Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 817: Nguyễn thị tam hùng (hạ)

Chương 817: Nguyễn thị tam hùng (hạ)Chương 817: Nguyễn thị tam hùng (hạ)
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Năm Chính Hòa thứ sáu, Ngũ gia có đi qua huyện Thang Âm Tương Châu?
- Năm Chính Hòa thứ sau?
Nguyễn Tiểu Nhị chợt nhớ tới, đúng là năm đó gã đi cùng đoàn người Tống Công tới huyện Thang Âm, tìm Hỗ Thành gia nhập liên minh Lương Sơn.
Nhưng gã không nhớ được Lý Diên Khánh trước mắt. Nguyễn Tiểu Nhị áy náy nói:
- Năm Chính Hòa thứ sáu hẳn là qua huyện Thang Âm, nhưng thời gian xa xưa quá, có một số việc không nhớ nổi.
- Tết Thổ Địa ngày đó, Nhị gia và Ngũ gia bày một sạp hàng bắn tên, thế nhưng lại thua ta mười lạng bạc.
Nguyễn Tiểu Nhị vừa vặn nhớ tới gặp được Lý Diên Khánh thời đại thiếu niên tại huyện Thang Âm năm đó. Lúc này Lý Diên Khánh vừa nhắc nhở, gã bỗng nhiên nghĩ tới, lập tức biến sắc, lui lại hai bước:
- Ngươi… ngươi là Lý Diên Khánh?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Cho nên ta nói là người quen cũ của Nguyễn nhị ca.
Sắc mặt Nguyễn Tiểu Nhị trầm xuống. Nếu là lúc trước, coi như gã không giết Lý Diên Khánh, cũng sẽ dùng côn đuổi Lý Diên Khánh ra ngoài. Nhưng gã nhớ tới thân phận của Lý Diên Khánh hiện giờ, không phải mình có thể chọc nổi, gã liền lạnh lùng nói:
- Lý Thái Úy quang lâm hàn xá, tiểu dân chúng ta đâu chịu đựng nổi, xin Lý Thái Úy tự trọng.
Lý Diên Khánh cũng không tức giận, vẫn cười tủm tỉm nói:
- Ta chỉ là tìm tới bạn cũ tự ôn chuyện, Nguyễn Nhị ca nói quá lời rồi!
Trương Thuận bên cạnh cũng nói:
- Nhị ca, ngươi sẽ không đuổi cả tiểu đệ ra ngoài chứ?
Trương Thuận từng có ân cứu mạng với Nguyễn Tiểu Thất, mặt mũi này Nguyễn Tiểu Nhị không kéo xuống được. Gã đành ngồi xuống, nhưng ngoài mặt vẫn không tươi cười, qua hồi lâu nói:
- Lý Thái Úy tìm ta có chuyện gì không?
Lý Diên Khánh hỏi:
- Ta nhớ được lúc trước Nguyễn Nhị ca cũng được triều đình chiêu an, phòng làm Chỉ Huy Sứ! Hiện giờ tại sao…
Nguyễn Tiểu Nhị cười lạnh một tiếng:
- Đó là chúng ta quá ngu, lại tin tưởng triều đình. Đúng vậy, ban đầu phong chúng ta làm Chỉ Huy Sứ, hiện giờ ta vẫn là Phụng Nghĩa Lang, nhưng có ý nghĩa sao? Một chức ảo liền đuổi chúng ta đi, Huyện Lệnh hứa hẹn lúc trước đâu? Chỉ Huy Sứ sương quân đã hứa hẹn ở đâu?
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút:
- Điều này có liên quan tới chuyện Tống Giang tạo phản lần nữa.
- Nhưng vì sao Tống công tạo phản, không phải vì triều đình không thực hiện thứ đã hứa hẹn sao?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Nếu như đơn giản như vậy, tại sao phần lớn tướng lĩnh quân Lương Sơn đều không tạo phản theo hắn. Nguyễn Nhị ca không phải cũng không theo Tống Giang sao? Vấn đề xuất hiện không phải ở hứa hẹn có được thực hiện hay không, mà là dã tâm của Tống Giang quá lớn, mọi người đều nhìn ra điểm này, cho nên không muốn theo hắn nữa. Triều đình cũng không cố sý lừa gạt tướng lĩnh quân Lương Sơn, lúc Tống Giang tạo phản, tất cả mọi người còn đang vây quét Phương Tịch, chính vì Tống Giang tạo phản, triều đình mới có lo lắng, không dám trao tặng thực quyền lãnh binh cho tướng lĩnh Lương Sơn.
- Ngươi nói như vậy có căn cứ gì?
Nguyễn Tiểu Nhị không còn giọng điệu cứng nhắc vừa rồi, giọng điệu hơi giảm xuống.
Lý Diên Khánh chậm rãi nói:
- Trong quân đội của ta cũng có mấy tướng lĩnh Lương Sơn, như Quan Thắng và Hoa Vinh, hai người họ từng phản bội triều đình đầu hàng Lương Sơn, nhưng hiện giờ họ đều là Thiên tướng trong quân Kinh Triệu, võ tướng chính lục phẩm. Còn có Yến Thanh, hắn nhiều lần lập được công lớn, hiện giờ đã là Thống Chế chính ngũ phẩm. Triều đình chưa từng kỳ thị họ vì họ là tướng lĩnh Lương Sơn. Nguyễn Nhị ca, ta nói như vậy, ngươi hẳn là hiểu được chứ?
Ý của Lý Diên Khánh kỳ thực chỉ có một câu, đi theo Lý Diên Khánh ta, bảo đảm ngươi thăng quan phát tài!
Nguyễn Tiểu Nhị hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi là muốn ta đi theo ngươi giống như bọn họ sao?
- Phải nói đi theo ta chống lại Kim binh, bảo vệ quê nhà!
Trương Thuận cũng khuyên gã:
- Nhị ca, cũng bởi vì Kim binh vây thành mà ta đi theo Lý Đô Thống bảo vệ kinh thành. Ngươi cũng biết ta chưa từng có ấn tượng tốt gì đối với chuyện triều đình chiêu an, ta chỉ là vì bảo vệ quốc gia, chống lại Kim binh. Nếu như tương lai có một ngày, Kim binh bị hoàn toàn đánh bại, có lẽ ta sẽ giải ngũ về quê, làm ông nhà giàu.
Nguyễn Tiểu Nhị trầm mặc nửa ngày, thở dài nói:
- Chuyện trước kia coi như bỏ qua, triều đình đối đãi với ta bạc cũng được, hậu cũng được, ta đã không muốn so đo. Nhưng hiện giờ huynh đệ chúng ta sống rất tốt, không muốn suy nghĩ hiệu lực cho triều đình, mời Lý Thái Úy trở về đi!
Nói xong, gã cao giọng hô:
- Dâng canh!
Nguyễn Tiểu Nhị hạ lệnh đuổi khách, Lý Diên Khánh cũng đành đứng dậy cáo từ.

Xuất sư bất lợi, khiến tâm tình Trương Thuận rất nặng nề. Rời khỏi Nguyễn phủ, gã thở dài nói:
- Ta cũng không nghĩ tới lại như vậy, cô phụ kỳ vọng của Đô Thống, ty chức thực sự rất xin lỗi!
- Không sao! Thực ra ta cũng không nhất định cần thủy quân của ba huynh đệ Nguyễn thị, dùng chút mưu lược cũng có thể đánh bại Lôi Đức. Chỉ là ta cảm thấy ba người họ võ nghệ cao cường, cứ mai một như vậy khá là đáng tiếc.
- Vậy cũng không có cách nào, chí của họ không ở nơi này.
Lý Diên Khánh gật đầu, chuẩn bị rời đi. Lúc này, một chiếc tàu chở khách ghé vào bến tàu trên cổng, mấy lão tăng nhân đi ra từ trong thuyền, chỉ thấy quản gia vội vàng mở cửa lớn ra đón:
- Hai vị đại sư vất vả rồi, lão phu nhân nhà ta chờ trong Phật đường đã lâu rồi.
- A Di Đà Phật, Trí Quang Trụ trì hôm nay có việc không tới được, xin chuyển cáo lão phu nhân, chúng ta rất xin lỗi!
- Vậy thực sự rất tiếc nuối, mời mấy vị đại sư đi theo ta!
Lý Diên Khánh thấy quản gia và mấy tên gia nhân cung kính mời hai lão hòa thượng vào trong viện, ánh mắt hắn xoay chuyển, trong lòng có so đo.
Lý Diên Khánh không trở về Dương Châu ngay, mà tiến tới huyện Bảo Ứng, đi vào Huyện nha. Tri Huyện và Huyện Thừa cuống quít ra đón, Lý Diên Khánh được đám quan huyện cung kính mời tới Huyện nha, hắn ngồi xuống uống mấy ngụm trà hỏi:
- Có người là Trí Quang Trụ trì, các ngươi có nghe nói qua không?
Vương Tri Huyện lập tức cười bồi:
- Đương nhiên là biết, Trụ trì Bảo Lâm Thiền Tự của bản huyện, chùa chiền ngay phía tây huyện thành. Nếu như Thái Úy muốn tìm hắn, hạ quan phái người đi mời hắn đến!
Lý Diên Khánh cười vung tay:
- Không cần, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Lý Diên Khánh liền mượn giấy bút viết một phong thư, để Trương Báo tới Bảo Lâm Thiền Tự một chuyến, giao phong thư cho Trí Quang đại sư, hắn thì dẫn theo thủ hạ quay về thành Dương Châu.

Vào đêm, Nguyễn Tiểu Thất trở về phủ từ ruộng muối, vừa trở về liền bị hai huynh trưởng gọi tới.
Đi vào thư phòng, Nguyễn Tiểu Thất thấy hai vị ca ca mặt mũi nghiêm túc ngồi bên bàn, gã không khỏi gãi đầu cười hỏi:
- Không phải hai vị ca ca muốn thẩm vấn tiểu đệ chứ?
- Ngươi nói xuống, nói một chuyện với ngươi!
Nguyễn Tiểu Thất hơi thấp thỏm ngồi xuống. Nguyễn Tiểu Nhị chậm rãi nói:
- Hôm nay Lý Diên Khánh tới tìm ta.
- Lý Diên Khánh nào?
Nguyễn Tiểu Thất nhất thời không kịp phản ứng.
Nguyễn Tiểu Ngũ bên cạnh lườm gã một cái:
- Còn Lý Diên Khánh nào?
- Chính là người vừa lên làm Thái Úy sao?
Nguyễn Tiểu Thất rốt cuộc nghĩ tới, gã gãi đầu hỏi:
- Hắn tới tìm chúng ta làm gì?
- Hắn muốn chúng ta rời núi theo hắn, ta bàn với lão Ngũ, hẳn là hắn coi trọng thủy quân của chúng ta.
Nguyễn Tiểu Thất hừ một tiếng:
- Quan phủ lừa chúng ta nhiều năm thảm như vậy, còn muốn chúng ta tin tưởng hắn?
Gã thấy hai ca ca đều không nói gì, không khỏi kỳ quái hỏi thăm:
- Chẳng lẽ Nhị ca thực sự tin tưởng quan phủ rồi?
Nguyễn Tiểu Nhị lắc đầu:
- Quan phủ đương nhiên không thể tin tưởng, chẳng qua dụng tâm mà nói, Lý Diên Khánh không tính quá xấu. Ta biết Quan Thắng, Hoa Vinh và Yến Thanh bọn họ đều đi theo Lý Diên Khánh, sống thực không tệ. Nhưng hiện giờ chúng ta cần bàn bạc là vấn đề thủy quân, hôm nay ta cự tuyệt Lý Diên Khánh, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, ta rất lo lắng điều này.
Ba huynh đệ đều rơi vào trầm tư, lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói già nua:
- Làm trộm quen rồi, cho tới giờ cũng không nghĩ tới có xứng đáng với tổ tiên hay không!
Ba huynh đệ giật nảy mình, chỉ thấy một bà lão tóc trắng xóa chống quải trượng tiến vào, hai nha hoàn đỡ bà hai bên. Ba huynh đệ vội vàng nghênh đón:
- Mẹ, mẹ tới đây làm gì?
Bà lão này chính là Đào thị mẫu thân của ba huynh đệ Nguyễn thị. Bởi vì phụ thân của ba huynh đệ chết sớm, chỉ dựa vào mẫu thân họ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn ba người họ, ba người họ cũng chí hiếu với mẹ, không dám vi phạm lời mẫu thân nói.
Đào thị hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta ba lần mời Trí Quang đại sư tới cửa giảng kinh, nhưng Trí Quang đại sư chưa từng chịu đến. Hôm nay Trí Quang đại sự tự mình tới giảng kinh cho một đôi vợ chồng nhà nghèo, cũng không chịu tới nhà chúng ta. Hiện giờ ta mới biết được, ba con trai của ta đều là tặc, khó trách người ta không chịu đến. Ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn các ngươi, lại nuôi ba tên giặc, ta còn mặt mũi nào đi gặp cha các ngươi…
Đào thị càng nói càng kích động, cuối cùng che mặt khóc lớn. Ba huynh đệ Nguyễn thị đều sợ hãi quỳ trên mặt đất. Qua nửa ngày, chờ cảm xúc mẫu thân lắng lại, ba người mới cúi đầu nhận sai:
- Mẫu thân, hài nhi đã sớm rửa tay không làm nữa, tiếp nhận triều đình chiêu an, đã sớm không phải đạo tặc Lương Sơn.
Họ chưa nói dứt lời, càng giải thích Đào thị càng tức giận toàn thân run rẩy, chỉ ba người mắng:
- Vậy đội thuyền của các ngươi là gì? Những người cầm đao cả ngày diễu võ giương oai kia chẳng lẽ là quan binh sao? Các ngươi thực sự coi ta là người đần sao?
Ba người nhất thời á khẩu không trả lời được.
Xế chiều hôm nay, Trí Quang Trụ trì tự mình tới nhà giải thích với Đào thị nguyên nhân vì sao mình không chịu đến Nguyễn phủ giảng pháp, đồng thời cũng đề nghị Đào thị hiểu rõ đại nghĩa, khuyên ba người con trai ra sức vì nước, chống lại Kim binh, chuộc lại tội nghiệp phạm phải trong quá khứ, đồng thời cũng có thể làm rạng rỡ tổ tông.
Lúc này, Nguyễn Tiểu Nhị thấy mẫu thân sắp không đứng vững, liền vội vàng đứng lên đỡ lấy bà, đưa bà ngồi xuống, lúc này mới quỳ xuống lần nữa nói:
- Mẫu thân, chúng ta hiện giờ làm kinh doanh ruộng muối, đã cải tà quy chính, nhưng chỉ sợ cừu gia quá khứ tìm tới cửa, cho nên mới nuôi một số võ sĩ, nhưng chủ yếu là vì tự vệ.
Đào thị thở dài:
- Nhị lang, Ngũ lang, Thất lang, ngươi có thể lừa gạt ta, ta cũng có thể làm bộ tin tưởng các ngươi không phải tư thương buôn muối, mà làm buôn bán chính quy, nhưng ngươi lừa được Phật Tổ, lừa được Bồ Tát sao? Các ngươi xứng đáng với phụ thân đã chết, có mặt mũi đi gặp liệt tổ kiệt tông Nguyễn thị hay không?
Nói tới đây, Đào thị run rẩy đứng dậy, rưng rưng nói:
- Ta nuôi ba tên giặc, hãy để ta tới A Tỳ Địa ngục đi, hết thảy tội nghiệt để cho ta tới gánh chịu!
Ba huynh đệ Nguyễn thị sợ hãi ôm lấy chân mẫu thân:
- Mẫu thân, hài nhi biết sai rồi, chúng ta sẽ lập tức sửa sai!
Đào thị gật đầu nói:
- Các ngươi chịu nghe lời của mẹ?
Ba huynh đệ cùng gật đầu:
- Mẫu thân, hài nhi tuyệt đối không dám chống lại!
- Vậy thì tốt, ngày mai các ngươi thu dthập hành lý đi đầu quân Lý Thái Úy đi, lúc nào làm được Thượng tướng quân, lúc đó hãy về tế tổ!
Ba huynh đệ Nguyễn thị nhìn nhau, cùng ngây dại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận