứu lại được.
Nàng thấy Lý Diên Khánh phía sau máu me khắp người, vội vàng lấy một chiếc khăn ra, dính chút nước muối lau sạch sẽ khuôn mặt của Lý Diên Khánh, nhỏ giọng oán trách hắn:
- Huynh là Chủ soái, không cần tự mình giết địch, nếu huynh xảy ra chuyện, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng lòng quân.
Lý Diên Khánh cười khổ lắc đầu:
- Tất cả mọi người giết đỏ mắt rồi, có đôi khi thân bất dõ kỷ.
Lúc này, một binh sĩ chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Đô Thống, Thiên tử giá lâm!
Lý Diên Khánh vội vàng nháy mắt với Hỗ Thanh Nhi. Hỗ Thanh Nhi liền dẫn người đưa mười mấy thương binh rời đi. Lý Diên Khánh bước nhanh tới cửa thành bắc, chỉ thấy dưới một chiếc ô vàng lớn, Triệu Hoàn và mười mấy tên trọng thần đang bước nhanh tới.
Lý Diên Khánh đi tới phía trước quỳ một chân xuống hành lễ:
- Vi thần Lý Diên Khánh tham kiến Hoàng đế bệ hạ!
- Lý ai khánh mau mau miễn lễ !
Triệu Hoàn vội vàng dìu hắn đứng dậy, thấy Lý Diên Khánh máu me khắp người, gã kinh ngạc hỏi:
- Lý Đô Thống cũng tham gia chiến đấu sao?
Lý Diên Khánh thở dài:
- Chiến đấu cực kỳ thảm liệt, chỉ cần ở đầu tường, khó mà tránh khỏi kịch chiến.
- Thương vong bao nhiêu binh sĩ?
Triệu Hoàn lo lắng hỏi thăm.
- Số lượng thống kê cụ thể còn chưa có, nhưng tính toán đại khái một chút, bỏ mình hơn một ngàn bảy trăm người, bị thương hơn một ngàn hai trăm người, đại khái chừng ba ngàn người thương vong, mặt khác phụ binh có cũng có gần ba trăm người bỏ mình.
- Vậy còn quân địch?
- Quân địch thương vong hẳn là gần vạn người.
Triệu Hoàn vui mừng:
- Cũng không tệ lắm, lại giữ vững thành trì. Lý Đô Thống quả nhiên danh bất hư truyền.
- Bệ hạ, trợ cấp cho binh sĩ bỏ mình…
Trong mắt Triệu Hoàn lóe lên ánh sáng khác lạ, lập tức cười nói:
- Yên tâm đi! Trẫm đáp ứng rồi, trợ cấp cho tướng sĩ bỏ mình trong lần thủ thành này sẽ tăng lên gấp đôi.
Ánh mắt khác lạ trong mắt Triệu Hoàn bị Lý Diên Khánh nhìn thấy được, hắn khẽ giật mình trong lòng, nhưng cũng không hỏi nhiều, liền khom người thi lễ:
- Đa tạ bệ hạ!
Triệu Hoàn cười nói:
- Trẫm muốn lên đầu thành xem, có được hay không?
- Mời bệ hạ!
Lý Diên Khánh mang theo Triệu Hoàn và quần thần đi dọc theo hành lang lên thành. Trên đầu thành cực kỳ bận rộn, thương binh và thi thể đều đã được khiêng xuống. Đám thợ thủ công đang khẩn trương kiểm tra máy ném đá và hỏa pháo. Phụ binh thì bận rộn thu dọn các vật phẩm, Chấn Thiên Lôi bỏ vào trogn nhà đá, từng thùng dầu hỏa thì chuyển xuống dưới thành.
Đám binh sĩ mệt mỏi không chịu nổi dùng thảm bọc lấy thân thể, co quắp chìm vào giấc ngủ dưới tường thành. Dù người đến người đi đều không khiến họ bừng tỉnh, ngay cả Thiên tử đến họ cũng không hề phát giác.
- Lý Đô Thông, không cần đánh thức họ, trẫm chỉ tuần sát đơn giản một chút, để họ nghỉ ngơi.
- Đa tạ bệ hạ hiểu cho, mời đi bên này!
Lý Diên Khánh mang theo Triệu Hoàn đi tới cửa thành bắc. Trên tường thành bắc có bốn cửa thành, theo thứ tự là Trần Châu Môn, Phong Khâu Môn, Tân Toan Tảo Môn và Vệ Châu Môn, trong đó chỉ có một tòa thành lâu, chính là Tân Toan Tảo Môn.
Thành lâu của Tân Toan Tảo Môn là trung tâm chỉ huy quân Tống thủ thành, nhưng bị mấy khối đá lớn liên tục đánh trúng, phía trên thành lâu bị phá thành mảnh nhỏ, nhưng căn phòng phía dưới còn khá hoàn chỉnh.
Chẳng qua Triệu Hoàn cũng không tiến vào phòng, mà chắp tay đứng ở đầu tường, yên lặng nhìn nơi xa. Chiến trường thảm liệt tuy rằng khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, nhưng làm quân chủ, Triệu Hoàn quan tâm thế cục Hà Bắc và Hà Đông hơn, lúc nào mới có thể thu hồi đất đai mất đi?
Lúc đầu Triệu Hoàn hào hứng tới đây thể hội niềm vui thắng lợi, nhưng hiện giờ tâm tình của gã lại trở nên nặng nề. Triệu Hoàn thở dài trầm thấp, quay người nói với Lý Diên Khánh:
- Có nhu cầu gì, ái khanh cứ việc bàn bạc với Lý Tướng công, triều đình sẽ dốc tất cả lực lượng ủng hộ quân đội.
- Vi thần cảm tạ bệ hạ ủng hộ!
Triệu Hoàn gật đầu, quay người đi xuống dưới thành, lên xe rồng trở về hoàng cung.
Lúc này, Lý Cương đi tới bên cạnh Lý Diên Khánh cười nói:
- Lý Đô Thống có rảnh không, chúng ta nói chuyện một chút!
Lý Diên Khánh gật đầu cười nói:
- Ta đang muốn tuần sát đầu tường, chúng ta không ngại đi cùng nhau.
Lý Cương đi theo Lý Diên Khánh lên đầu thành, hai người xoay người lên ngựa, chậm rãi đi dọc theo tường thành.
- Mật thám Kim quốc tiến triển thế nào rồi?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
Lý Cương cười khổ lắc đầu:
- Có thể khiến ngươi thất vọng rồi, sau khi bắt được mật thám trinh sát, mật thám tình báo rốt cuộc không có chút tiến triển nào, hoàn toàn là con ruồi không đầu, chúng ta căn bản không biết nên ra tay từ chỗ nào?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Thực ra ta có thể đưa ra một đề nghị cho Lý Tướng công.
Lý Cương mừng rỡ, vội vàng nói:
- Nguyện ý nghe cao kiến của Lý Đô Thống!
- Thời điểm chiến tranh Thái Nguyên ta đạt được mấy quả Chấn Thiên Lôi của Kim quốc, sau khi chúng bị ném vào thành lại không nổ, ta để công tượng tiến hành nghiên cứu, phát hiện Chấn Thiên Lôi do Kim quốc chế tạo có rất nhiều khuyết điểm. Hôm nay Kim quốc công thành cũng vận dụng máy ném đá loại lớn, mặc dù máy ném đá của họ uy lực mạnh mẽ, nhưng vẫn không ném Chấn Thiên Lôi. Điều này nói rõ trong vòng mấy tháng kỹ thuật Chấn Thiên Lôi của họ cũng không thể đột phá. Ta có thể nói, Kim quốc khát vọng nhất chính là có thể nhận được kỹ thuật chế tạo Chấn Thiên Lôi.
- Ý của Lý Đô Thống là nói, chúng ta dùng kỹ thuật Chấn Thiên Lôi làm mồi nhử, dẫn ra mật thám tình báo của Kim quốc sao?
Lý Cương bỗng nhiên hiểu được ý của Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh mỉm cười gật đầu:
- Chỉ cần quan gia nhiều lần khen ngợi Thiếu Giám Quân Khí Giám Hà Phưởng, ban thưởng hắn vì cống hiến chế tạo ra Chấn Thiên Lôi, ta tin tưởng mật thám tình báo của Kim quốc chắc chắn sẽ tiếp xúc với hắn, thu mua hắn.
- Nhưng Hà Phưởng biết kỹ thuật không?
- Thuốc nổ của Chấn Thiên Lôi có hai loại, một loại là thuốc nổ bùng nổ, một loại là thuốc nổ nhóm lửa. Hà Phưởng biết phối phương thuốc nổ bùng nổ, Kim quốc cũng biết. Phối phương thuốc nổ nhóm lửa Kim quốc muốn biết hắn lại không biết. Còn có kỹ thuật chế tạo miệng xoắn ốc của Chấn Thiên Lôi, Kim quốc cũng không làm được. Hai loại kỹ thuật này là điểm mấu chốt Chấn Thiên Lôi có thể ném xa hay không, tin tưởng mật thám Kim quốc sẽ âm thầm tiếp xúc Hà Phưởng.
Lý Cương gật đầu:
- Ta hiểu được, đa tạ đề nghị của Lý Đông Thống.
Hai người lại giục ngựa đi một lát, Lý Cương mới nói tới ý đồ y tới hôm nay, vấn đề mật thám chẳng qua là một chuyện nhro Lý Diên Khánh tiện thể đề cập mà thôi.
Lý Cương do dự chốc lát rồi nói:
- Lý Đô Thống, ngươi biết tình hình của triều đình gần đây hay không?
- Là chỉ phương diện nào?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Là chỉ phương diện tài lực!
Mặt Lý Cương lộ vẻ lúng túng. Mặc dù việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, nhưng y muốn cầu cạnh Lý Diên Khánh, cũng không thể giấu diếm chuyện này:
- Thực sự không dám giấu diếm, triều đình chỉ còn lại bảy mươi vạn quan tiền tồn kho.
Điều này khiến Lý Diên Khánh giật nảy mình, ngay cả quân phí một tháng cũng không có. Triều Tống thực hành chế độ mộ lính, mỗi tháng đều phải thanh toán rất nhiều quân phí, quân phí của trăm vạn đại quân triều Tống đã trở thành một trong những gánh vác nặng nề nhất của triều Tống. Lúc chiến tranh, quân phí của binh sĩ đều tăng gấp đôi, mỗi tháng ít nhất một trăm năm mươi vạn quán. Hiện giờ Lý Cương lại nói cho hắn, triều đình không có tiền.
Lúc này, Lý Diên Khánh chợt nhớ tới ánh mắt khác lạ vừa rồi của Triệu Hoàn. Hắn lập tức hiểu được, triều đình căn bản không đủ sức bỏ ra trợ cấp gấp đôi cho tướng sĩ bỏ mình. Sắc mặt Lý Diên Khánh lập tức trầm xuống, ba ngày tiếp theo chính là thời gian giao lương, hóa ra đây mới là nguyên nhân thực sự Triệu Hoàn tới đầu tường thị sát, để cho hắn giải quyết vấn đề khó khăn này.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lý Diên Khánh cực kỳ nổi nóng trong lòng. Các tướng sĩ dốc sức chiến đấu cùng quân địch, triều đình chẳng những không có tác dụng gì, lại còn kéo chân sau của quân đội.
- Vậy triều đình định làm thế nào?
Lý Diên Khánh cũng không có sắc mặt tốt, trực tiếp hỏi:
- Qua ba ngày làm sao giải thích với binh sĩ?
Sắc mặt Lý Cương lộ vẻ xấu hổ:
- Điều này… quan gia để ta tới thương lượng chuyện này với Lý Đô Thống.
- Không đúng!
Lý Diên Khánh bỗng nhiên hiểu được lỗ thủng trong chuyện này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận