Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 513: Nhổ bỏ gai độc

Chương 513: Nhổ bỏ gai độcChương 513: Nhổ bỏ gai độc
Người tới đúng là Tri châu Từ Châu, Chương Hoán dẫn theo hai ngàn sương binh. Khi y nghe binh sĩ Lý Duyên Khánh phái đi cầu viện nói, có người muốn ra tay đối với Ngự Sử Giám Sát sứ ở giữa đường, y sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi. Nếu Ngự Sử Giám Sát sứ bị hại ở trong Từ Châu, y chính là người chịu trách nhiệm lớn nhất, bãi quan miễn chức chỉ là thứ, thậm chí có khả năng là hạ ngục hỏi tội.
Chương Hoán không chút do dự suất lĩnh hai ngàn sương quân nhằm hướng bắc mà đến trợ giúp, rốt cuộc tảng sáng chạy tới miếu sơn thần. Nhưng Chương Hoán cũng không có nóng lòng hạ lệnh tiến công, y nhìn ra phỉ binh cũng chưa có đánh hạ miếu sơn thần, nếu Ngự Sử Giám Sát sứ vẫn còn an toàn không việc gì, y cần để cho binh sĩ nghỉ ngơi một chút. Cả hai ngàn quân đội phi nước đại một đêm, thực tại có hơi mỏi mệt.
Biến số lại đến từ chính hơn sáu trăm hãn phỉ do Lữ Phương cầm đầu. Sau khi Lữ Phương tạm dừng tiến công đồi thấp, rất nhiều binh sĩ kêu gãy chân đứt tay bị thương lại khôi phục khỏe mạnh như kỳ tích bởi Lữ Phương đối xử với thương binh vô cùng tàn khốc.bọn họ không có súc vật để chuyển chở thương binh, nên vứt bỏ, chờ đợi bọn họ chỉ có cái chết mà thôi.
Ở hai tháng trước, Lữ Phương từng dẫn mấy trăm quân đánh bại ba ngàn hương binh Từ Châu vào núi tiễu phỉ, nên từ trong xương cốt y xem thường quân địa phương, vốn được huấn luyện yếu, hơn nữa không có đại tướng thiện chiến thống lĩnh. Lữ Phương biết rõ, chỉ cần hắn giết chết chủ tướng đối phương, đội quân này sẽ nhanh chóng tan rã.
Nếu công không được đồi núi, y cũng không muốn tay không trở về. Bởi nếu muốn thành lập uy vọng cao thượng ở trong đám loạn phỉ Thái Hành Sơn, phải bất chấp đánh một trận với quan binh, đây là một cơ hội hiếm có, cho dù bất hạnh chiến bại, thanh danh của hắn cũng sẽ có.
“Các huynh đệ, kẻ địch bôn ba mỏi mệt, thời cơ ngay ở trước mắt, tiến công cho ta!” Lữ Phương huy kích hô to.
“Giết!”
Hơn sáu trăm hãn phỉ vung trường mâu, lao về phía hai ngàn sương binh ở ngoài vài dặm.
sắc mặt Chương Hoán trắng bệch, nguyên bản y chỉ muốn dọa sơn phỉ sợ chạy đi là có thể cứu viện, thật không ngờ đối phương lại dám kịch chiến cùng với mình. Y cảm thấy khiếp đảm, quay đầu nhìn chủ tướng quân đội là Lưu Xương.
Lưu Xương là Chỉ Huy Sứ sương quân Từ Châu, lệ thuộc Xu Mật Viện, chức trách bọn họ chính là giữ gìn an toàn địa phương, bao gồm tiễu phỉ, khi khai chiến làm bộ đội trợ giúp cấm quân, chủ yếu làm một ít việc vặt, như là xây công sự, chế tạo binh khí, làm đường xây cầu, vận lương khai hoang cùng với bảo vệ quan viên, nghênh đón vân vân.
Sương quân vốn hưởng đãi ngộ thấp, trang bị kém, thời gian huấn luyện ít, ở khi tác chiến thậm chí còn không bằng hương binh, ít nhất hương binh còn có quyết tâm gìn giữ đất đai bảo vệ gia đình, cho nên đại bộ phận sương quân rất khó đánh một trận, cái này cũng là nguyên nhân Lữ Phương có gan trực tiếp khiêu chiến bọn họ.
Ánh mắt Lưu Xương có chút bất an, nhưng phỉ binh càn rỡ khiêu khích cũng làm cho y vô cùng tức giận, hét lớn một tiếng, “Cung tiễn thủ chuẩn bị!”
Năm trăm cung tiễn thủ bước nhanh đi lên trước, giơ trường cung. Sương quân được trang bị cung tiễn, mà không phải quân nỏ, thủ hạ của Vương Quý tuy trang bị một trăm bộ quân nỏ, nhưng đó là do hắn nghĩ đủ các loại biện pháp mới có được, chứ không phải là phối trí tiêu chuẩn, chỉ có cấm quân mới được trang bị quân nỏ cùng thần tí nỏ.
Hai ngàn sương quân nhanh chóng dàn trận hình, trận hình bọn họ rất đơn giản, đó là phương trận cơ sở nhất, không có chủ trận cùng cánh trái phải. Bởi cái đó cần huấn luyện thời gian dài mới có thể phát huy uy lực hai cánh bọc đánh, nếu không cho dù bày ra cũng là cho có mà thôi.
Chỉ trong chốc lát, sáu trăm hãn phỉ xông tới chỉ còn cách trăm bước, Lưu Xương hô to một tiếng, “Bắn tên!”
Năm trăm mũi tên đồng thời bắn ra, như một trận mưa lao về phía phỉ binh đang hò hét xông tới tới, nếu đối phương mặc bố y, vậy lực sát thương năm trăm mũi tên này là tương đương mạnh, đáng tiếc đối phương mặc hai lớp giáp da.bọn họ đều nằm úp sấp xuống đất, tên lốp bốp rơi xuống, giã ở trên bì giáp cùng mũ giáp cứng rắn, tuy có mấy chục binh sĩ bị bắn thủng bì giáp tạo thành thương vong nhất định, nhưng đại bộ phận phỉ binh đều bình yên vô sự. Khi tên dừng, bọn họ bò lên tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Lưu Xương biến sắc, y biết hôm nay chỉ sợ là thiệt thòi lớn, nên vội vàng ra lệnh: “Hộ tống sứ quân rút lui về phía sau, rời xa chiến trường!”
Hơn mười kỵ binh thân vệ quay đầu ngựa lại, hộ vệ Chương Hoán đang hoảng ý loạn rút lui hướng nam.
Hai đợt tên liên xạ đều không có tác dụng, hãn phỉ cách sương quân chỉ có ba mươi bước. Lúc này chúng như thủy triều ập đến, bắn tên đã căn bản không có ý nghĩa, Lưu Xương hô to: “Cung binh lui ra, quân trường mâu tiến lên!”
Năm trăm cung binh đều lui về phía sau, một ngàn năm trăm binh sĩ trường mâu vọt lên, hai quân ầm ầm chạm vào nhau, tiếng kêu thảm thiết vang dội, hai đội quân chém giết ở trên quan đạo cùng cánh đồng tuyết.
Lý Duyên Khánh đã dẫn hai trăm hương binh xuống núi, cũng không có nóng lòng tham gia chiến đấu, mà là ẩn thân ở trong rừng cây ngoài một dặm, trên thực tế, Lý Duyên Khánh cũng không có ý tưởng tham gia chiến đấu, hắn chỉ lo lắng Lữ Phương suất lĩnh loạn phỉ rút về Thái Hành Sơn, cho nên mới dẫn hai trăm binh sĩ xuống núi cắt đứt đường lui sơn phỉ bắc thượng.
Nhưng tình thế phát triển lại ra ngoài Lý Duyên Khánh dự đoán, Lữ Phương lại suất lĩnh hãn phỉ giao chiến với hai ngàn sương quân tiến đến trợ giúp.
“Lão Lý, có gì đó không ổn! Quan binh sắp chống đỡ không được.”
Vương Quý kinh ngạc nhìn quan binh bị giết liên tiếp lui về phía sau ở ngoài một dặm, trận hình quan binh cũng hoàn toàn rối loạn, không ngừng lui về phía sau, mà sĩ khí loạn phỉ lại tăng vọt, càng đánh càng hăng.
Lý Duyên Khánh cũng không nghĩ tới sức chiến đấu sương quân sẽ yếu đến như vậy, hắn trong lòng thầm mắng một tiếng, nói với Vương Quý cùng Nhạc Phi: “Chúng ta xông lên, xử lý chủ tướng quân địch!”
“Các huynh đệ, theo ta giết!”
Vương Quý vung đại đao, đi trước làm gương lao thẳng vào phía sau lưng loạn phỉ, các binh sĩ chạy đi theo hắn, Nhạc Phi đề thương ở một bên, ánh mắt hắn nhìn thẳng chủ tướng Lữ Phương của quân địch.
Lý Duyên Khánh thét ra lệnh đối với mười tên kỵ binh phía sau: “Các ngươi đi theo ta!”
Hắn cầm Truy phong cung phía sau lưng mang hai hồ tên, suất lĩnh mười tên kỵ binh vu hồi, hắn sẽ không trực tiếp tham chiến, mà ở bên ngoài bắn tên trợ giúp, hoặc là săn giết phỉ binh đi lẻ.
Hai trăm binh sĩ giống như một cây chủy thủ sắc bén từ sau lưng đột nhiên đánh tới, giết phỉ binh đã chiếm cứ thượng phong trở tay không kịp, chúng đành phải phân binh nghênh chiến, nhất thời làm cho thế tiến công của hãn phỉ lâm vào kềm tỏa, mắt thấy quan binh ở thời khắc mấu chốt muốn sụp đổ đã được cơ hội thở dốc cực kỳ quý giá.
Lưu Xương bắt lấy cơ hội này, nhanh chóng dẫn quân thủ vững mấy chỗ đã bị đánh cho bạc nhược, cái này giống như phòng ốc đã sắp sập bỗng nhiên được một cây trụ lớn chống đỡ, nhất thời củng cố lại.
Lữ Phương giận dữ, thét ra lệnh La Tấn: “Giết sạch đám đánh lén khốn kiếp kia đi!”
La Tấn suất lĩnh hai trăm binh sĩ lao về phía đám cướp đánh lén phía sau lưng, nhưng y lại gặp ngay Vương Quý, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, một cây đại đao nghênh diện bổ tới, “Ăn Quý gia gia ngươi một đao.”
Một đao này nhanh như điện xẹt, thế đao cực kỳ sắc bén, La Tấn đã vô pháp tránh né, đành phải cử đao đón đỡ, chỉ nghe “xoảng! ” một tiếng, nhất thời cánh tay y tê dại, trường thương rời tay mà bay.
lúc trước ở Phũ Sơn La Tấn cũng chỉ ngồi thứ ba, võ nghệ yếu hơn Đào Tuấn cùng Cổ Tiến, mà Đào Tuấn đã chết ở dưới đao Vương Quý ở phủ Đại Danh, sao võ nghệ của La Tấn có khả năng là đối thủ của Vương Quý, chỉ đối mặt một cái, trường thương của y đã bị đại đao đánh bay.
La Tấn quát to một tiếng không tốt, phun ra một búng máu, quay đầu ngựa lại chạy trốn. Vương Quý cười lạnh một tiếng, một tay ghìm dây cương, tay phải huy đao bổ tới cổ tướng địch, một đao này tốc độ càng nhanh, chỉ nghe rắc một tiếng, một cái đầu người bay lên, chiến mã chạy ra vài chục bước cái thi thể không đầu trên ngựa lúc này mới rơi xuống đất, Vương Quý thét ra lệnh: “Đem ngựa thu lấy cho ta!”
Hắn dùng mũi đao nhấc đầu người lên mà hô lớn: “Trại chủ của các ngươi đã chết, các ngươi còn không đầu hàng?”
Xa xa Lữ Phương tức giận đến ánh mắt phun máu, hét lớn một tiếng phóng ngựa xông đến, lại bị một hán tử trẻ tuổi huy thương ngăn lại, “Lữ tặc đừng chạy, ăn Nhạc Phi ta một thương!”
Nói xong Nhạc Phi đâm ra một thương, một thương này nhìn như thường thường, lại đã đến trình độvừa nhanh vừa độc, khóa lại toàn bộ phương vị Lữ Phương né tránh.
ở Lương Sơn ít nhất võ nghệ Lữ Phương có thể xếp hàng mười lăm hạng đầu, hắn là người biết hàng, một thương này của đối phương làm hắn giật mình, thầm nhủ làm sao người trẻ tuổi này có thể lợi hại như thế?
Dù sao võ nghệ của y cũng cao cường, hơn nữa kinh nghiệm phong phú, trở tay cử trường kích chắn. Xoảng. Y khéo léo đẩy được một thương này của Nhạc Phi, Nhạc Phi hét lớn một tiếng, như bão tố liên tục đâm hơn mười thương, Lữ Phương nhất nhất đón đỡ, hai người kịch chiến cùng một chỗ.
Lúc này, tình thế trên chiến trường đã hoàn toàn nghịch phản, Lý Duyên Khánh ở bên ngoài bắn tên trộm, chuyên bắn chết thủ lĩnh quân địch, hắn bắn tên không sai, liên tục bắn chết năm tên đầu lĩnh. Tất cả đều là bị một mũi tên bắn thủng đầu mất mạng, loạn phỉ thế công dần dần biến mất, Lưu Xương nhân cơ hội suất lĩnh sương quân phản công, loạn phỉ bị giết liên tiếp, quân tâm tan rã, sĩ khí kịch liệt hạ xuống.
Lý Duyên Khánh cũng không vội bắn chết, hắn dừng ngựa ở ngoài trăm bước, tay cầm cung tiễn nhìn Nhạc Phi cùng Lữ Phương kịch chiến, nếu Nhạc Phi gặp nguy hiểm, hắn sẽ tùy thời ra tay.
Lữ Phương cùng Nhạc Phi kịch chiến gần hai mươi cái hiệp, Lữ Phương bắt đầu chống đỡ hết nổi, trái đỡ phải chắn, chuyện thất bại sắp xuất hiện.
Thương pháp của Nhạc Phi được Chu Đồng đích thân dạy, sau lại được Kim thương tướng Từ Trữ dốc lòng chỉ điểm, hơn nữa hắn cực kỳ khắc khổ luyện tập, thương pháp cao tuy không dám nói thiên hạ số một số hai, nhưng có thể đứng ở mười hạng đầu trong thiên hạ. Cái hắn thiếu duy nhất chính là kinh nghiệm thực chiến, nếu không ngay cả mười hiệp Lữ Phương ngăn không được.
Lúc này, rốt cuộc loạn phỉ chống đỡ không được, bắt đầu tan tác, Lữ Phương đánh bậy một thương, giục ngựa liền trốn, Lý Duyên Khánh lại ở ngoài trăm bước kéo cung tiễn, nhắm ngay sau cổ Lữ Phương, đúng lúc này, Nhạc Phi phóng ngựa đuổi theo Lữ Phương lại xuất hiện ở trong tầm mắt Lý Duyên Khánh, vừa lúc cản cho y.
Lý Duyên Khánh tay đành phải thoáng lệch đi, một mũi tên bắn ra, một mũi tên này từ ngoài sườn cánh tay phải Nhạc Phi bay qua, bắn chính giữa vai phải Lữ Phương, Lữ Phương quát to một tiếng, lảo đảo, ôm lấy cổ ngựa liều mạng chạy trốn.
Chiến mã của Nhạc Phi hơi kém một chút, đuổi theo ra hai dặm, cuối cùng vẫn để Lữ Phương chạy thoát, hắn đành phải tiếc nuối quay trở về chiến trường.
Sương quân một đường đuổi theo, giết cho phỉ binh thây nằm đầy đất, cho dù phỉ binh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cũng không có tác dụng, bị binh sĩ sương quân một đao giết chết, cuối cùng chỉ có hơn mười người may mắn chạy trốn vào trong rừng cây.
Một trận chiến này hơn sáu trăm thủ hạ của Lữ Phương bị diệt, cộng thêm trước đó khi công núi gần bốn trăm người bỏ mình, hơn một ngàn loạn phỉ bị giết toàn bộ, hoàn toàn nhổ đi cây gai độc hoành hành ở nam Thái Hành. Lữ Phương đơn thương thất mã bỏ chạy đi quận Triệu, không biết tung tích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận