Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 397: Toàn quyền xử trí.

Chương 397: Toàn quyền xử trí.Chương 397: Toàn quyền xử trí.
Lý Diên Khánh trầm ngâm chốc lát nói:
- Ta định từ bỏ kỵ binh giáp nặng, đổi thành kỵ binh giáp nhẹ, đổi phụ binh thành nỏ thủ và thương binh.
- Điều này… Chủng Soái sẽ đáp ứng sao?
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Chủng Soái đã cho phép ta quyền lực xử lý Huyền Vũ Doanh, như vậy hắn sẽ không can thiệp ta.
Vương Quý và Ngưu Cao đứng dậy, Vương Quý ôm quyền nói:
- Ngươi là chủ tướng, chúng ta nghe ngươi an bài!
- Ta cũng không có ý kiến!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta bổ nhiệm hai người các ngươi làm Đô Đầu kỵ binh doanh thứ nhất và doanh thứ hai, hôm sau kỵ binh sẽ tới, do các ngươi phụ trách tiếp nhận.
Vương Quỹ đã thống lĩnh Tình Báo Doanh hơn trăm người, gã có kinh nghiệm phong phú, Lý Diên Khánh cho gã dẫn binh, gã sớm coi là đương nhiên. Nhưng Ngưu Cao lại rất căng thẳng, nửa ngày mới nhỏ giọng nói:
- Vẫn để ta làm phụ tá cho A Quý đi!
Lý Diên Khánh cười vỗ vai gã:
- Thống lĩnh năm trăm người và thống lĩnh mười người thật ra giống nhau, ngươi chỉ cần quản lý tốt mười Đội Đầu, họ sẽ quản lý binh sĩ thay ngươi.
Ngưu Cao đương nhiên biết Lý Diên Khánh đang an ủi mình, quản lý năm trăm người và quản lý mười người hoàn toàn khác nhau, trong lòng gã vẫn chưa có cơ sở, căng thẳng hai chân run rẩy.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Lúc đầu ta cũng chưa từng có kinh nghiệm quản lý binh sĩ, Chủng Soái lập tức ném cho ta năm trăm binh sĩ Tình Báo Doanh, sau đó để ta thống lĩnh vạn người đi phục kích quân đội Tây Hạ. Mỗi người đều phải đứng trước bước đầu tiên khó khăn, chỉ cần bước được bước đầu tiên, sau đó ngươi sẽ đi bình thản. Huống chi ngươi cũng đã suất lĩnh mấy chục tên lính ở Thần Tuyền Trại, hẳn là có kinh nghiệm.
Vương Quý ở bên cười nói:
- Lão Ngưu, ta dạy cho ngươi một biện pháp, là biện pháp của lão Lý lúc trước. Ngươi làm giải thi đấu luận võ, thủ hạ có thể đánh bại ngươi, ngươi tặng vị trí Đô Đầu cho hắn. Ta nghĩ với song giản của ngươi không ai đánh thắng được ngươi, như vậy uy vọng của ngươi sẽ có rồi.
- Biện pháp này không tồi, có thể thử một lần!
Lý Diên Khánh vui vẻ cười nói.
Ngưu Cao quyết định chắc chắn, gật đầu nói:
- Được! Ta không để ý nữa.

Mặc dù Lý Diên Khánh biết hắn có thể toàn quyền xử lý các loại quân vụ của Huyền Vũ Doanh, nhưng dù sao Chủng Sư Đạo cũng là cấp trên trực tiếp, hắn đổi kỵ binh hạng nặng thành kỵ binh hạng nhé, chuyện lớn như vậy hắn đương nhiên cũng cần phải báo cáo với Chủng Sư Đạo.
Chủng Sư Đạo nghe xong Lý Diên Khánh báo cáo, lão cũng không tỏ thái độ phản đối ngay lập tức, mà bình tĩnh hỏi:
- Tại sao ngươi muốn thay đổi kỵ binh giáp nặng thành kỵ binh giáp nhẹ?
- Khởi bẩm Đại Soái, nếu như chúng ta có thể đánh tan quân Lương Sơn trong một trận chiến, dùng kỵ binh giáp nặng đương nhiên là lựa chọn tốt nhất. Nhưng ti chức thấy bốn lần tác chiến trước, phát hiện quân Lương Sơn tác chiến vô cùng linh hoạt, họ am hiểu chia thành tốp nhỏ, xuất kích bốn phía, khiến quan binh khó lòng phòng bị. Tình huống này kỵ binh giáp nặng sẽ không có đất dụng võ. Trái lại, chúng ta dùng kỵ binh giáp nhẹ, lợi dụng sự nhanh nhẹn linh hoạt của kỵ binh, có thể đánh trọng thương quân Lương Sơn. Kỵ binh giáp nhẹ lại thích hợp chạy đường dài, cắt đứt đường lui hoặc tập kích quân địch, cho nên ti chức hi vọng đổi Huyền Vũ Quân thành kỵ binh hạng nhẹ.
- Vậy không phải phụ binh không có tác dụng sao?
- Phụ binh có thể huấn luyện làm bộ binh, nếu như gặp phải lượng lớn quân địch, chỉ dựa vào kỵ binh là không đủ, còn cần bộ binh dùng cung nỏ, sau đó kỵ binh xung kích xen kẽ, như vậy mới có thể cam đoan quân đội phát huy chiến lực lớn nhất.
Chủng Sư Đạo đã có kinh nghiệm kiếp sống quân lữ gần năm mươi năm, lão cũng không lập tức kết luận kế hoạch khinh kỵ này của Lý Diên Khánh. Lão biết, mặc kệ Lý Diên Khánh có nói hay cỡ nào cũng chỉ là bàn binh trên giấy, có tác dụng hay không còn phải xem hiệu quả thực chiến.
Chẳng qua lão đã quyết định toàn lực tài bồi đám tướng lĩnh trẻ tuổi Lý Diên Khánh, Lưu Kỹ, Vương Quý, Dương Tái Hưng; lão sẽ cho họ cơ hội, để họ phát huy tốt nhất năng lực và tài trí của mình.
Chủng Sư Đạo trầm tư một lát liền nói:
- Ta cũng không biết phương án của ngươi có đúng hay không, chẳng qua ta đã cho phép Huyền Vũ và Chu Tước thành quân đội độc lập, như vậy phân phối binh lực thế nào chính là chuyện nội bộ của các ngươi.
- Đa tạ Đại Soái ủng hộ!
Chủng Sư Đạo lắc đầu:
- Ta không ủng hộ ngươi, chỉ là không can thiệp ngươi, ta chỉ xem kết quả, chỉ thế thôi, đi thôi!

Chạng vạng tối ngày tiếp theo, ba ngàn kỵ binh từ Trần Châu đã tới quân doanh. Phải nói họ đều là bộ binh trải qua ‘huấn luyện kỵ binh’ trong vòng một năm, cũng không phải kỵ binh đúng nghĩa. Họ không có chiến mã của mình, kinh nghiệm tác chiến cũng không phong phú, tuổi tác bình quân chỉ có hai mươi, rất nhiều binh sĩ còn chưa hề trải qua khảo nghiệm chiến tranh.
Những binh lính này chủ yếu tới từ Hà Bắc và Tây Bắc, là thanh niên trai trai trẻ tuổi chọn lựa từ sương quân các Châu chuẩn bị gia nhập Cấm Quân.
Cũng không phải Cao Thâm cố gắng làm khó Chủng Sư Đạo, đãi ngộ một vạn trọng kỵ trong Cấm Quân cực kỳ hậu đãi, đệ tử hàn môn bình thường không có cơ hội gia nhập kỵ binh, những kỵ binh này phần lớn là con em quan lại quyền quý, kiêu căng cuồng vọng không phục lệnh tướng, lại không huấn luyện lâu dài, sức chiến đấu rất thấp, giao kỵ binh như vậy cho Chủng Sư Đạo sẽ là một phiền toái lớn, còn không bằng sử dụng kỵ binh kinh thành.
Cho nên Cao Thâm liên tục cân nhắc, mới quyết định giao ba ngàn binh sĩ trẻ tuổi trải qua huấn luyện kỵ binh hơn một năm cho Chủng Sư Đạo.
Trên quảng trường trước cờ lớn Huyền Vũ Doanh, hai ngàn ba trăm tên lính xếp hàng sẵn sàng. Lý Diên Khánh đứng trên đài cao, phía sau hắn là năm tên Đô Đầu vừa mới bổ nhiệm cùng phụ tá Mạc Tuấn, ngoài ra còn có hai văn lại trẻ tuổi.
- Tất cả tướng sĩ nghe đây, từ nay trở đi, các ngươi đã chính thức trở thành một thành viên trong kỵ binh Huyền Vũ Doanh. Quá khứ thế nào ta không quan tâm, tương lai sẽ thế nào ta cũng không biết, ta chỉ quan tâm hiện tại, chỉ cần là một thành viên của kỵ binh Huyền Vũ Doanh, vậy thì phải làm việc dựa theo quy củ của ta!
Ánh mắt nghiêm túc của Lý Diên Khánh đảo qua mọi người, lại chậm rãi nói:
- Ban đầu trên chiến trường Tây Hạ, có người nói Lý Diên Khánh ta là quan văn, không thích hợp nắm binh, vậy ta liền nói chúng ta luận võ, võ nghệ của ngươi vượt qua ta, ta nhường vị trí cho ngươi.
Hôm nay cũng như vậy, ngươi không muốn nghe quy củ của ta, vậy thì sớm nói ra. Ta cho các ngươi cơ hội, nếu như võ nghệ có thể vượt qua ta, ta cam tâm tình nguyện nhường lại vị trí Chỉ Huy Sứ. Lời không hay phải nói ở nơi này, không muốn so tài lại không nghe chỉ huy, vậy thì đừng trách Lý Diên Khánh ta quân pháp vô tình!
Lý Diên Khánh nói không nhanh, mặc dù không nghiêm khắc, nhưng trong giọng nói lại có một sự cường ngạnh không cho phép kháng cự. Tướng sĩ phía dưới lặng ngắt như tờ, yên lặng lắng nghe mỗi câu nói của chủ tướng.
- Mặc dù triều đình cho chúng ta chiến mã đều phối trí giáp nặng, nhưng ta muốn nói cho các ngươi, ta đã xin phép Chủ soái, kỵ binh Huyền Vũ Doanh không còn là trọng kỵ, mà là khinh kỵ. Cho nên phụ binh cũng không tồn tại, phụ binh thay đổi thành bộ binh, phân chia thành năm trăm trường thương binh và năm trăm cung nỏ binh. Từ hôm nay trở đi chúng ta khổ huấn một tháng, sau đó lao tới chiến trường!

Trời chưa sáng ngày thứ hai, tiếng trống đại doanh rời giường đã gõ ầm ầm. Các tướng sĩ thậm chí không kịp rửa mặt, liền chạy vội ra từ trong các doanh trướng. Chủng Sư Đạo trị quân nghiêm khắc, cũng biểu hiện trong tập kết, một hồi trống năm mươi tiếng, nhất định phải tập kết toàn bộ, coi như chân trần cũng phải vọt ra, người tới chậm lập tức đánh ba mươi trượng.
Tốc độ tập kết cực kỳ quan trọng với quân đội, gặp phải đánh lén phục kích, binh sĩ cần nhanh chóng tập kết, hình thành sức chiến đấu với tốc độ nhanh nhất. Năng lực phản ứng nhanh chóng này không phải ngày một ngày hai có thể làm được, nhất định phải quán triệt nghiêm ngặt trong sinh hoạt hàng ngày, dần tạo thành một thói quen, một đội quân tinh nhuệ bắt đầu từng li từng tí như vậy.
Lý Diên Khánh đứng dưới cờ lớn, chăm chú nhìn binh sĩ tập kết, trong đầu đang suy nghĩ lý niệm trị quân của mình.
Hắn muốn chế định một quy củ đẳng cấp sâm nghiêm trong Huyền Vũ Doanh, như vậy lúc tập kết, binh sĩ không cần nhất định chạy tới trước mặt chủ quan của mình, ở trước mặt bất cứ một tướng lĩnh nào, binh sĩ đều phải phục tùng chỉ huy, mặc dù có vẻ hơi hỗn tạp, nhưng cũng không loạn.
Như vậy không chỉ tốc độ tập kết nhanh hơn, trên chiến trường dù bị xáo trộn, cũng có thể nhanh chóng hình thành đội ngũ mới, hình thành lực chiến đấu mới.
Hắn biết rõ trong lịch sử lúc quân Tống đội mặt với sự xung kích của kỵ binh Nữ Chân, rất dễ rơi vào trạng thái hỗn loạn, tướng không tìm thấy binh, bình không tìm thấy tướng, trong lúc hỗn loạn không cách nào hình thành năng lực phản kích lần thứ hai, nhanh chóng tan vỡ, khiến cho kỵ binh Nữ Chân đơn phương đồ sát.
Muốn thay đổi cục diện bị động này, thì phải huấn luyện được một loại hình thức tác chiến toàn phương diện, lấy đội làm cơ sở, trong huấn luyện thực chiến, binh sĩ giữa đội với đội không ngừng trao đổi, nhanh chóng hình thành lực chiến đấu mới.
Hình thức này quan trọng ở Đội Đầu, Đội Đầu không thể cực hạn ở một người nào đó, mà là một loại tiêu chí đặc thù. Lý Diên Khánh nghĩ tới hồng đầu khôi. Đội Đầu tử trận trên chiến trường, một người khác tiếp tục đeo hồng đầu khôi này, hắn sẽ là Đội Đầu mới, khiến hồng đầu khôi có thể giống như nam châm, hấp dẫn binh sĩ ở bên cạnh gã, từ đó giữ được trận hình không loạn.
Mà Đô Đầu thì mang bạch đầu khôi, bạch đầu khôi của gã có thể tập kết nhiều đội ngũ lại, hình thành trường thương trận cường đại hơn, đây là chiến thuật hữu hiệu bộ binh đối phó kỵ binh, dùng lực lượng tập thể chiến thắng kỵ binh xung kích.
Lý Diên Khánh đang suy nghĩ, tiếng trống trận biến mất, binh sĩ tập kết hoàn tất, nhưng còn mười mấy tên lính đang vội vàng chỉnh sửa khôi giáp chạy tới bên này.
- Quân pháp quan ở đâu?
Lý Diên Khánh hô một tiếng chói tai.
Một Đội Đầu dáng người hùng tráng bước nhanh ra, ôm quyền khom người nói:
- Có mạt tướng!
Lý Diên Khánh chỉ mười mấy binh sĩ tới trễ:
- Bắt lại cho ta, mỗi người ba mươi trượng!
Đội Đầu vung tay lên, mười mấy binh sĩ chấp pháp xông lên, đè mười mấy tên lính, nâng trượng liền đánh, tiếng la khóc lập tức vang lên liên miên.
- Ngày mai nếu có người đến muộn, đánh năm mươi trượng!
Lý Diên Khánh lạnh lùng nói với tướng sĩ toàn quân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận