Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 569: Đuổi cùng giết tận.

Chương 569: Đuổi cùng giết tận.Chương 569: Đuổi cùng giết tận.
Thủy tặc trên tất cả chiến thuyền của Hắc Tâm Long Vương đều tận mắt nhìn thấy cảnh tượng chủ thuyền bị nổ tan nát, tất cả mọi người đều sợ mất hồn mất vía. Không ít thủy tặc kiến thức nông cạn tư tưởng ngu dốt, họ chưa từng gặp qua hỏa khí, còn tưởng rằng đây là bị sét trời đánh trúng. Họ sợ hãi quỳ trên boong thuyền liều mạng dập đầu, cầu xin ông trời tha thứ.
Mắt Đỗ Dương đỏ ngầu, hét lớn:
- Báo thù! Giết sạch quân địch báo thù!
Đúng lúc này, có binh sĩ hô lớn:
- Doanh trại chúng ta cháy rồi!
Mọi người quay đầu lại, thấy khói đặc cuồn cuộn ánh lửa ngút trời phía hang ổ của họ. Tất cả thủy tặc đều có gia quyến trên đảo, họ đều cho rằng quan binh đã giết vào trong đảo, lập tức hoảng loạn, bắt đầu có chiến thuyền quay đầu chạy trốn về đảo. Lúc này, đội tàu Ngạc Châu nổ vang tiếng trống, mấy chục chiến thuyền cùng đánh tới thuyền thủy tặc.
Mắt Đỗ Dương đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi muốn báo thù cho phụ thân. Gã không để ý chiến thuyền khác chạy trốn, chỉ dẫn mấy chiến vọt tới chiến thuyền ngàn thạch của Lý Diên Khánh. Gã biết chủ tướng quân địch chắc chắn ở trên chiếc thuyền này.
Đỗ Hắc Tâm có bốn trai hai gái, trong đó trưởng tử và thứ tử đều do vợ cả sinh ra, lớn lên rất giống gã. Nhất là thú tử Đỗ Dương hiển nhiên là một phiên bản của Đỗ Hắc Tâm, đầu lớn như cái đấu, mặt mũi dữ tợn, đôi mắt trâu cực kỳ dữ tợn. Mặc dù gã không có lòng dạ độc ác giống như huynh trưởng, ăn cướp thương thuyền cũng không đuổi cùng giết tuyệt, nhưng tính tình gã cực kỳ táo bạo, đầu óc cũng tương đối đơn giản, quyết định mục tiêu sẽ liều lĩnh muốn đạt tới.
Đỗ Dương tay phải cầm một cây đoản mâu, tay trái cầm một tấm thuẫn. Từ nhỏ gã được danh sư chỉ điểm, võ nghệ cực kỳ cao cường. Khi chiến thuyền năm trăm thạch của gã sắp tới chủ thuyền của quan binh, chủ thuyền cùng bắn tên tới, gần trăm mũi tên cùng phóng về phía gã. Đỗ Dương ngồi xổm trên boong thuyền, nâng thuẫn đón lấy, chỉ chốc lát trên đó cắm đầy mũi tên.
Ngay khi thủy quân chuẩn bị bắn vòng thứ hai, Lý Diên Khánh quát:
- Tất cả dừng tay!
Tất cả binh sĩ đều dừng bắn, cùng nhau nhìn lại Huyện quân. Lý Diên Khánh lấy cung đồng ra, rũi một mũi tên sắt, giương cung lắp tên, bỗng nhiên bắn ra một tên, tên sắt giống như thiểm điện vọt thẳng tới Đỗ Dương.
Đỗ Dương thấy mũi tên này tới rất hung mãnh, vội vàng nâng thuẫn đón đỡ. Lại nghe một tiếng bộp giòn tan, tấm thuẫn vỡ vụn, mũi tên sắt trực tiếp bắn thủng đầu lâu Đỗ Dương. Gã vẫn còn duy trì động tác nửa ngồi trước đó, giống hệt một pho tượng. Lúc này, hai thuyền va chạm nhau, thuyền lắc lư kịch liệt, thi thể mới ngã bịch ra boong thuyền.
Thuyền hai bên đều an tĩnh khác thường, tất cả mọi người trợn mắt há mồm. Họ chưa bao giờ nhìn thấy tiễn thuật cường đại như thế, không chỉ bắn nát tấm thuẫn, còn bắn thủng đầu lâu, sau lưng mỗi người đều sinh ra một luồng khí lạnh.
Lý Diên Khánh hô lớn một tiếng:
- Còn chờ cái gì, giết cho ta!
Trương Báo và Trương Ưng phản ứng đầu tiên, họ hét lớn một tiếng, nhảy lên chiến thuyền đối phương, một đao chém bay hai người. Dương Quang cũng phản ứng lại, hô lớn:
- Cùng tiến lên cho ta!
Gã cũng nhảy lên thuyền địch, mười mấy binh sĩ khác cũng vội vàng nhảy lên thuyền địch. Lý Diên Khánh lại đi tới đầu thuyền, nhìn hang ổ thủy tặc khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa ngút trời, trong lòng hắn đã mơ hồ đoán được là ai làm.
Lúc này, Hỗ Thanh Nhi lên thuyền lớn, hưng phấn hô:
- Đại ca, ta trở về rồi!
Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, thấy Hỗ Thanh Nhi toàn thân ướt sũng đứng trước mặt mình, đầu tóc rối bời, dán lên trán, gương mặt đỏ ửng, trong mắt lóe ra vẻ vui sướng. Mặc dù hơi chật vật nhưng Lý Diên Khánh cảm thấy nàng đẹp hơn bất cứ lúc nào. Hắn cảm động trong lòng, một tay ôm thật chặt nàng vào lòng, nhỏ giọng cười nói bên tai nàng:
- Về sau đừng học thêu nữa, khổ luyện phi đao ta cũng thích như vậy.
Gò má Hỗ Thanh Nhi ửng hồng, nàng ngượng ngùng cúi thấp đầu, cảm thụ cái ôm ấm áp của người trong lòng, hưởng thụ giây phút hạnh phúc này. Lý Diên Khánh chậm rãi buông nàng ra cười nói:
- Ta phát hiện phi đao của muội còn thành thạo tự nhiên hơn phi thạch, vậy muội hãy luyện phi đao đi! Dùng thủ pháp phi thạch ta dạy muội.
Hỗ Thanh Nhi cười hì hì một tiếng:
- Phi thạch phi đao đều phải luyện, sử dụng trong tình huống khác nhau.
Phi đao của nàng hôm nay phát huy kỳ diệu, khiến nàng càng thêm quyết tâm khổ luyện phi đao. Lúc này, nàng quay đầu vẫy tay một cái:
- Mang lên!
Một tên thủ hạ chạy vội tới, quỳ một chân xuống, trình đầu Hắc Tâm Long Vương lên. Hỗ Thanh Nhi dương dương đắc ý nói:
- Đây chính là thủ cấp của Hắc Tâm Long Vương, hắn bị Chấn Thiên Lôi nổ thành hai đoạn.
Lý Diên Khánh vui mừng, vội ra lệnh:
- Dẫn Phan Tam Lang tới!
Một lát, Phan Tam Lang bị dẫn lên boong thuyền, gã khom mình hành lễ:
- Tham kiến Huyện quân!
Lý Diên Khánh chỉ vào đầu người:
- Hắn có phải Hắc Tâm Long Vương hay không?
Phan Tam Lang nhìn thoáng qua, lập tức nói:
- Đúng là hắn! Mi tâm của hắn có một nốt ruồi đen lớn, người khác không giả trang được.
Lý Diên Khánh vung tay lên, để binh sĩ dẫn gã xuống, lại ra lệnh treo đầu người lên cột buồm. Tin tức Hắc Tâm Long Vương bị nổ chết nhanh chóng truyền khắp toàn quân, mọi người reo hò, sĩ khí tăng mạnh.
Trái ngược, tin tức phụ tử Hắc Tâm Long Vương bị giết khiến cho lòng quân thủy tặc sụp đổ. Lại thêm hang ổ bị đánh úp, họ nghĩ tới sự an toàn của người nhà, chiến thuyền vội vàng thoát khỏi chiến trường, bỏ chạy tới hang ổ Quân Sơn.
Lý Diên Khánh hạ mệnh lệnh toàn quân truy kích. Thủy quân Ngạc Châu toàn lực đuổi theo, liên tục đuổi kịp thuyền địch, họ không chấp nhận đầu hàng, giết chết toàn bộ thủy tặc trên thuyền. Sau nửa canh giờ, đám thủy tặc vội vàng bỏ thuyền trốn lên Quân Sơn, thủy quân cũng theo đuôi lên mặt đất. Lúc này, Lý Diên Khánh hạ mệnh lệnh giết tuyệt:
- Truyền lệnh chư quân, không tiếp thụ thủy tặc đầu hàng, phàm là nam tử trên đảo bất luận già trẻ giết sạch, lấy đầu người thỉnh công, nghiêm cấm cướp giật, kẻ trái lệnh chém!
Mấy trăm thủy quân xông lên đảo Quân Sơn, đánh tới hang ổ thủy tặc. Lý Diên Khánh lại ra lệnh Mạch Thạch dẫn mấy chục chiếc thuyền nhỏ tuần tra bên ngoài, chặn đường thủy tặc ý đồ chạy trốn.
Lúc này, Trương Thuận dẫn thủ hạ tới cáo biệt, gã đứng trên thuyền nhỏ ôm quyền nói:
- Hôm nay mắt thấy thần uy của Lý Huyện quân, Trương Thuận mới biết thiên ngoại hữu thiên. Trương Thuận cam đoan không làm thủy tặc nữa, sẽ bắc thượng Trung Nguyên, ẩn thân giang hồ, giết ác tế bần, làm một số chuyện khoái ý.
Lý Diên Khánh thành khẩn nói với gã:
- Kim binh sắp xâm lược Đại Tống quy mô lớn, đồ thán đồng bào ta. Vì sao Trương tráng sĩ không đi theo Lý Diên Khánh ta kháng Kim giết địch, cứu vớt ngàn vạn lê dân chứ?
Trương Thuận khom người nói:
- Nếu quả thực có ngày đó, Trương Thuận nhất định tới đầu nhập Huyện quân, xuất lực khuyển mã cho Huyện quân!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Vậy ta sẽ chờ mong Trương tráng sĩ sớm tới!
- Chúc Huyện quân đường làm quan thuận gió, Trương Thuận cáo từ!
Trương Thuận lập tức dẫn mười mấy tên thủ hạ rời khỏi chiến trường, chạy v ề phía xa trong hồ Động Đình. Hỗ Thanh Nhi nhìn qua bóng lưng của gã thở dài:
- Công phu dưới nước của người này cực kỳ ghê gớm, vì sao đại ca không khuyên hắn lưu lại?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Mỗi người đều có giấc mộng của mình, chỉ cần hắn không còn nguy hại Trường Giang, ta sẽ không ngăn cản hắn. Nhưng ta tin tưởng, sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ đi theo ta!
Nói tới đây, Lý Diên Khánh lại giỡ chiến kiếm của mình xuống, giao cho Hỗ Thanh Nhi nói:
- Làm Giám quân thay ta, tuần sát toàn đảo, phát hiện người đánh cướp làm trái kỷ luật có thể bắt lại cảnh cáo, phàm có người dám đụng vào phụ nũ, chém thẳng!
- Thanh nhi tuân lệnh!
Hỗ Thanh Nhi nhận chiến kiếm, quay đầu lại nói với Dương Quang và bốn tên thủ hạ:
- Các ngươi đi theo ta!
Năm người đi theo Hỗ Thanh Nhi chạy lên b ờ. Lý Diên Khánh lại nói với Trương Báo và Trương Ưng:
- Các ngươi đi cùng với nàng, nhắc nhở nàng đừng quá kích động!
Hai người gật nhẹ đầu, cũng đi theo Hỗ Thanh Nhi chạy lên đảo, lúc này Lý Diên Khánh mới mang theo mấy tên thân binh lên đảo.
Tôn chỉ của Lý Diên Khánh là diệt cỏ tận gốc. Qua nhiều năm như vậy giặc cướp Trường Giang vẫn không ngừng, một nguyên nhân lớn nhất chính là thủy tặc chưa hề bị trảm thảo trừ căn. Đỗ Hắc Tâm làm nhiều chuyện ác, nhưng trong lúc vô tình gã làm một chuyện rất chính xác, hợp nhất hoặc diệt trừ thủy tặc trung du Trường Giang, cho nên chỉ cần tiêu diệt hoàn toàn Hắc Tâm Long Vương và thủ hạ của gã, Trường Giang sẽ an bình rất nhiều năm.
Dù cho tương lai lại xuất hiện thủy tặc, cũng chỉ là giặc cướp đơn lẻ nhỏ bé, bộ khoái một huyện đủ để ứng phó rồi, huống chi còn có hương binh thủy quân Ngạc Châu, ít nhất trong vòng mười mấy năm sẽ không còn thủy tặc. Chẳng qua Lý Diên Khánh cũng biết, qua mấy chục năm, hồ Động Đình lại nổi sóng gió, một trận khởi nghĩa nông dân quy mô lớn sẽ lại bùng nổ ở hồ Động Đình.
Lúc hoàng hôn, cuối cùng kết thúc tiêu diệt toàn đảo, chém giết hơn bảy trăm người. Tất cả nam tử trên đảo đều bị diệt trừ, chỉ còn hơn bốn trăm nữ tử. Cũng có mười mấy tên binh sĩ thủy quân vì đánh cướp tài vật bị phạt đòn năm mươi quân côn, còn ba tên lính xâm phạm phụ nữ bị chém giết tại chỗ.
Khi đám nữ tử được đưa tới trước mặt Lý Diên Khánh, các nàng sợ hãi hồn không phụ thể, cùng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ. Lý Diên Khánh lạnh lùng nói với hơn bốn trăm nữ tử:
- Trong lòng các ngươi hẳn là rõ ràng, phụ thân huynh đệ hoặc trượng phu nhi tử của các ngươi gây họa Trường Giang nhiều năm, chết không đủ chuộc tội nghiệt. Chẳng qua ta không muốn đuổi cùng giết tận, sẽ tha cho những nữ nhân các ngươi, gia tài của các ngươi ta sẽ trả lại cho các ngươi một phần, đi nương nhờ họ hàng bạn bè đi!
Chúng nữ tử đều rưng rưng bái tạ. Lý Diên Khánh sai người dẫn các nàng đi, sau khi trời sáng trả tài vật đưa các nàng rời đi. Lúc này, Trương Hổ chỉ vào mười mấy nữ tử trẻ tuổi khác nói:
- Đây là nữ tử bị thủy tặc cướp lên đảo, bị ép vào thanh lâu, các nàng không có tiền tài, Huyện quân, xử trí các nàng thế nào?
Lý Diên Khánh gật đầu, phân phó:
- Cho mỗi người các nàng một trăm lạng bạc ròng, ngày mai cũng trục xuất các nàng trở về.
Chúng nữ tử nghẹn ngào khóc rống, cùng quỳ xuống khấu tạ. Lý Diên Khánh trấn an các nàng vài câu, lúc này mới sai binh sĩ đưa các nàng trở về nghỉ tạm. Lúc này, Hỗ Thanh Nhi vội vàng tiến tới nhỏ giọng nói:
- Chúng ta lật tất cả thi thể, không có phát hiện bóng dáng Yến Thanh.
- Thôi vậy, đoán chừng hắn đã rời đi trước một bước rồi.
Lý Diên Khánh thở dài, xem ra Yến Thanh vẫn không cởi được khúc mắc, hắn cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Lần này tiêu diệt Hắc Tâm Long Vương thu hoạch cực kỳ phong phú, chỉ lương thực đã có thể thu được sáu vạn thạch, còn có mười mấy vạn quan tiền và mấy vạn lượng vàng bạc, các loại trang sức châu báu nhiều vô số kể, còn có hơn năm trăm chiếc thuyền lớn nhỏ. Hắc Tâm Long Vương làm hại Trường Giang hơn mười năm, tích lũy rất nhiều tài phú, cuối cùng trở thành chiến lợi phẩm của quan binh.
Ba ngày sau, tiêu diệt toàn đảo hoàn tất, còn giết chết hơn ba mươi tên thủy tặc giấu trong rừng cây và trong sơn động. Cùng lúc đó, Lý Diên Khánh dẫn thủ hạ chứa tất cả lương thực tài phú lên thùng đựng chất lên thuyền, một mồi lửa thiêu đốt nhà kho và kiến trúc khác của Đỗ Hắc Tâm, lúc này đội tàu mới rời khỏi đảo Quân Sơn, trùng điệp chạy tới huyện Gia Ngư.

Bạn cần đăng nhập để bình luận