Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1008: Đánh đêm xuất kích

Chương 1008: Đánh đêm xuất kíchChương 1008: Đánh đêm xuất kích
Mặc dù Yến Thanh và họ tuổi tác tương đương, lại hết sức thành thục, cũng có sự trầm ổn của chủ tướng, nếu không Lý Diên Khánh không có khả năng để gã làm chủ tướng lần xuất chinh này.
- Các ngươi suy nghĩ một chút, vì sao Đô Nguyên Soái phái các ngươi tới, điểm chung của các ngươi ở đâu? Ta không chỉ tuổi tác, mà là chỉ ưu thế tác chiến.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Triệu Vũ bỗng nhiên thốt ra:
- Đánh đêm!
Lúc này mọi người mới chợt hiểu được, mấy người bọn họ đều là cao thủ đánh đêm, bao gồm một vạn quân đội cũng là quân đội xuất sắc nhất trong huấn luyện đánh đêm.
- Thân phận của chúng ta hiện giờ với quân Tề mà nói là loạn phỉ Lương Sơn Bạc, chỉ có xuất kích ban đêm mới có lợi cho che giấu thân phận của chúng ta, vả lại đánh đêm cũng là am hiểu của chúng ta, vì sao không lợi dụng cẩn thận.
Yến Thanh dứt khoát tìm khối đá lớn vuông vức, gọi mấy người tới, gã lấy mấy hòn đá bày lên đá lớn:
- Đây là Lương Sơn Bạc, đây là sông Ngũ Trượng, đây là huyện Cự Dã, đây là quan đạo bắc thượng.
Yến Thanh dùng bùn đất vẽ hồ nước, dòng sông, thành trì và quan đạo lên tảng đá lớn, gã lại đặt một hòn đá lớn bên cạnh dòng sông:
- Đây là đội thuyền vận chuyển lương thực của quân địch, mọi người nói một chút vì sao Lưu Ích không mang lương thực lên bờ?
Triệu Vũ suy nghĩ một chút:
- Hẳn là không trưng thu được xe ngựa từ dân gian, xe ngựa đều đi theo đám người Trương Vinh bắc thượng rồi.
- Đây là một mặt, còn một mặt, kỳ thực Lưu Ích cũng muốn vận chuyển lương thực đường thủy. Hiện giờ hắn án binh bất động, trên thực tế là muốn nhìn một chút trong Lương Sơn Bạc có thủy quân tới tập kích thuyền lương hay không.
- Điều này hơi mạo hiểm, không tập kích thuyền lường, không phải là trong hồ không có thủy quân.
Yến Thanh gật đầu:
- Cho nên Đô Nguyên Soái phái ta làm chủ tướng, mọi người đều biết ta là Đô Thống Tình Báo Quân, thu thập tình báo là sở trường của ta. Trước khi xuất chiến, ta đã phái người cẩn thận tìm tòi ngọn nguồn của Lưu Ích này.
Hai năm trước Lưu Ích này vẫn là nông dân phụ thành Hà Bắc, Kim binh đánh tới, ngay cả dũng khí chạy về hướng nam hắn cũng không có, ngoan ngoãn làm thuận dân. Người này so với nói hắn cẩn thận, không bằng nói hắn nhát gan. Lúc tiêu diệt nghĩa quân đầu đà Trương Tam ở Trần Châu năm ngoái, trong đêm quân doanh có ngựa chấn kinh, hắn liền cho rằng quân địch cướp trại, lập tức giả trang thành tiểu binh chạy trốn, là người đầu tiên chạy ra khỏi đại doanh, về sau trở thành trò cười cho toàn quân.
Chủng Liệt nhướng mày:
- Một người nhát gan nhu nhược như thế, Lưu Dự lại để hắn làm chủ soái?
- Đây chính là mấu chốt, rõ ràng là một người nhát gan vô năng, vì sao Lưu Dự lại để hắn làm chủ soái? Không sợ hắn làm mất ba vạn đại quân sao?
Yến Thanh nhìn qua đám người đang trầm tư, lại khẽ cười nói:
- Ta phân tích có hai nguyên nhân, đầu tiên thực chất Lưu Dự khinh miệt nghĩa quân Trương Vinh, cho rằng giống như nghĩa quân khác, đều là một đám ô hợp, một trận chiến liền tan nát, thực ra đây là sự khinh địch của Lưu Dự.
- Nguyên nhân thứ hai, ngay ở Lưu Ích là bào đệ của Lưu Dự, Lưu Dự không tin được đại tướng khác, nhất là lần này gã phái Vân Tòng Quân tinh nhuệ nhất của mình. Vân Tòng Quân hoặc do gã tự mình thống soái, hoặc là con trai thống soái, lần này để bào đệ thống soái một vạn Vân Tòng Quân, cũng là đạo lý này.
Triệu Vũ bỗng nhiên nói:
- Thực ra mục tiêu chúng ta tới Lương Sơn Bạc lần này, căn bản không phải Lưu Dự, đúng không?
Yến Thanh giơ ngón cái lên:
- Vẫn là Triệu tướng quân nhìn thấu triệt!
Gã dựng thẳng eo, nói với mọi người:
- Ta không ngại nói cho các vị, nhiệm vụ lần này của chúng ta là cướp đoạt Phủ Đại Danh, đánh xuống căn cơ để tương lai thu phục Hà Bắc.
- Thế nhưng Phủ Đại Danh có Kim binh trấn giữ!
Yến Thanh cười nói:
- Đây chính là nguyên nhân Đô Nguyên Soái dùng quân cờ Lương Sơn Bạc anỳ. Chờ lúc Lưu Dự không giải quyết được Lương Sơn Bạc, yêu cầu cấp bách ngoại viện, Kim binh Từ Châu không thể động tới, Kim binh Yên Kinh chưa quen thuộc tình hình, đương nhiên chỉ có thể là Kim binh Phủ Đại Danh xuôi nam.

Màn đêm buông xuống, Yến Thanh dẫn một vạn binh sĩ lên bờ phía bắc huyện Cự Dã, vòng qua chạy tới đại doanh quân Tề.
Mặc dù Yến Thanh cho rằng Lưu Ích vẫn có suy nghĩ để đội thuyền tới Lương Sơn Bạc, nhưng gã sẽ không thực sự ngồi chờ đội thuyền quân địch chuyên chở tới cửa, như thế quá bị động, không phải phong cách làm việc của Yến Thanh gã.
Mục đích của Yến Thanh là muốn hoàn toàn tiêu diệt ba vạn quân Tề bắc thượng lần này, vì áp dụng chiến lược lừa gạt thành công, Yến Thanh làm đủ công việc, xóa sạch vết tích của tất cả quân Tống, buộc một miếng vải xanh trên cánh tay trái mỗi tên lính, giống như binh sĩ của Trương Vinh, biểu thị là ‘quân khăn xanh’, mặt khác trên cờ lớn cũng viết chữ ‘Trương’, mặt khác trên cờ xí chủ tướng viết chữ ‘Thạch’.
Tất cả chứng cứ cho thấy, họ chính là quân đội của Trương Vinh, do Phó tướng Thạch Tú dẫn đầu.
Đương nhiên, còn một tiền đề khác chính là binh sĩ không thể bị bắt, một binh sĩ cũng không được. Điểm này Yến Thanh cũng không tuyệt đối nắm chắc, gã chỉ có thể làm hết sức.
Quân Tống mai phục trong một rừng cây cách đại doanh quân địch hơn một dặm, nơi này đương nhiên có trinh sát của quân Tề, chỉ là bị quân Tống xử lý, không thể phát ra cảnh báo kịp thời, khiến góc đông bắc đại doanh xuất hiện một lỗ thủng.
- Đô Thống, đối phương lại có doanh trướng!
Chủng Liệt không kìm được hưng phấn trong lòng, khẽ nói với Yến Thanh.
- Rất bình thường, Vân Tòng Quân đều có trướng hành quân lâm thời.
- Vậy chúng ta có thể dùng hỏa công hay không?
Chủng Liệt đề nghị.
Yến Thanh trầm tư chốc lát nói:
- Hỏa công thì có thể, nhưng không thể dùng hỏa dược tiễn, chỉ có thể dùng hỏa tiễn bình thường.
- Ti chức hiểu được!
Chủng Liệt nhanh chóng lui xuống.
Yến Thanh nghĩ tới chính là hỏa công, bình thường mà nói, nếu như dùng đại trướng hạ trại, như vậy nhất định phải làm cực kỳ thích hợp các loại biện pháp đề phòng, ví dụ như trinh sát bên ngoài, tháp canh, và rào doanh cao lớn. Mặc dù Tề quân đều có những biện pháp này, nhưng cũng không thích hợp, chỉ có bề ngoài.
Ví dụ như cơ chế trinh sát tuần hành tác động lẫn nhau, để phòng ngừa trinh sát bị quân địch xử lý, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, trinh sát tuần hành đều phải thay đổi vị trí tuần tra, hoặc là trở về báo cáo cương vị, một khi trinh sát không xuất hiện kịp thời, chắc chắn gây nên sự cảnh giác.
Mà trinh sát nơi này biến thành trạm gác cố định, sau khi lính gác đi ra ban đêm sẽ không xác nhận lại, chỉ là một loại hình thức. Nói cho cùng, vẫn là đối phương khinh thường nghĩa quân Lương Sơn Bạc, không để nghĩa quân trong lòng, điều này sáng tạo cơ hội hỏa công.
Đã tới thời gian canh một, Chủng Liệt dẫn ba trăm binh sĩ bắt đầu hành động, họ nhanh chóng dán vào góc đông bắc, nơi này có một tháp canh, lính gác bên trong đã bị trinh sát quân Tống xử lý, đổi thành binh sĩ quân Tống, tòa tháp canh này lại biến thành tai mắt của quân Tống.
Trên tháp canh xuất hiện một ánh lửa, biểu thị chung quanh không người. Chủng Liệt dẫn ba trăm binh sĩ nhanh chóng dán vào quân doanh, nhưng các binh sĩ cũng không tiến vào quân doanh, mà đặt sáu thùng lớn trên mặt đất, bên trong đầy dầu hỏa.
Các binh sĩ đều mang theo hỏa tiễn truyền thống, quấn vải dầu quanh mũi tên, họ ngâm một chút trong thùng dầu hỏa, chuẩn bị châm lửa, cùng lúc đó, mười bó đuốc cũng xuất hiện.
Bó đuốc xuất hiện có nghĩa quân đội đã bại lộ trước mắt lính gác quân địch, binh sĩ quân Tống lập tức giương cung bắn tên khi bó đuốc được đốt lên, mỗi nhánh hỏa tiễn bay lên không, vọt tới quân doanh.
Cách đó không xa một tháp canh khác phát hiện tình hình ngọn lửa, vội vàng gõ cảnh báo.
CÙng lúc này, Triệu Vũ dẫn một đội quân khác cũng bắn hỏa tiễn vào quân doanh từ góc tây nam, hỏa tiễn đầy trời bắn vào đại doanh từ hai phương hướng đông bắc và tây nam.
Lưu Ích có thói quan ngủ sớm dậy sớm, đây là thói quen cuộc sống làm nông nhiều năm tạo thành, trời tối không bao lâu gã liền ngủ rồi, lúc canh bốn sẽ thức dậy.
Lúc canh một, toàn bộ đại doanh đều đang ngủ say, khi cảnh báo gõ vang, đã có vài chục đại trướng bị nhen lửa, lửa lớn lan tràn nhanh chóng, mượn nhờ gió sông Lương Sơn Bạc thổi tới, khiến thế lửa thiêu đốt càng thêm mạnh mẽ.
Các binh sĩ bừng tỉnh, la lớn vọt ra từ trong doanh trướng. Rất nhiều binh sĩ còn đi chân trần, họ cực kỳ hoảng sợ chạy trốn tới cửa lớn.
Lưu Ích cũng bị thân binh đánh thức:
- Tướng quân mau dậy đi, chuyện lớn không ổn rồi, đại doanh bốc cháy rồi!
Lưu Ích sợ hãi ngồi dậy, run giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Không biết!
Khắp nơi trong đại doanh đều là lửa, đã hỗn loạn.
Lúc này, Lưu Ích nghe được tiếng la khóc bên ngoài. Trướng soái của gã ở trung bộ đại doanh, bên ngoài truyền đến tiếng khóc có nghĩa lửa lớn đã thiêu tới đây. Gã sợ hãi hồn không phụ thể, xuống giường tìm giày khắp nơi:
- Giày của ta đâu?
Mấy tên thân binh xông tới hô to:
- Lửa đã thiêu tới, tướng quân đi mau!
Lưu Ích cũng không đoái hoài tìm giày nữa, được mấy tên thân binh đỡ ra đại doanh. Chỉ thấy bên ngoài thế lửa ngập trời, toàn bộ bầu trời đều bị lửa lớn chiếu đỏ, binh sĩ kết thành đám kêu khóc chạy qua bên này. Họ đều bỏ chạy hướng đông, bên kia là cửa lớn quân doanh, cũng không bốc cháy.
Lưu Ích được thân binh nâng lên chiến mã, giục ngựa chạy trốn:
- Tránh ra, người trước mặt tránh ra!
Thân binh của gã lớn tiếng hô, mở đường phía trước, chiến mã không ngừng đụng đổ binh sĩ.
Bỗng nhiên, một binh sĩ bị đụng đổ bò dậy từ dưới đất, gã tức giận giơ trường mâu, ra sức ném một cái, đâm thẳng vào lưng Lưu Ích.
Lúc này một vạn binh sĩ quân Tống đã vây quanh đại doanh, nhất là ba ngàn binh sĩ tập trung ngoài cửa đông, họ bắn tên như mưa, bắn về phía binh sĩ quân Tề dày đặc đang chạy trốn tới. Khắp nơi trên mặt đất ngoài cửa lớn là thi thể binh sĩ quân Tề, đã chồng chất như núi nhỏ.
Nhưng ngọn lửa hun sấy vẫn khiến vô số binh sĩ kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên vọt ra đại doanh. Vô số binh sĩ thậm chí kêu khóc leo ra, đâu khỏ xin tha mạng, nhưng vô dụng, họ vẫn chết dưới mũi tên vô tình của quân Tống.
Chiến tranh tàn khốc như vậy, không phải anh chết là tôi sống, không có quá nheièu từ bi. Từ khi các binh sĩ mặc giáp đi ra chiến trường, vận mệnh của họ đã chú định rồi, hoặc chiến thắng về quê, hoặc chiến tử sa trường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận