Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 448.1: Tào phủ gia yến (4)

Chương 448.1: Tào phủ gia yến (4)Chương 448.1: Tào phủ gia yến (4)
Tào Bình vội vàng dặn bảo một quan gia bên cạnh:
- Nhanh chân tới mời Lý thám hoa tới đây.

Lý Diên Khánh từ cửa chính đi vào sân thi đấu cưỡi ngựa bắn cung, hai bên cổng chính có khá nhiều khách mời trẻ tuổi đứng xem diễn võ. Bọn họ đều là hậu bối, còn chưa có tư cách ngồi trên khán đài. Mặc dù trên khán đài còn nhiều chỗ ngồi, nhưng theo bản năng, Lý Diên Khánh lại đứng cùng chỗ với các khách mời trẻ tuổi.
Tuy nhiên, hắn còn chưa chọn được chỗ đứng thích hợp, một quản gia đã từ trên khán đài chạy xuống, bước tới chắp tay thi lễ:
- Xin hỏi, vị quan nhân có phải là Lý thám hoa?
- Là ta đây!
- Lão gia nhà chúng ta mời quan nhân tới nói chuyện!
Lý Diên Khánh hơi ngẩn ra, đưa mắt nhìn lên khán đài, vừa đúng lúc nhìn thấy Tào Bình vẫy tay gọi mình, hắn liền gật gật đầu, đi theo quản gia lên khán đài.
- Diên Khánh, sao bây giờ mới tới Võ thị?
Tào Bình cười hỏi.
Lý Diên Khánh liền vội vàng khom người thi lễ, nói:
- Lúc nãy vãn bối đi tới Văn thị, nên bị muộn một chút.
- Ha ha! Suýt nữa ta quên, ngươi là Thám Hoa, đương nhiên càng thích Văn thị hơn.
Lý Diên Khánh khó nói ra là do Tào Tính sắp xếp, kẻo Tào Bình lại trách mắng cháu trai. Hắn cười cười, không nói gì.
Lúc này, Cao Thâm vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, cười nói:
- Mau ngồi đi, đợi lát nữa xem thương pháp của Cao Sủng!
Lý Diên Khánh thấy hàng đầu chỉ có ba người bọn họ, đằng sau có rất nhiều trưởng bối đều đang nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, hắn liền hiểu vị trí này được sắp xếp theo quy củ, không thể tùy tiện ngồi lung tung, bèn cười nói:
- Vãn bối nên ngồi ở phía sau!
Phan Húc đã hơi sốt ruột, vội vàng nói:
- Hôm nay Lý thám hoa là khách quý, không cần phải khách khí, xin hãy ngồi xuống!
Tào Bình cũng gật đầu:
- Ta còn muốn cùng hiền chất trò chuyện một chút về môn cưỡi ngựa bắn cung mà! Cứ việc ngồi xuống đi!
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống trước bao nhiêu đôi mắt nhìn mình chằm chằm. Lý Diên Khánh được ưu đãi như vậy, thật ra cũng không có gì lạ, vương triều Tống thực hiện nguyên tắc quan to hư quyền, quan nhỏ thực quyền. Tuy quan nhỏ có phẩm cấp không cao, nhưng lại thường nắm quyền lớn. Điều này khiến các quan cấp thấp nhưng nắm thực quyền thường nhận được ưu đãi ở các buổi yến tiệc.
Lý Diên Khánh đảm nhiệm chức Thị ngự sử có quyền vạch tội, quyền giám sát, quyền thẩm tra vụ án, mà quan viên bị hạch tội, nhẹ thì bị bãi chức, nặng thì bị hạ ngục xét hỏi, cho dù có thể thoát khỏi bị hạch tội, ít nhất cũng phải vận dụng thế lực của một Tể tướng. Quyền lực của Thị ngự sử có lực sát thương rất lớn đối với các quan viên địa phương.
Sở dĩ Lương Sư Thành được gọi là “ẩn tướng”, phần lớn cũng vì y khống chế được Ngự Sử đài. Vương Phủ dường như được Lương Sư Thành đề cử làm Tể tướng, trước đó y đảm nhiệm chức Ngự Sử trung thừa. Người đang giữ chức Ngự Sử trung thừa là Vương An Trung cũng do Lương Sư Thành đề cử.
Chính vì Ngự Sử đài có quyền lực to lớn, cho nên các quan viên vừa hận vừa sợ đối với các Ngự Sử, đa số đều kính nhi viễn chi, nếu như người nhà xảy ra chuyện không may, lại hận không thể lập tức lôi kéo quan hệ với Ngự Sử.
Tào Bình lại cười, hỏi:
- Không biết hiền chất trả lời đề bài của ai ở Văn thị?
Lý Diên Khánh hơi ngượng ngùng:
- Vãn bối gặp được lệnh tôn là Tào Tính, vì huynh ấy mời nên vãn bối đã viết một đôi câu đối cho muội muội của huynh ấy.
Tào Bình cười ha hả:
- Là viết câu đối cho thư phòng của cô cháu gái mọt sách của ta sao? Ta muốn xem một chút!
Lúc này, dưới sân truyền đến tiếng chuông lanh lảnh, chỉ thấy một võ sĩ cưỡi ngựa vội vàng chạy tới, đó là Phan Thành Ngọc, cháu trai của Phan Húc. Thanh đại đao trong tay y vung lên chém xuống như cuồng phong, một người gỗ bị y chém thành hai đoạn, khí thế hùng hổ dọa người, nhận được một tràng vỗ tay trên khán đài.
Lý Diên Khánh gật đầu, một đao kia rất mạnh mẽ, đao thế cũng hết sức ác liệt, có thể thấy là người xuất đao có thực học.
Phan Thành Ngọc hướng lên khán đài thi lễ, bắt đầu múa đao, chỉ thấy thanh đao bay lượn như một mảnh hoa tuyết bay bay, đao pháp hết sức thuần thục. Lý Diên Khánh không nhịn được, lớn tiếng khen hay:
- Hảo đao pháp!
Lúc này, Phan Húc nháy mắt ra hiệu với Cao Thâm, Cao Thâm hiểu ý, liền mỉm cười, thấp giọng hỏi:
- Hôm trước hiền chất nói sắp nhận được lệnh điều động, không biết sẽ đảm nhiệm chức vụ gì?
- Chỉ là Thị ngự sử, chỉ có điều từ Điền viện điều tới Đài viện.
Cao Thâm mỉm cười:
- Ta hiểu, ngươi kế nhiệm chức vụ của Lưu Lâm, vị trí đó để trống gần hai tháng rồi, không biết lúc nào mới nhậm chức?
- Sáng sớm ngày mai đi Lại bộ làm thủ tục, đoán chừng ngày mai là chính thức nhậm chức, còn nếu ngày mai không kịp, thì ngày mốt sẽ nhậm chức.
- Ngự Sử đài rất nhiều việc, hiền chất sẽ rất bận rộn!
- Đa tạ tiền bối quan tâm, ta đã chuẩn bị tâm lý.
Lúc này, Lý Diên Khánh nhớ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi:
- Không biết tình hình của Chu đại ca như thế nào rồi?
Chu đại ca mà hắn nói, chính là Chu Xuân, con rể của Cao Thâm. Cao Thâm vuốt râu, mỉm cười nói:
- Có câu có mất tất có được, mặc dù ta bị miễn chức Xu Mật Sứ, nhưng con rể ta lại nhờ đó mà có được lợi ích, nó đã chính thức được thăng làm tri huyện Thang Âm!
- Vậy phải chúc mừng tiền bối rồi!
- Cũng là nhờ hiền chất cứu mạng của nó. Hai ngày nữa nó phải vào kinh làm thủ tục, ta định tổ chức một buổi gia yến, không mời nhiều người, chỉ có mấy thân bằng hảo hữu, hiền chất có thể nể mặt mà đến phủ ta dự yến không?
Lý Diên Khánh muốn gặp Chu Xuân và đi ra ngoài ăn cơm, chứ không muốn tới phủ của Cao Thâm, nhưng hắn cũng hiểu, Cao Thâm chỉ dùng Chu Xuân làm cái cớ để mời mình, không đi thì không tiện. Thôi được, cũng nhân dịp này hóa giải chuyện ra mắt khó xử trước kia.
Lý Diên Khánh liền gật đầu:
- Tiền bối đã có lời mời, vãn bối nhất định tới!
Cao Thâm vui vẻ cười nói:
- Hai ngày nữa ta đưa thiệp mời tới.
- Thiệp mời có thể đưa tới Bảo Nghiên Trai, tạm thời vãn bối còn chưa xác định nơi ở.
- Ta hiểu.
Cao Thâm và Phan Húc vội vàng nhìn nhau, trong mắt hai người đều hàm chứa ẩn ý sâu xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận