Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 440: Mới định chức quan

Chương 440: Mới định chức quanChương 440: Mới định chức quan
Xem xong quan phòng, Lý Diên Khánh thuê một chiếc xe bò trở về Hồng Kiều. Xe bò vừa tới Hồng Kiều, đã thấy phụ thân Lý Đại Khí đang lo lắng nghe ngóng gì đó với Mạc Tuấn tại cửa.
Lý Diên Khánh vội vàng hỏi thăm:
- Cha đang tìm con sao?
Lý Đại Khí bỗng dưng quay người, rốt cuộc nhìn thấy con trai, y vội vàng chạy tới oán giận nói:
- Quả thực khiến cha vội muốn chết, con rốt cuộc đi nơi nào?
- Con đi tìm Trịnh béo, cha có chuyện gì gấp sao?
- Còn có thể chuyện gì gấp.
Lý Đại Khí tiến tới nhỏ giọng nói:
- Lương Thái Phó phái người tới tìm con, đã tìm con liên tục hai lần rồi, con nhanh đi thôi!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Vậy hiện giờ con đi.
- Nhớ kỹ, chớ nói lung tung, hắn cũng không phải người bình thường.
Lý Đại Khí không yên tâm dặn dò con trai.
- Cha yên tâm đi! Con nắm chắc trong lòng.
Lý Diên Khánh lập tức để xe bò quay đầu, tiến về phủ Lương Thái Phó. Nhìn xe bò đi xa, Lý Đại Khí lo lắng nói với Mạc Tuấn:
- Lương Thái Phó tìm hắn vội vã như vậy, thực sự không biết là phúc hay là họa?
Mạc Tuấn khẽ cười nói:
- Tiểu quan nhân là một viên minh châu, mặc dù hiện giờ bão cát rất lớn, lại không thể che hết ánh sáng của minh châu. Chủng Soái cũng được, Đồng Quán cũng được, Lương Sư Thành cũng được, thật ra họ đều là người biết châu. Loại minh châu như tiểu quan nhân, họ nhất định sẽ không bỏ như bụi đất!
Lý Đại Khí hơi thở dài:
- Ta chỉ sợ có người thà rằng hủy minh châu, cũng không muốn người khác đạt được.
- Quả thực có khả năng này, nhưng tin tưởng tiểu quan nhân đầu óc tỉnh táo, đủ để tự vệ.

Lý Diên Khánh lại đi tới phủ đệ của Lương Sư Thành, một đại viện đã chờ ở cổng, thấy Lý Diên Khánh tới, vội vã nói:
- Mời Lý quan nhân đi! Thái Phó đang chờ trong thư phòng.
Lý Diên Khánh đi theo đại viện tiến vào trong trạch. Vừa đi, đại viện vừa nhỏ giọng nói:
- Tâm tình của Thái Phó hai ngày này rất xấu, quan nhân nói chuyện nhất thiết phải cần thận.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Đa tạ nhắc nhở!
Không bao lâu, hai người đi tới trước thư phòng, đại viện nhỏ giọng bẩm báo:
- Lão gia, Lý tướng quân tới rồi!
- Vào đi!
Trong phòng truyền tới giọng nói hơi lanh lảnh của Lương Sư Thành, chẳng qua có thể nghe ra giọng điệu rất bình tĩnh, không có sợ hãi cũng không có kích động.
Lý Diên Khánh đi vào trong thư phòng, ánh sáng hơi tối. Lương Sư Thành chắp tay đứng trước cửa sổ, chăm chú nhìn bầu trời mây đen dày đặc, sắc mặt của y u ám giống như bầu trời.
- Trời sắp mưa to rồi!
Lương Sư Thành thở dài, quay đầu nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh:
- Diên Khánh trở về lúc nào?
- Vừa về giữa trưa hôm qua, xin nghỉ một tháng.
- Đồng Quán chấp thuận cho ngươi nghỉ sao?
- Ti chức cảm thấy hắn cầu còn không được.
Lương Sư Thành cười:
- Chỉ sợ hiền giờ hắn không nghĩ như vậy.
- Thái Phó, triều đình… xảy ra chuyện rồi sao?
Lý Diên Khánh dò hỏi.
- Hôm qua xảy ra một chuyện, với người khác có lẽ là chuyện nhỏ, nhưng với chúng ta lại là chuyện lớn bằng trời.
Ánh mắt sắc bén của Lương Sư Thành chăm chú nhìn Lý Diên Khánh, chậm rãi nói:
- Hôm qua Hoàng Tam tử Triệu Giai chính thức được sắc phong làm Vận Vương, có thể tùy thời ra vào cung cấm, không hạn sớm tối, ngươi hiểu được đây là ý gì không?
Lý Diên Khánh trầm ngâm chốc lát nói:
- Vận Vương dù gần, nhưng dù sao không phải Tần Tấn Tề Sở, cũng không phải Lương Biện chư Vương. Ti chức cảm thấy Tiên tử còn chưa thực sự quyết định chủ ý.
Tống triều kế thừa chế độ nhà Đường, rất chú ý trong chuyện phong thân Vương. Ví dụ như các loại thân Vương như Tần, Tấn, Tề, Sở, Triệu, Thục đều có địa vị cao hơn các thân Vương khác. Thật ra là dựa vào khoảng cách gần xa với kinh thành để quyết định địa vị thân Vương. Giống như triều Đường trước khi phong Thái tử, sẽ phong Ung Vương hoặc Tần Vương trước, đây là thân Vương dựa vào Trường An. Cho nên Lý Diên Khánh được phong làm Tần Vương, điều này có nghĩa gã cũng có quyền kế thừa hoàng vị.
Mà đô thành triều Tống ở Khai Phong, nơi này là đất Lương Biện lúc trước. Nếu như Triệu Giai được phong làm Lương Vương hoặc Biện Vương, đó mới gọi là vấn đề nghiêm trọng. Hiện giờ chỉ vẻn vẹn phong làm Vận Vương, có thể nói tiến thêm một bước tới gần Đông Cung, nhưng còn chưa tới mức độ uy hiếp địa vị Thái tử.
Lương Sư Thành thầm gật đầu. Lý Diên Khánh quả thực nhìn vấn đề rất thấu triệt, rất nhiều đại thần trong triều chưa chắc có ánh mắt bằng hắn, khó trách sau khi bị chèn ép Thái tử còn muốn trăm phương ngàn kế để người khác nhắc nhở mình, tuyệt đối không nên để đám người Đồng Quán Cao Cầu lôi kéo Lý Diên Khánh.
- Mau ngồi xuống đi!
Lý Diên Khánh ngồi xuống, Lương Sư Thành cười ôn hòa nói:
- Ngươi rất biết an ủi người khác, khoảng thời gian này ta bị chuyện của Thái tử làm cho sứt đầu mẻ trán, là câu nói của ngươi khiến ta cảm thấy cục diện của Thái tử còn chưa tính quá tệ, đa tạ ngươi rồi.
- Quan tâm sẽ bị loạn, Thái Phó là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
- Quả thực như thế, ta quá lo lắng rồi, lại nghĩ vấn đề quá nghiêm trọng.
Lương Sư Thành cười nói:
- Hôm trước Đồng Quán báo cáo công lao của ngươi cho triều đình, miễn cưỡng coi như công bằng. Ta dâng lên cho Thiên tử, sáng sớm hôm nay Thiên tử trả lời, chỉ bốn chữ, ‘đặc biệt phong thưởng’. Thiên tử rất coi trọng lần bình định loạn Lương Sơn này, ngay cả Chủng Sư Đạo cũng được phong làm Thái Tử Thiếu Sư, thêm tước hiệu Cự Dã Huyện Công. Trương Thúc Dạ phong Tri Phủ Đại Danh. Tông Trạch đảm nhiệm Binh Bộ Thị Lang Tri Tế Châu Sự. Ngay cả Triệu Minh Thành cũng thăng làm Hộ Bộ Ti Tả Viên Ngoại Lang Tri Lai Châu Sự, khen ngợi hắn khí tiết có công khôi phục trật tự Tề Châu. Ngươi có công lao bình định loạn phỉ Hà Bắc, dù tư lịch còn thấp, Thiên tử đã quyết định đặt biệt đề bạt ngươi, dù sao có tiền lệ Vương Phủ một đêm thăng tám giai.
Ngừng một chút, Lương Sư Thành lại thản nhiên nói:
- Ta cảm thấy đây cũng là một loại áy náy của Thiên tử đối với Chủng Sư Đạo. Có người mật báo Thiên tử, quân Lương Sơn ăn hết lương thực, lại bị đám phỉ Tống Giang phá vòng vây thành công. Thiên tử tức giận mắng to Đồng Quán thành sự không có bại sự có thừa.
Lý Diên Khánh lập tức tỉnh ngộ:
- Có người giám thị sao bên cạnh Đồng Quán?
Lương Sư Thành hừ lạnh một tiếng:
- Việc liên quan tới quân quyền, quan gia làm sao có thể hoàn toàn tín nhiệm một ai đó?
Lý Diên Khánh im lặng, qua nửa ngày hắn lại hỏi:
- Chức vị cụ thể của ti chức còn chưa xuống tới sao?
- Lời phê bằng bút đỏ của Thiên tử còn trong tay ta, ta muốn thương lượng với ngươi trước một chút, sau đó ta sẽ chuyển cho Lại Bộ, do Lại Bộ phác thảo phương án thăng thưởng, lại báo cáo từng cấp. Ý của phụ thân ngươi là để ngươi đi Châu Huyện làm quan, bản thân ngươi thì sao?
- Ti chức muốn lưu lại triều đình, muốn góp quan hệ vài năm rồi nói.
Lương Sư Thành gật đầu:
- Cũng có đạo lý, tóm lại lấy ý nguyện của ngươi làm chủ. Chẳng qua ta phải nhắc nhở ngươi một điểm, lấy quân công thăng thưởng, bình thường ảo nhiều ít thực, ngươi không nên ôm hi vọng quá lớn với hai chữ ‘đặc biệt’ này, ngươi hiểu ý của ta không?
Lý Diên Khánh đương nhiên biết, quân công thăng thưởng sẽ nhận được một đống danh hiệu, nhưng rất ít chức vụ có thực quyền thật sự. Giống như Chủng Sư Đạo được phong Tiết Độ Sứ Bảo Tĩnh Quân, Thượng Tướng Quân, Thái Tử Thiếu Sư, Giáo Kiểm Binh Bộ Thượng Thư, lại phong tước hiệu Cự Dã Huyện Công, nhưng chức vụ thực quyền lại không có, chẳng khác gì nhãn rỗi ở nhà.
Kỳ thực Lý Diên Khánh hắn cũng như vậy, quan giai là Triêu Thỉnh Lang, chức quan là Thị Ngự Sử, nhưng Thị Ngự Sử này lại là Điện Trung Thị Ngự Sử, nắm giữ tố cáo người thất lễ lúc bách quan triều hội. Nếu như hắn không làm quan trong triều, trên thực tế là một chức ảo. Chức vụ thực sự của hắn là một quan sai, Quân Đô Chỉ Huy Sứ, trừ khi hắn tiếp tục đi theo Đồng Quán, nếu không trận chiến tiêu diệt Lương Sơn kết thúc, chức vụ của hắn sẽ kết thúc.
Lý Diên Khánh không quan tâm mình được bao nhiêu chức ảo, hắn chỉ muốn biết chức quan thực của mình rốt cuộc là cái gì?
- An bài cụ thể của ti chức, Thái Phó hẳn là có suy nghĩ rồi chứ?
Lương Sư Thành mỉm cười:
- Phải nói là ý của Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ hi vọng ngươi tiếp tục lưu lại Ngự Sử Đài.
Lương Sư Thành thấy ánh mắt Lý Diên Khánh yên tĩnh, dường như không có gì nghi vấn, lão đành tiếp tục giải thích:
- Sở dĩ để ngươi lưu lại Ngự Sử Đài, bởi vì Ngự Sử Đài vẫn luôn nằm trong tay ta. Hiện giờ ngươi đảm nhiệm Điện Trung Thị Ngự Sử thật ra là ta đề cử. Ta suy nghĩ để ngươi tiến vào Đài Viện, đảm nhiệm chức vụ Thị Ngự Sử Đài Viện tòng lục phẩm, đây mới là chức thực quyền, rất tốt cho việc tích lũy quan hệ quan trường của ngươi, không biết ý ngươi thế nào?
Đối với chức vụ của Lý Diên Khánh, phương án pháp thảo của Lại Bộ chỉ là một hình thức, quyền quyết định thật sự vẫn ở trong tay Lương Sư Thành.
Lý Diên Khánh lập tức đứng dậy hành lễ:
- Đa tạ Thái Phó hậu ái!
Lương Sư Thành hớn hở nói:
- Hôm nay vội vã tìm ngươi tới chính là vì chuyện này, nhất định phải quyết định thật nhanh, tránh đêm dài lắm mộng. Về phần ban thưởng quan giai của ngươi, Lại Bộ và Xu Mật Viện cần xác nhận lại một chút, tranh thủ ngày mai chính thức định ra.
- Thỉnh cầu Thái Phó chiếu cố nhiều hơn, ti chức không quấy rầy Thái Phó, cáo từ trước.
Lương Sư Thành cười gật đầu:
- Trong cuộc sống có gì cần ta giúp đỡ hay không?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Tạm thời không cần.
- Được rồi! Ngươi trở về chờ tin lành trước đi.
Lương Sư Thành đưa Lý Diên Khánh ra khỏi viện, lão đứng trước cửa viện chắp tay nhìn Lý Diên Khánh đi xa. Gần đây Lương Sư Thành có cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, lão cảm giác mạnh mẽ một ngày nào đó mình sẽ bị thanh toán, lão nhất định phải phòng ngừa chu đáo, nhanh chóng xếp thế lực của mình vào trong triều.
Lý Diên Khánh là một quân cờ lão nhìn trúng lúc trước, nhưng khi Lý Diên Khánh biểu hiện ưu dị tại Tây Hạ và trong khi tiễu phỉ, khiến Lương Sư Thành dần phát hiện giá trị thực sự của Lý Diên Khánh. Tương lai rất có thể tài sản và tính mạng của lão phải nhờ Lý Diên Khánh giữ gìn, lão cũng không nhắc tới chuyện Lý Sư Sư nữa, mà thay đổi thủ đoạn lôi kéo để lung lạc Lý Diên Khánh, đồng thời bao gồm cả phụ thân Lý Đại Khí của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận