Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 540: Bản chất kẻ gian

Chương 540: Bản chất kẻ gianChương 540: Bản chất kẻ gian
Quân Giám sở giải tán, người bị ảnh hưởng lớn nhất là Tần Cối. Y không như Lý Diên Khánh, Lý Hồi hay Tưởng Anh, sau khi Quân Khí Giám giải tán là có thể làm chức cũ. Y thì chẳng đi về đâu được cả. Vốn dĩ đã bị trách tội vì hai lần diễu hành của Thái Học Sinh, bị đuổi ra khỏi Thái Học, chuẩn bị đi về địa phương nhậm chức nhưng nhờ Phạm Trí Hư giữ lại, mới được điều đến Quân Khí Giám.
Mới chỉ vài tháng mà Quân Khí Giám đã bị giải tán. Tần Cối lại phải đứng giữa ngã tư cuộc đời.
Đương nhiên, Phạm Trí Hư cũng đã hứa với Tần Cối là sẽ sắp xếp chức vụ mới cho y. Tần Cối rất nóng lòng. Ngày thứ ba sau khi Quân Giám Sở giải tán, cuối cùng y cũng đã có chức vụ mới. Lạc Dương Quốc Tử giám Thừa. Chỉ tăng một cấp so với Thái Học Học Chính trước đó của y. Vẫn là một viên quan bát phẩm. Điều này khiến Tần Cối rất thất vọng.
Mặc dù chức Chủ Bộ y đảm nhận trong Quân Giám Sở chỉ là một chức quan sai khiển, nhưng lại là chức quyền chính thất phẩm. Giờ đây lại bảo y về làm quan nhỏ bát phẩm, giống như người đã quen ăn thịt cá bỗng nhiên lại về ăn cơm đạm bạc vậy. Tần Cối không thể chịu nổi sự xuống cấp như vậy. Thái độ của y đối với Phạm Trí Hư cũng dần từ kỳ vọng và cảm kích trở thành thất vọng và oán hận.
Vào đêm, Tần Cối đến phủ Thái Tướng Quốc. Giờ đây y đành phải đánh cược, xin Thái Kinh giúp mình.
Không lâu sau, đại viện bước từ trong phủ ra nói:
- Mời Tần quan nhân đi theo tại hạ!
Tần Cối thấp thỏm, đi theo Đại Viện vào phủ. Không ngờ lại để quản gia ra tiếp mình. Xem ra y chẳng có địa vị gì trong lòng Thái Kinh hết. Nhưng cũng may, dù sao thì y cũng đồng ý gặp. Nghe nói quan viên dưới lục phẩm thường không vào được phủ đệ của Thái Kinh.
Đại Viện mời Tần Cối vào khách đường:
- Mời Tần quan nhân ngồi. Tại hạ sẽ đi bẩm báo ngay.
Tần Cối bị để mặc ở giữa khách đường, cũng không có thị nữ bưng trà cho y. Miệng y khô khốc, lòng lại thấp thỏm. Một lúc sau, con trai út của Thái Kinh mới chầm chậm đi vào khách đường. Tần Cối vội đứng dậy hành lễ:
- Muộn thế này rồi còn đến phiền tiểu Tướng Công dẫn đi gặp Ân Sư, Tần Cối ngại quá!
Thái Tí nhìn y bằng ánh mắt khinh bỉ:
- Mời Tần quan nhân ngồi!
Tần Cối giờ mới hiểu ra, không phải là Thái Kinh đồng ý gặp y, mà là con trai của Thái Kinh đến gặp y. Lập tức y mặt đỏ tía tai, ngại đến mức chỉ muốn chui vào trong một cái lỗ nẻ nào đó.
Giờ cuối cùng mới có thị nữ vào bưng trà. Thái Tí nhấp một ngụm rồi nói rất khó chịu:
- Muộn thế này rồi, Tần quan nhân có việc gì không?
Tần Cối một lúc sau mới lắp bắp:
- Quân Giám Sở đã giải tán, hạ quan… hạ quan sắp phải đi làm Lạc Dương Quốc Tử Giám Thừa…
- Thế chẳng phải là rất tốt sao? Còn thăng một cấp so với Thái Học Học Chính trước đó.
Tần Cối lấy hết dũng khí nói:
- Hạ Quan thực sự không muốn làm chức quan đó. Có thể nhờ Thái Công Tướng giúp đỡ, sắp xếp cho chức khác không.
- Cái này… Có lẽ cha ta không thể làm gì được. Ông đã lùi về khỏi triều đình rồi, giờ ở nhà suốt, không có quyền gì trong tay. Dù muốn giúp Tần quan nhân cũng không làm gì được. Tần quan nhân, xin lỗi nhé.
- Nhưng…
Không đợi Tần Cối nói tiếp, Thái Tí lập tức cao giọng nói:
- Bưng canh lên!
Bưng canh có nghĩa là tiễn khách. Nghĩa là muốn đuổi Tần Cối rồi. Tần Cối rất khổ sở, gần như là lảo đảo chạy ra khỏi phủ Thái Kinh. Trong lòng y vừa xấu hổ vừa giận, quay đầu nhổ một bãi nước bọt. Lúc còn cần y thì chăm chút từng li từng tí. Giờ không dùng được nữa lại làm nhục y như vậy, khiến y quá mất mặt.
Chẳng lẽ y không còn cơ hội nữa sao? Tiền đồ đã vô vọng thật rồi sao? Tần Cối rất tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một suy nghĩ bỗng xuất hiện trong lòng y như một bóng ma, nhanh chóng lớn lên thành ma quỷ. Y cắn chặt răng. Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu. Phạm Trí Hư đã không chịu cố hết sức để giúp cho y, kết quả làm y thất vọng, vậy thì đừng trách Tần Cối y tự bày mưu lược.

Tần Cối chỉ đợi một lát trước cửa phủ Vương PHủ, con trai Vương Phủ là Vương Hữu Chương đích thân ra khỏi phủ đón:
- Mời Tần Chủ Bộ vào. Cha ta đang đợi ở thư phòng!
Không ngờ Vương Phủ lại đợi y ở thư phòng. Tần Cối cảm động đến mức suýt khóc. Y vội đi theo Vương Hữu Chương vào trong nhà Vương Phủ. Họ đi đến trước thư phòng, Vương Hữu Chương bẩm báo:
- Cha, Tần Chủ Bộ đã đến!
- Mời Tần Chủ Bộ vào!
Vương Hữu Chương giơ tay cười nói:
- Xin mời ngài!
- Đa tạ!
Tần Cối lấy hết dũng khí vào trong thư phòng Vương Phủ. Chỉ thấy Vương Phủ đang ngồi trước án để phê công văn. Tần Cối biết đây là cơ hội cuối cùng của mình. Chân y nhũn ra, quỳ “bụp” một tiếng xuống, dập đầu nói:
- Bỉ chức Tần Cối tham kiến Tướng Quốc!
Vương Phủ cười giống như một con cá sấu đang kiếm ăn vậy. Đôi mắt y nheo thành một đường dài:
- Tần Chủ Bộ đừng khách sáo. Mời ngồi!
Tần Cối ngồi xuống, Vương Phủ bèn cười nói:
- Tối nay sao Vương Chủ Bộ lại đến phủ ta chơi?
- Khởi bẩm Tướng Quốc, bỉ chức… Bỉ chức đã không còn là chủ bộ nữa.
- Ừm…


Vương Phủ ừm một tiếng thật dài đầy ý vị:
- Suýt nữa thì ta quên mất. Quân Giám Sở giải tán rồi, không còn Chủ Bộ nữa thật. Không biết Phạm Tướng Quốc đã sắp xếp chức quan cao gì mới cho Tần Sứ Quân?
Tần Côi một lúc lâu mới thấp giọng nói:
- Bỉ chức làm… Lạc Dương Quốc Tử Giám Thừa.
- A!
Vương Phủ kinh ngạc:
- Tần Sứ Quân là Chủ Bộ của Quân Giám Sở kia mà! Đây là cấp quan chính thất phẩm. Sao lại bị chèn ép xuống làm một tiểu quan bát phẩm chứ. Thật đáng buồn!
Tần Cối lại quỳ xuống lần nữa, dập mạnh đầu nói:
- Bỉ chức cũng không muốn làm chức quan hèn đó. Tần Cối xin trợ Tướng Quốc, xin Tướng Quốc cho bỉ chức một cơ hội.
Vương Phủ đợi câu này của Tần Cối từ lâu. Y lật mấy tấm biển quan đang còn trống trên bàn:
- Nếu như ngươi là tâm phúc của ta, ta có thể để ngươi làm Lại Bộ Ti Huân Viên Ngoại Lang. Đang thiếu chức này. Nhưng ta sợ là sẽ đắc tội với Phạm tướng quốc!
Lại Bộ Ti Huân Viên Ngoại Lang là quan thực quyền lục phẩm. Tần Cối lập tức mắt đỏ sọc lên. Y dập mạnh đầu:
- Bỉ chức xin lấy danh chức Chủ Bộ để chỉ điểm Phạm Trí Hư. Xin Vương Tướng Quốc coi bỉ chức là tâm phúc.
- Ồ? Không biết Phạm tướng quốc đã làm việc gì không tốt?
- Phạm Trí Hư kết bè kết cánh. Y và mười ba người kết thành “Phạm Đảng”. Phảm đối bắc phạt chỉ là cái cớ của y. Mục đích thực sự của y là chặn Vận Vương lên ngôi, để làm vừa lòng Thái Tử.
Vương Phủ cười như hoa, rồi lại hỏi:
- Vấn đề này khá nghiêm trọng. Không biết ngươi có chứng cứ gì không?
- Bỉ chức là Chủ Bộ Quân Giám Sở, tất cả chi tiết, bỉ chức đều nắm rõ. Bỉ chức cũng có thể đưa ra danh sách những người mà y kết đảng.
Vương Phủ gật đầu. Thật ra cũng không cần chứng cứ gì, chỉ cần người trong cuộc chỉ điểm là đủ. Mà Tần Cối lại là Chủ Bộ Quân Giám Sở. Y là người chỉ điểm tốt nhất. Lần này xem Phạm Trí Hư còn trốn đi đâu được?
- Vậy chúng ta nói chắc như vậy nhé. Sau khi xông việc, ta sẽ bổ nhiệm ngươi làm Lại Bộ ti Huân Viên Ngoại Lang.

Sáng ngày hôm sau, một tin tức làm chấn động triều đình. Hà Bắc Đô Chuyển Vận Sứ Lương Phương Bình từ bỏ chức quan đầu hàng địch. Y đã đi thuyền trốn sang Liêu Đông, đầu hàng nước Kim.
Tin này khiến quan văn võ triều đình xôn xao. Bách quan bàn luận ầm ỹ.
Lý Diên Khánh vừa tới quan phòng của mình, Mạc Tuấn đã chạy vội vào:
- Ngự Sử, ngài đã nghe thấy việc của Lương Phương Bình chưa?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Vừa rồi ta đã nghe thấy ngoài cửa. Y đã chọn con đường làm giặc thì đâu còn cách nào.
- Nếu y đầu hàng nước Kim, vậy thì chẳng phải nước Kim sẽ biết rõ tình hình các châu phủ Hà Bắc hay sao?
- Vì thế, y đầu hàng Kim Quốc cũng không phải là việc xấu hoàn toàn. Ít nhất là sẽ ép triều đình phải tăng cường chiến bị Hà Bắc.
- Ngự Sử cho rằng triều đình sẽ đòi lại Lương Phương Bình từ phía nước Kim sao?
- Đương nhiên rồi. Nhưng ta cho rằng, nước Kim sẽ không trả lại đâu. Khả năng lớn hơn là bên đó sẽ lừa triều đình. Ví dụ như ngoài miệng thì lừa là sẽ tìm người này, nhưng sau rồi đâu đóng đấy.
Lý Diên Khánh không muốn bàn nhiều về việc của Lương Phương Bình, bèn hỏi:
- Hôm nay sắp xếp thế nào?
- Mấy ngày nay chủ yếu là xử lý tài liệu. Từ sáng, Quân Khí Giám đã đưa đến một xe văn thư. Đều là sổ sách lượng binh khí trong kho. Thần và Lưu Phương ít nhất phải xử lý mất một hai ngày.
- chẳng phải Đặng Trung Thừa đã nói sẽ phái người cho ta ư?
Mạc Tuấn cười khổ:
- Đúng là đã phái đến mười mấy người. Nhưng đều là sai dịch làm việc tay chân. Chẳng ai làm được văn thư cả. Nghe nói vài ngày sau có mấy văn án tới. Nhưng cũng không biết sẽ là bao giờ.
- Thế thì cứ làm từ từ! Dù sao cũng không vội!
Hai người đang nói thì Ứng Ca Nhi chạy vào:
- Ngự Sử, bên ngoài có người tìm!
- Ở đâu?
- Ở ngoài cửa lớn!
Lý Diên Khánh quay người đi về phía cửa lớn. Chỉ thấy bên ngoài cửa có một người thiếu niên khôi ngô tuấn tú. Chưa gặp bao giờ.
Người thiếu niên bước lên hành lễ:
- Các hạ có phải là Lý Ngự Sử không?
Tiếng của y vừa nhỏ vừa the thé. Rõ ràng là một hoạn quan. Lý Diên Khánh do dự một lát rồi gật đầu:
- Ta là Lý Diên Khánh!
- Đây là thư của Vương gia nhà thần gửi cho Lý Ngự Sử!
Lý Diên Khánh hơi ngớ người. Vương gia nào lại viết thư cho hắn chứ? Hắn nhận lấy lá thư rồi hỏi:
- Xin hỏi Vương gia của nhà ngươi là ai?
- Lý Ngự Sử không phải hỏi thần. Trong thư đều có cả. Tiểu nhân xin cáo từ.
Viên hoạn quan quay người rồi vội vàng rời đi.
Lý Diên Khánh mở lá thư ra. Đó là thư của Khang Vương Triệu Cấu viết cho hắn. Điều này khiến hắn hơi kinh ngạc. Trong lúc mấu chốt thế này, Triệu Cấu tìm hắn làm gì?
Hắn lại đọc nội dung thư. Triệu Cấu hẹn hắn trưa nay đến uống trà. Lý Diên Khánh nhìn sắc trời, vẫn còn sáng. Bụng hắn đầy hồ nghi, quay lại phòng của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận