Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 676: Lệ giai công thần

Chương 676: Lệ giai công thầnChương 676: Lệ giai công thần
Mặc dù Phủ Yến Sơn vừa mới tới đầu hạ, nhưng thời tiết năm nay lại hơi khác thường, khí hậu cực kỳ khô ráo nóng bức. Đã gần hai tháng Phủ Yến Sơn không có mưa, ánh nắng nóng bỏng thiêu nướng mặt đất, mực nước của các con sông lớn nhỏ đều xuống giá trị thấp nhất trong lịch sử. Các nống dân lo lắng, nếu như thời tiết còn khác thường như vậy, sau khi vào thu phần lớn nước sông đều sắp khô cạn.
- Tháng tư hạn, tháng năm nóng, tướng binh tai.
Một số người già đều nói như vậy, điều này khiến rất nhiều bách tính Phủ Yến Sơn không nắm chắc, tất cả mọi người lo lắng mười mấy vạn kỵ binh Nữ Chân đóng quân có thể đột nhiên đánh tới hay không.
Không chỉ bách tính bình thường lo lắng, Quách Dược Sư cũng lo lắng. Người Kim khống chế Cư Dung Quan, giống như một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu, lúc nào cũng có thể chém xuống đầu gã.
Buổi sáng hôm đó, cửa lớn Cư Dung Quan mở ra, một đội kỵ binh hộ vệ một quan viên Kim quốc vọt ra từ trong quan ải. Họ thúc ngựa lao vụt về phía thành Yên Kinh cách hơn trăm dặm.
Tới gần giữa trưa, kỵ binh hộ vệ quan viên tới cửa tây thành Yên Kinh, đám tạp hóa bán hàng ăn bên ngoài cửa tây vội vàng tránh né, ngoài cửa tây nhanh chóng trở nên trống trải, binh sĩ thủ thành cũng vội vàng đóng cửa lại. Quan viên Kim quốc ghìm chặt chiến mã trước cửa thành, dùng tiếng Hán lưu loát cao giọng hô lên trên thành:
- Ta phụng thủ lệnh của Lang Chủ Đại Kim đi sứ, xin chủ quan Phủ Yến Sơn ra đây!
Sớm có binh sĩ thủ vệ chạy như bay đi báo cáo Tri Phủ Thái Tĩnh và Đồng Tri Quách Dược Sư. Vừa vặn Thái Tĩnh tuần sát gần cửa tây, nhận được tin tức, gã vội vàng chạy lên đầu thành. Thiên tướng thủ cửa thành vội vàng tiến tới nói:
- Là sứ thần Kim quốc, dường như đưa văn thư gì đó!
Thái Tĩnh càng thêm nghi hoặc, vươn đầu nhìn xuống, liền thấy một đội binh sĩ đang hộ vệ một quan viên Kim quốc, gã cao giọng hỏi:
- Ta là Tri Phủ Yến Sơn, các ngươi có chuyện gì?
- Phụng lệnh Lang Chủ, đặc biệt giao quốc thư cho quý quốc!
Quan viên Kim quốc nói xong, lấy ra một văn thứ trong túi đeo sau lưng.
Thái Tĩnh nhìn quanh nơi xa một chút, không phát hiện Kim binh mai phục, liền nói:
- Mời các ngươi lui lại trăm bước, ta phái người tới lấy!
Quan viên cười ha ha, mặt mũi tràn ngập châm chọc nói vài câu với thủ hạ. Đội Kim binh cũng cười to, họ cũng không kiên trì, liền lui lại trăm bước. Lúc này Thái Tĩnh mới hạ lệnh mở cửa thành một khe nhỏ, để một binh lính ra ngoài lấy văn thư.
Quan viên Kim quốc giao văn thư cho binh sĩ, lập tức quay đầu ngựa chạy vội rời đi.
- Xin Tri Phủ xem qua!
Binh sĩ dâng văn thư cho Thái Tĩnh.
Lúc này, Quách Dược Sư và mười mấy thân binh chen chúc vội vàng chạy tới:
- Thái Tri Phủ, xảy ra chuyện gì vậy?
Thái Tĩnh cười khổ một tiếng:
- Vừa rồi một quan viên Kim quốc đưa tới một bản quốc thư, đã đi rồi.
- Quốc thư?
Quách Dược Sư khẽ giật mình, ánh mắt đặt lên quyển trục trong tay Thái Tĩnh:
- Mở ra nhìn một chút!
Quách Dược Sư đề nghị.
- Điều này… không ổn đâu!
Thái Tĩnh hơi do dự, gã chỉ là một Tri Phủ, sao có thể tùy tiện mở quốc thư, điều này ít nhất phải Tướng Quốc mới có thể xem.
- Hẳn là khoogn sao, Kim quốc đưa thư tới chỗ chúng ta, đương nhiên là cho phép chúng ta xem, nếu không họ sẽ trực tiếp đưa đi kinh thành.
Thái Tĩnh nghĩ lại cũng đúng, Kim quốc đưa quốc thư tới tay mình, không phải là để cho mình nhìn xem hay sao?
Gã vừa cởi tơ lụa buộc chặt quyển trục, chậm rãi mở quốc thư ra, hàng chữ thứ nhất đã khiến sắc mặt Thái Tĩnh đại biến, toàn thân run rẩy.
- Tri Phủ, xảy ra chuyện gì?
Quách Dược Sư cảm thấy không ổn, vội vàng tiến tới. Sắc mặt gã cũng lập tức trở nên trắc bệch, quốc thư được viết bằng tiếng Hán và tiếng Nữ Chân, hàng đầu tiên viết ba chữ lớn: ‘Thư tuyên chiến’!

Tháng sáu năm Tuyên Hòa thứ sáu, lấy cớ triều Tống tự tiện tiếp thu hàng tướng Trương Giác Bình Châu làm trái với minh ước Tống Kim, xé bỏ minh ước trên biển của Tống Kim, Kim quốc chính thức tuyên chiến với triều Tống. Tri Phủ Yến Sơn Thái Tĩnh và Đồng Tri Yến Sơn Quách Dược Sư lập tức dùng phương thức tin khẩn tám trăm dặm báo cáo tin tức trọng đại này lên triều đình.
Ngay ban đêm thư tuyên chiến đưa tới thành Yến Sơn, một vạn kỵ binh Nữ Chân giết ra khỏi Cư Dung Quan, vòng qua thành Yến Sơn, nhanh như điện chớp đánh tới phía Bình Châu. Quách Dược Sư đang bố trí phòng thành trong đêm bỗng nhiên ý thức được, chủ lực Kim quốc không ở Cư Dung Quan mà là ở Bình Châu.
Quách Dược Sư biết rõ hậu quả nghiêm trọng khi Bình Châu thất thủ, gã để thuộc cấp Lưu Thuấn Thần dẫn một vạn quân đội trấn thủ thành Yên Kinh, tự mình dẫn năm vạn đại quân tới Bình Châu cứu viện.
Nhưng Quách Dược Sư vẫn chậm một bước, khi gã vừa tới Huyện Lô Long Bình Châu, liền truyền đến tin tức Du Quan thất thủ rồi.
Du Quan là một cửa ải dãy núi Yến Sơn, thủ vững con đường Liêu Đông xuôi nam, địa vị chiến lược cực kỳ quan trọng. Trước khi Sơn Hải Quan chưa được xây dựng, Du Quuan chính là yếu đạo yết hầu Liêu Đông tiến vào Hà Bắc, tầm quan trọng của Bình Châu ngay ở Du Quan.
Quách Dược Sư biết được Du Quan thất thủ, gã lập tức quyết định nhanh chóng, dẫn quân rút về thành Yên Kinh. Nhưng lúc này rút quân đã chậm rồi, Đại tướng quân Kim Da Luật Dư Đổ dẫn hai vạn kỵ binh xuôi nam từ Cư Dung Quan, cắt đứt đường lui của gã. Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn mười vạn đại quân xuôi nam từ Du Quan, hành quân gấp về phía tây, đuổi theo đại quân của Quách Dược Sư.
Ba ngày sau, đại quân của Quách Dược Sư rút lui tới Huyện Ngư Dương, hơn mười vạn Kim binh dưới sự dẫn đầu của Hoàn Nhan Tông Vọng giết tới Huyện Ngư Dương, hoàn toàn bao vây huyện thành nho nhỏ.
Đêm khuya, trong Huyện nha cũ nát của Huyện Ngư Dương, Quách Dược Sư chắp tay đi lại trong đại sảnh, lông mày nhíu lại thành một đường thẳng, trong mắt tràn ngập thần tình phức tạp, quyết đoán, do dự, hối hận, chờ mong, thậm chí còn chút khiếp đảm, hiển nhiên gã đang buồn rầu đưa ra một quyết định trọng đại.
Mặc dù quan gia đối đãi với gã cực kỳ hậu đãi, thậm chí ám chỉ gã, nếu như gã có thể giữ vững Phủ Yến Sơn cho Đại Tống, quan gia sẽ cân nhắc phong gã làm Yến Vương, cũng chuẩn cho gã kế thừa đời đời. Mặc dù chỉ là một ám chỉ, nhưng cũng đủ khiến Quách Dược Sư kích động vạn phần. Cũng chính vì hứa hẹn này, Quách Dược Sư mới không hề để ý dẫn quân cứu viện Bình Châu, nhưng cuối cùng gã coi thường Kim quốc chuẩn bị chiến tranh, trong ba ngàn quân phòng thủ Du Quan, có một ngàn người đã bị Kim quốc xúi giục, trong khi nội chiến kịch liệt Kim quốc thừa cơ cướp lấy Du Quan.
Năm vạn quân đội của Quách Dược Sư cũng không mang theo quân nhu, mặc dù họ nhận được lương thực tiếp tế ở Huyện Lô Long, nhưng hiện giờ cũng chỉ có sáu ngày lương thực, thủ vững Huyện Ngư Dương lâu dài hiển nhiên không có khả năng. Hiện giờ Quách Dược Sư chỉ có hai lựa chọn, hoặc phá vây rút về Yên Kinh, hoặc đầu hàng Kim quốc. Cho dù chỉ có hai lựa chọn, nhưng Quách Dược Sư lại rất khó đưa ra quyết định.
Con trai Quách Trach và mấy tên Đại tướng tâm phúc của gã đứng dưới đại sảnh. Lúc này Trương Lệnh Huy ra hiệu với Quách Tranh, Quách Tranh hiểu ý nói với phụ thân:
- Phụ thân, quân đội của chúng ta cơ bản đều là bộ binh, chỉ có ba ngàn kỵ binh, mà kỵ binh của quân địch ít nhất hơn tám vạn. Cho dù chúng ta đột phá toàn quân, cũng sẽ bị quân địch đuổi kịp, không thoát khỏi kết cục toàn quân bị diệt. Cho dù ba ngàn kỵ binh trốn về Yên Kinh, dựa vào một vạn quân phòng thủ, có thể giữ được thành Yên Kinh sao? Triều đình sẽ không suy nghĩ tới sự khó xử của chúng ta, đến lúc đó tội đánh mất Phủ Yến Sơn sẽ do phụ thân gánh chịu, hi vọng phụ thân có thể suy nghĩ kỹ càng.
Quách Dược Sư thở dài, những lời con trai nói gã sao không rõ, chỉ là gã lo lắng thanh danh sau này. Gã là người Hán, đầu hàng triều Tống từ Liêu quốc, trở thành thần tử đầu hàng Đại Tống, chẳng lẽ lại muốn gã đầu hàng Kim quốc, trở thành thần tử có công với Kim quốc sao? Người đời sau nói tới Quách Dược Sư gã, chính là điển hình gia nô ba họ nha!
Trương Lệnh Huy rất rõ ràng lo lắng của Chủ soái, gã cẩn thận từng chút tiếp lời:
- Nha nội nói rất đúng, trước mắt đại thế của chúng ta đã mất rồi, ngoại trừ đầu hàng không còn con đường nào khác để đi. Vả lại đầu hàng Kim quốc có thể giữ được tính mạng của năm vạn tướng sĩ, cũng coi như cho người nhà họ một công đạo. Về phần triều đình đánh giá Đại soái thế nào, ta cảm thấy không cần lo lắng.
- Lời này nói thế nào?
Quách Dược Sư khó hiểu hỏi.
- Đại Soái, mười vạn đại quân Kim quốc xuôi nam, chắc chắn một đường thế như chẻ tre, Châu Huyện đầu hàng nhiều vô số kể, Tống thần đầu hàng Kim quốc cũng như cá diếc qua sông. Đại Soái chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi, ai lại đặc biệt chú ý Đại Soái chứ?
Lời này của Trương Lệnh Huy khiến tim Quách Dược Sư đập thình thịch, đây chính là tâm lý pháp không trách chúng điển hình. Một người đầu hàng tuy rằng áp lực rất lớn, nhưng mấy chục mấy trăm người đầu hàng vậy thì cơ bản khoogn có áp lực gì.
- Đại Soái, đầu hàng đi!
Tất cả tướng lĩnh đều thuyết phục Quách Dược Sư.
Quách Dược Sư trầm tư thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm. Gã bước nhanh ra đường, quỳ phốc xuống phía nam, dập đầu lạy ba cái, than thở khóc lóc hô lớn:
- Bệ hạ, tình thế bức bách, không phải thần muốn như vậy, hi vọng bệ hạ thứ cho tội bất trung của thần!
Quách Dược Sư lại dập đầu, gã bỗng nhiên đứng dậy nghiêm nghị hô:
- Truyền mệnh lệnh của ta, tướng sĩ ba quân buông binh khí xuống, chuẩn bị đầu hàng!

Mới sáng sớm, cửa huyện thành Ngư Dương mở rộng, Đồng Tri Phủ Yến Sơn Quách Dược Sư dẫn năm vạn quân đội rời thành đầu hàng Kim quốc. Hoàn Nhan Tông Vọng vui mừng, liền bổ nhiệm Quách Dược Sư làm Lưu Thủ Yên Kinh, thưởng năm vạn lạng bạc, cũng tấu xin Thiên tử Kim quốc ban họ Hoàn Nhan.
Sau khi Quách Dược Sư đầu hàng Kim quốc, lập tức dẫn hơn mười vạn Kim binh tới dưới thành Yên Kinh. Quách Dược Sư hạ lệnh thuộc cấp Lưu Thuấn Thần mở thành đầu hàng, khiến Kim binh khoogn đánh mà chiếm lĩnh Phủ Yên SƠn. Tri Phủ Thái Tĩnh và Chuyển Vận Sứ Phủ Yến Sơn Lữ Di Hạo bị bắt, trở thành nhóm quan lớn triều Tống đầu tiên bị Kim quốc đánh Tống bắt làm tù binh.
Kim quốc lập tức đổi tên Phủ Yến Sơn là Phủ Yên Kinh, Hoàn Nhan Tông Vọng lập tức tự mình tế bái tướng sĩ Liêu quốc bỏ mình, hạ lệnh xây dựng Trung Liệt Từ Liêu quốc, dùng để thu mua lòng người nước Yến. Hành động này quả thực nhất được sự ủng hộ nhất trí của mấy chục vạn bách tính, khiến Kim quốc nhanh chóng đứng vững gót chân ở Phủ Yên Kinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận