Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 543: Phan Tào quyết liệt.

Chương 543: Phan Tào quyết liệt.Chương 543: Phan Tào quyết liệt.
Án Phạm đảng chấn kinh triều chính lan truyền khắp kinh thành trong vòng một ngày, các quán trà quán rượu trong kinh thành đều đang bàn luận sôi nổi. Tào gia cũng không loại lệ, tin tức này cũng khiến Tào gia cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, nhất là trong mười ba quan viên bị giáng chức còn dính tới con rể Tào gia, càng khiến nhà họ Tào từ trên xuống dưới đều cực kỳ chú ý việc này.
Trong Tào phủ có người lo lắng Tào gia sẽ bị Lý Diên Khánh liên lụy, cũng có người thầm cười trộm, ai nói nhà lão Tam lại có một hiền tế như vậy?
Tào phu nhân Vương thị không biết nghe được tin này từ nơi nào, vừa vào cửa liền trách móc trượng phu:
- Ngươi có nghe hay không, Diên Khánh bị bãi quan rồi.
Phu nhân lên tiếng, Tào Tuyển không dám thất lễ, vội vàng nói:
- Không phải bãi quan, chỉ là xuống làm Tri Huyện.
- Vậy có khác gì bãi quan, đường đường Thị Ngự Sử xuống làm Tri Huyện nhỏ, truyền đi sẽ khiến người khác chê cười chúng ta.
- Vậy cũng không có cách nào, huống hồ ngày cả Tể Tướng, Xu Mật Sứ cũng bị giáng thành Tri Châu Thông Phán, ta cảm thấy Diên Khánh xuống làm Tri Huyện cũng không có cách nào.
- Ai nói không có cách nào!
Vương phu nhân trừng mắt lườm trượng phụ, kéo y qua một bên nhỏ giọng nói;
- Dù sao còn chưa kết hôn, ngươi đi hỏi A công thương lượng một chút, có thể hủy bỏ cuộc hôn nhân này hay không?
Tào Tuyển hoảng hốt:
- Phu nhân, như vậy sao được, sính lễ đều nhận rồi, mấy ngày nữa sẽ đón dâu, sao có thể hối hôn lúc này.
- Đồ vô dụng, ta đã biết ngươi có thể nói như vậy, cho nên ta để ngươi đi hỏi A công một chút, nói không chừng hắn cũng có suy nghĩ này thì sao?
- Ta không đi!
Tào Tuyển nổi giận.
Vương phu nhân trừng mắt hạnh:
- Ngươi rốt cuộc có đi hay không?
Tào Tuyển sợ vợ, đành phải cúi đầu phờ phạc đi về phía tiền viện.
Đúng lúc này, góc tường vang lên tiếng mèo kêu, liền thấy một bóng người nhỏ bé màu đỏ chạy đi như bay.
Tào Kiều Kiều chạy một hơi tới phòng A tỷ, hô lớn:
- Đại Thư nương, tỷ ở đâu?
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi lớn tiếng như vậy làm gì?
Tào Uẩn đang chỉnh đốn đóng gói thư viện của mình, qua mấy ngày nàng sẽ xuất giá tới Lý gia, gần vạn quyển sách và bức tranh này nàng đều muốn mang đi, hai ngày nay nàng loay hoay đầu óc quay cuồng.
Tào Kiều Kiều xông tới như một trận gió, vội vàng nói:
- Đại Thư nương, nương muốn hủy hôn rồi!
Soạt! Sách trong tay Tào Uẩn rơi xuống đất, nàng cũng sợ hãi:
- Muội… muội nói gì?
- Vừa rồi ta đang tìm mèo, vừa vặn nghe được nương đang ép cha hối hôn, dường như Lý đại ca xảy ra chuyện gì.
Tào Uẩn gấp rồi, nàng quay người bước nhanh tới phòng mẫu thân. Lúc này Vương phu nhân đang ngồi uống trà trong phòng sinh hoạt thường ngày, Tào Uẩn xông vào nổi giận nói:
- Mẫu thân, con gái có lời muốn nói!
- Con có chuyện thì từ từ nói, làm gì hung hăng như vậy, đây là thái độ với mẫu thân sao?
Vương phu nhân hết sức bất mãn đặt mạnh chén trà lên bàn.
Tào Uẩn nén giận nói:
- Con gái nghe nói mẫu thân muốn hối hôn?
- Lỗ tai con ngày càng dài đấy. Không sai, ta có suy nghĩ hối hôn, bởi vì ta nghe đồn, Lý Diên Khánh liên lụy vào một vụ án lớn của triều đình, bị giáng làm Tri Huyện nho nhỏ, cho nên ta cảm thấy cuộc hôn nhân này không thích hợp.
- Mẫu thân!
Tào Uẩn không nhịn được phẫn hận nói:
- Sính lễ đã nhận rồi, hôn kỳ cũng ấn định rồi, mẫu thân lại muốn hối hôn, có suy nghĩ tới cảm nhận của con gái hay không?
Vương phu nhân cũng nổi giận:
- Chính vì ta suy nghĩ thay con mới hối hôn. Nếu như lúc trước con gả cho anh họ, ta không có ý kiến gì hết. Hiện giờ hắn đã là Ngu Hầu võ quan thất phẩm rồi, lại vô cớ làm lợi Phan gia, con có biết cảm thụ của ta là gì?
- Loại tiểu nhân hèn hạ Vương Tuấn kia, con đập đầu chết cũng sẽ không gả cho hắn.
- Con —
Vương phu nhân giận dữ, tiến tới cho con gái một cái tát:
- Con còn dám nhắc tới một chữ chết, xem ta thu thập con thế nào, về phòng con đi, không cho phép con ra ngoài!
Tào Uẩn lẩn đầu bị mẫu thân phạt đòn, nước mắt nàng dâng lên, nghẹn ngào nói:
- Nếu như mẫu thân hối hôn, vậy con sẽ xuất gia làm ni cô. Con nói được làm được, không tin mẫu thân cứ đợi mà xem!
Tào Uẩn nói xong liền quay người chạy đi như bay. Trong lòng Vương phu nhân cũng buồn bực, nàng lần đầu tiên đánh đòn con gái. Nhưng nàng cũng tức giận, con gái sao có thể nói lời vô nghĩa đập đầu chết. Trong lòng nàng cũng cực kỳ lo nghĩ, không biết trượng phu có thể thuyết phục A công hủy bỏ cuộc hôn nhân này hay không?

Ngay khi Vương phu nhân hối hôn, trong phòng khách quý tiền viện Tào phủ, Phan Húc cũng đang thuyết phục Tào Bình hủy bỏ cuộc hôn nhân này.
Sở dĩ Phan Húc thuyết phục Tào Bình hủy bỏ hôn sự, là bởi vì trưởng tử Phan Luân của lão trở thành người ứng cử Tri Xu Mật Sứ. Thê tử của Phan Luân chính là cháu gái Tào Bình, lúc Vương Phủ nói chuyện với trưởng tử cũng đặc biệt chỉ ra điểm này. Điều này khiến Phan Húc rất căng thẳng, lão sợ Tào gia thông gia với Lý Diên Khánh sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của con trai mình.
- Hiền đệ, hai ta đều là người từng trải, bao nhiêu quan viên bị liên lụy trong vụ án Huyên Hữu đảng lúc trước tới giờ cũng không thể khôi phục danh dự. Lần này một khi án Phạm đảng mở rộng, Tào gia chắc chắn bị liên lụy. Ta rất lo lắng hiền đệ cũng giống như Chủng Sư Đạo khó giữ tuổi già, chức vị chức quan đều mất đi. Ta khuyên hiền đệ vẫn nên quyết đoán khi cần quyết đoán, vứt bỏ cuộc hôn nhân này, bảo toàn Tào gia…
Tào Bình càng nghe sắc mặt càng âm trầm, làm sao không hiểu mục đích thực sự của Phan Húc. Phan Húc đâu phải suy nghĩ thay Tào gia, rõ ràng là sợ Tào gia liên lụy tới Phan gia.
Tào gia có chút nguy hiểm, nếu như Phan Húc thực sự cân nhắc thay Tào gia, lão còn có thể hiểu được. Nhưng nguy hiểm cách Phan gia cả vạn dặm, Phan Húc đã khuyên lão cắt bỏ cuộc hôn nhân này, không để ý danh dự của Tào gia, đây chẳng phải quá ích kỷ rồi.
Tào Bình nhịn lửa giận trong lòng:
- Sính lễ của Lý gia đã đưa tới rồi, hôn kỳ cũng ấn định xong rồi, đột nhiên hối hôn không phải khiến người trong kinh thành chê cười. Lại nói chuyện lớn cả đời của Uẩn nương làm sao bây giờ? Ai còn dám cưới nàng?
- Như vậy là lo quá xa rồi, hiện giờ rất nhiều vợ chồng bất hòa đều có thể chia tay tái giá, huống chi còn chưa lập gia đình, đây cũng là điều bình thường. Nếu hiền đệ thật sự lo lắng chuyện lớn cả đời Uẩn nương, vậy có thể thông gia với Phan gia, Phan Võ cháu ta cũng rất thích Uẩn nương, vừa vặn ông trời tác hợp, hiền đệ cảm thấy thế nào?
Tào Bình cười nhạt một tiếng nói:
- Ta chẳng qua cảm thấy hơi kỳ quái, Phan huynh cũng phản đối bắc phạt trên triều hội, sao hiện giờ bởi vì Phạm Trí Hư phản đối bắc phạt mà bị bãi Tướng, tại sao Phan huynh lại thay đổi lập trường rồi?
- Ta không thay đổi lập trường, cho dù Thái Tướng Quốc cũng không thay đổi lập trường! Vả lại chuyện này dường như không liên quan tới bắc phạt, là án kết đảng, hiền đệ nhất định không thể gom hai chuyện lại thành một.
- Phan huynh cần gì lừa mình dối người, chiếu thư của Thiên tử căn bản không hề nhắc tới hai chữ ‘Phạm đảng’, là có người cố gắng truyền tin đây là đảng án, trong lòng chúng ta đều rõ ràng. Mười ba người Phạm Trí Hư bị giáng chức, nguyên nhân căn bản là họ phản đối bắc phạt, không liên quan tới kết đảng. Tào Bình ta chỉ hận mình không trở thành một thành viên trong đó, cho dù lúc đầu ta cố gắng một chút, trở thành một người trong đó, ta cũng cảm thấy vẻ vang. Chẳng qua may mắn cháu rể của ta làm vẻ vang thay ta, đây là vận may của Tào Bình ta.
- Ngươi —
Phan Húc tức giận đứng dậy, thẹn quá hóa giận nói:
- Nếu như hiền đệ thực sự trở thành một trong mười ba người của Phạm đảng, ta là người đầu tiên tuyệt giao với ngươi!
Tào Bình không thể nhịn được nữa, lão cao giọng hô:
- Dâng canh!
- Được! Được! Hiền đệ đã nhất định muốn nhận Lý Diên Khánh làm rể, vậy cũng chớ trách ta xác định rõ lập trường. Rất xin lỗi, thiệp mời đừng gửi cho Phan gia, gửi ta cũng không tới.
- Ta không cần, mời đi! Thứ cho ta không tiễn.
Phan Húc nổi giận đùng đùng ra ngoài, vừa vặn gặp Tào Tuyển, lão trừng mắt lườm Tào Tuyển, quay người bước nhanh rời đi.
Tào Tuyển hơi chậm chân, chỉ nghe thấy phụ thân cãi vã kịch liệt với Phan bá phụ, nhưng y lại không rõ ràng là chuyện cụ thể gì.
Lúc này, Tào Bình sắc mặt giận dữ cũng xuất hiện ở cửa ra vào, lão thấy con trai muốn đi tiễn Phan Húc, liền quát:
- Ngươi không cần tiễn hắn!
Tào Tuyển giật mình, là phụ thân trở mặt với Phan bá phụ sao? Y vội vàng vào phòng nhỏ giọng hỏi:
- Phụ thân, xảy ra chuyện gì?
Cơn giận của Tào Bình còn sót lại chưa tiêu, oán hận nói:
- Hắn lại tới khuyên ta hủy bỏ hôn sự của Diên Khánh với Uẩn nhi, hắn đã quên mất cháu trai Phan Nhạc của mình do ai cứu ra, tên khốn vong ân phụ nghĩa!
Tào Tuyển lập tức sợ hãi tim đập thình thịch, may mắn y chưa có mở miệng, nếu không sẽ bị phụ thân mắng thảm rồi.
Tào Bình giận dữ nói:
- Càng khiến ta không thể nào tiếp thu được chính là, hắn luôn mồm thảo phạt Phạm đảng, trái phải đều không rõ ràng được, thế nhưng lại đứng trên một đường thẳng. Tào Bình ta không có bằng hữu như vậy, về sau cũng không cho phép các ngươi qua lại với Phan gia!
- Phụ thân là muốn tuyệt gia với Phan bá phụ, không, Phan Húc hay sao?
- Không khác nhiều đâu! Đạo khác biệt không cùng mưu, nếu như hắn công khai ủng hộ Vương Phủ, vậy hai nhà Phan Tào tuyệt giao là chắc chắn.
Nói tới đây, Tào Bình lại nhìn con trai một chút:
- Con tới đây có chuyện gì?
- Con cũng tới vì chuyện của Diên Khánh, con rất lo lắng cho hắn.
Sắc mặt Tào Bình dịu đi một chút, nói với con trai:
- Con lo lắng cho hắn là bình thường, ta cũng rất lo lắng, nhưng ánh mắt của chúng ta cần phải nhìn xa hơn một chút, mọi thứ có hại tất có lợi. Mặc dù hiện giờ Diên Khánh bị giáng chức, nhưng có thể về sau đây chính là tiền vốn để hắn quật khởi.
- Phụ thân, được không?
Tào Bình gật đầu:
- Chỉ cần Thái tử không ngã, thì chắc chắn có thể!
Tào Tuyển rốt cuộc tìm được lý do giải thích với thê tử, chỉ cần tổ phụ kiên quyết ủng hộ cuộc hôn nhân này, vậy thê tử cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp nhận.
Lúc này, Tào Bình lại nghĩ tới một chuyện, nói với con trai:
- Ngày mai không phải tiệm mới của Bảo Nghiên Trai mở cửa sao?
- Đúng vậy! Ở bên cạnh cửa hàng binh khí Lương Công của chúng ta, ngày mai hài nhi sẽ tới.
- Ngươi nói một tiếng cho thân gia, ta sẽ đích thân tới mừng khai trương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận