Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 746: Sự kiện trọng đại (hạ)

Chương 746: Sự kiện trọng đại (hạ)Chương 746: Sự kiện trọng đại (hạ)
Thời điểm canh một, mười bóng đen đã lặng lẽ mò tới dưới thành, tướng lĩnh cầm đầu đứng ở dưới thành, trên tay cầm cuộn dây thừng, ngẩng đầu lạnh lùng chăm chú nhìn lên trên đầu thành, trên đầu thành truyền tới tiếng cú kêu, đây là tín hiệu, y cõng chiếc bao lớn trên mặt đất lên lưng, vung tay, ném cuộn dây thừng bay lên, cái móc đầu trước của dây thừng vừa hay móc chuẩn vào lỗ châu mai, binh sĩ kéo dây thừng, vừa vươn người, leo lên nhanh nhẹn như khỉ, những binh lính khác lũ lượt bắt chước trèo lên thành.
Trên đầu thành, Yến Thanh đã kéo được mười binh sĩ mang đầy vũ khí hỏa lực lên thành, đây là phương án đã bố trước đâu vào đấy từ trước, Yến Thanh trước tiên tiến hành tiếp ứng, sau đó mang vũ khí lên thành.
Thủ lĩnh lên thành là Phó Tướng Dương Quang của Yến Thanh, y thấp giọng hỏi:
- Tình hình thế nào?
Yến Thanh lắc đầu,
- Tình hình không được tốt lắm, trên cầu thành có binh sĩ trấn giữ, còn có một cánh cổng sắt được khóa lại bởi chiếc khóa lớn nữa!
Dương Quang nhìn xa xăm về phía cầu thành, đó là một đoạn tường thành nối huyện thành và Thương Thành, dài khoảng ba trăm năm mươi bước, cao ba trượng, rộng không tới một trượng, tương đối chật hẹp, ở giữa có một hàng rào, hiện tại vấn đề chính là bên trong hàng rào có một cánh cửa sắt, trên đầu thành còn có vài chục tên lính trấn giữ, rất khó để đi qua.
- Vậy làm sao bây giờ?
Dương Quang có chút sốt ruột hỏi.
Khoảng thời điểm canh hai phóng hỏa, hiện tại còn chưa qua được cầu thành, làm sao phóng hỏa?
Yến Thanh lục lọi vũ khí mà Dương Quang mang đến, có túi dầu hỏa, sắt đánh lửa, hỏa nha, hỏa tiễn, có một binh sĩ còn cõng một viên chấn thiên lôi, Yến Thanh lấy hỏa nha ra, nếu thực sự không được thì sẽ dùng nó để châm lửa.
Nhưng bên trong Kho Lê Dương đều là nhà kho, làm sao có thể đốt được? Dương Quang sốt ruột nói.
Yến Thanh cười nói:
- Ta bắt được hai tên tù binh, bọn chúng nói bởi vì cỏ khô quá nhiều, liền chất đầy ngoài trời, nếu như chúng ta phóng mười hỏa nha, có lẽ sẽ có một cây có thể đốt cháy được cỏ khô, đương nhiên đều kiện tiên quyết là dưới tình huống không còn cách.
- Vậy Yến ca có cách gì sao?
Yến Thanh gật nhẹ đầu,
- Để ta thử xem sao.
Yến Thanh cởi bỏ áo giáp, bên trong vận một thân y phục màu đen của bóng đêm, hắn mang theo cây gậy châm lửa, địu một túi dầu hỏa, cầm dao găm và cung tên, địu thêm một túi vải, bên trong túi vải là một cuộn dây thừng nhỏ, sắp xếp hết đồ, Yến Thanh chạy như bay về hướng cầu thành phía xa.
….
Trong khu rừng cách Huyện thành phía bắc khoảng hai dặm, ba ngàn kỵ binh dưới sự chỉ huy của Vương Quý và Ngưu Cao đang chăm chú nhìn về phía Huyện thành ở đằng xa.
Theo tin tình báo họ nhận được, trong Huyện Lê Dương có hai ngàn Kim Binh, trong đó Nữ Chân có khoảng hai trăm người, một nghìn tám trăm khác là quân Hán, nhánh quân này đối với bọn họ mà nói chỉ là một đĩa thức ăn nhỏ, điều khiến Vương Quý hứng thú không phải là Huyện Lê Dương mà là kho Lê Dương. Bên trong kho Lê Dương có hàng trăm vạn gánh cỏ khô, mà chỉ có một vạn trọng quân trấn thủ, quân đội của y chưa đến tay, Vương Quý liền nghĩ tới Huyện Lê Dương.
Vương Quý tiến vào Hà Bắc đã nửa tháng, trong nửa tháng này bọn họ đã công phá được mười huyện, tiêu diệt một vạn năm ngàn Kim Binh, trong đó có hai ngàn Nữ Chân Kim Binh, số còn lại là quân Hán, không chỉ vậy, bọn họ ba lần tập kích đội vận chuyển lương thực, tạo được sự ảnh hưởng rất lớn ở Hà Bắc.
Nhưng trong lòng Vương Quý hiểu rõ, bọn họ thiêu hủy kho lúa bờ Nam Hoàng Hà, cũng không ảnh hưởng gì lớn tới Kim Binh vây công kinh thành, càng không cần nói tới tập kích đội vận chuyển lương thực, cũng không chút ảnh hưởng tới Kim Binh chủ lực của Phủ Khai Phong.
Vương Quý một lòng muốn làm việc lớn, suy đi nghĩ lại, cuối cùng y để mắt tới kho Lê Dương, cho dù trong kho Lê Dương không có lương thực, toàn bộ là cỏ, nhưng Vương Quý hiểu rất rõ, nếu như lần này có thể ra tay, chắc chắn sẽ khiến chủ lực Kim Binh lung lay.
- Còn bao nhiêu thời gian nữa?
Vương Quý thấp giọng hỏi tả hữu.
- Vẫn còn một khắc!
Ánh mắt Vương Quý nhìn chằm chằm vào kho thành Lê Dương, nếu như kho thành bén lửa, hậu quả chắc chắn sẽ là toàn thành cháy thành tro, binh sĩ trong thành nếu muốn chạy ra, sẽ là biển lửa tang thương, mục tiêu của Vương Quý chính là đám Kim Binh chạy ra, nếu như có thể tiêu diệt được một vạn Kim Binh, Vương Quý hắn cũng đã có thể mang về cho tổ phụ một tước vị.
Nơi này lòng vòng đan xen, khâu mấu chốt nhất chính là Yến Thanh có thể châm lửa kho Lê Dương hay không, chỉ còn lại một khắc đồng hồ, Vương Quý lặng lẽ chờ đợi.
…..
Thành cầu dài khoảng hơn ba trăm bước, ở giữa bị một ngôi đình ngăn thành thành hai nửa, trong đó nửa dựa sát vào Huyện thành không có bất kỳ binh sĩ phòng thủ nào, trống rỗng, mà nửa dựa vào kho thành lại có vài chục tên lính trấn giữ, canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Lúc này, một bóng đen dính trên tường đang di chuyển rất nhanh, Yến Thanh leo từ đoạn giữa của thành cầu, nhanh nhẹn giống như một chú khỉ nhanh nhẹn, từ lỗ châu mai này nhảy lên một lỗ châu mai khác, cơ thể dính chặt bên ngoài lỗ châu mai, mười mấy tên Kim binh không phải là đang đi lại tuần tra trên thành cầu, mà là dựa vào dưới chân tường ngủ gật, hoặc đang nhỏ giọng tán dóc, lấy chăn lông quấn chặt lấy người, thi thoảng uống hai ngụm rượu mạnh để chống cự lại đêm đông giá buốt.
Mặc dù trước mắt đang là thời kỳ giao chiến giữa hai nước Tống Kim, một đội Kỵ Binh quân Tống lai lịch không rõ ràng đang khiêu khích khắp nơi ở Hà Bắc, khiến lòng ngươi nơi trú quân của các huyện ở Hà Bắc hoang mang, nhưng hiển nhiên kho Lê Dương không nằm trong số này, có một vạn hai ngàn quân canh giữ, không ai dám tới kho Lê Dương vuốt râu hùm, chính vì sự tự tin này đã khiến cho phòng ngự ban đêm trên đầu thành lỏng lẻo.
Yến Thanh đã tới đầu cuối của cầu thành, hắn nấp trong góc tối ở điểm giao nhau giữa cầu thành và tường thành, chăm chú quan sát tình hình trên tường thành, đoạn này không có quân canh gác, chỉ có tên Kim binh, mà hai tên này lại ngồi phía đối diện với hắn, một người hình như đã ngủ say, tên còn lại đang ngửa đầu nhìn bầu trời, miệng lẩm bẩm không biết đang nghĩ gì?
Yến Thanh dương nỏ lên, nhẹ nhàng bóp chốt, “Phập!” một mũi tên ngắn đã tẩm độc phóng ra, cắm vào đúng yết hầu của tên binh sĩ đang ngửa đầu, mũi tên chuẩn xác này đã cắt đứt khí quản của tên binh sĩ, chỉ thấy y kêu lên một tiếng đau đớn nhưng không phát ra thành tiếng.
Nhưng nằm ngoài dự tính của Yến Thanh, sự đau đớn kịch liệt khiến tên binh sĩ vung chân vung tay, đánh vào tên bên cạnh một quyền làm y thức giấc.
Yến Thanh thấy tình hình nguy cấp, bật người nhảy lên, nhào về phía tên lính, trước khi tên lính này tỉnh táo hẳn, một con dao găm hung hăng cắm vào lồng ngực của y, y phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
- Thôi xong!
Yến Thanh than thầm một tiếng, một đao nữa đâm chết tên lính này, hắn vừa đứng dậy, phía sau lưng cách đó không xa truyền tới một tiếng hét, chỉ thấy một đám binh lính tuần tra chạy băng băng về phía hắn.
Tên Thiên Phu Trưởng vung tay lên, một mũi trường mâu dài nhanh như chớp phóng về phía hắn, Yến Thanh nhảy lên một cái, nhảy lên lỗ châu mai, tránh được một kích trí mạng, trường mâu cắm xuyên vào tim tên binh sĩ bị bắn vào yết hầu mà chưa chết, ghim chặt vào đầu thành.
Yến Thanh vừa quay đầu, chỉ thấy phía dưới đen thui giống như một đống đất, hắn không chút do dự mà nhảy xuống, đống đất bên dưới rất nhỏ, Yến Thanh chơi một cách chuẩn xác vào trên “Đống đất”, cơ thể nặng nề nảy một cái, đống đất bị nghiêng, hất tung hắn lăn ra mặt đất.
Quả nhiên là cỏ khô, hắn rơi trên một đống cỏ khô, không đợi hắn đứng dậy, một mũi tên “Phập!” xẹt qua sát tai phải của hắn, cắm xuống mặt đất, Yến Thanh giật mình nhảy lên một cái, chạy như bay về phía bóng tối thăm thẳm. Lúc này, trên đầu thành vang lên tiếng chuông cảnh báo gấp gáp,
- Keng! Keng! Keng!
Tiếng chuông cảnh báo phá vỡ màn đêm, kinh động toàn bộ hơn một vạn quân của toàn thành.
Lúc này, Yến Thanh đã trốn vào sâu bên trong đống cỏ khô, hắn lấy túi da dầu hỏa, phun toàn bộ dầu hỏa lên trên một mảng cỏ khô, mặc dù cỏ khô không nhất thiết phải dùng dầu hỏa, nhưng tác dụng của dầu hỏa là đảm bảo lúc mới châm ngọn lửa sẽ cháy mãnh liệt nhanh chóng, khiến quân địch không kịp dập tắt ngọn lửa lớn.
Yến Thanh lập tức đốt một cây châm lửa ném lên trên cỏ khô, “Phụt!” một mảng lửa bùng cháy, nhanh chóng lan về tứ phía, đây chính là công lao của dầu hỏa, nhanh chóng thiêu đốt mấy trượng cỏ khô.
Đang lúc lửa cháy không cách gì dập tắt được, Yến Thanh quay người trốn, trốn tới một nơi bí ẩn cách cổng lớn không xa, hắn đợi quân địch hoàn toàn hỗn loạn mới thừa dịp chạy trốn.
Binh sĩ kho thành loạn thành một bày, rất nhiều binh sĩ dùng chậu múc nước từ trong giếng dội vào đống cỏ đang cháy nhưng đã không còn ý nghĩa nữa, ngọn lửa đã càn quét đám cỏ trong phương viên mấy trăm trượng, ngọn lửa to lớn bốc lên ngùn ngụt, ngọn lửa bay vào bầu trời đêm đen, khói đặc cuồn cuộn tràn ngập bên trong kho thành, binh sĩ bắt đầu vứt xô chậu rồi chạy.
Lúc ngọn lửa đang cháy lớn, Dương Quang đặt ba viên chấn thiên lôi lên trên thành cầu, nhanh chóng đốt kíp nổ, ý dẫn đầu binh sĩ cấp tốc tản vào bên trong thành, lúc này trên thành rất nhiều binh sĩ đứng xem lửa, nhưng đại bộ phận binh sĩ đều tụ tập ở hai bên thành Bắc, cách thành cầu một dặm, lúc Dương Quang dẫn thủ hạ xuống thành không có bất kỳ ai phát hiện ra sự bất thường của bọn họ.
Đúng lúc nhóm người Dương Quang vừa chạy xuống đầu thành, chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, ngay sau đó lại là hai tiếng nổ lớn, toàn bộ tòa thành giống như đang lắc lư, binh sĩ trên đầu thành bị dọa tay bịt lỗ tai nằm rạp xuống đất, một hồi lâu, bọn chúng chậm rãi ngẩng đầu mới phát hiện một nửa cầu thành đã bị biến mất, bị ba viên chấn thiên lôi nổ sập, lại trong chốc lát, một đoạn cầu thành cũng nổ vang rồi sụp xuống.
Ngọn lửa lúc này đã càn quét nửa kho thành, cửa thành mở ra, rất nhiều Kim binh chen chúc chạy ra, Yến Thanh lẫn vào nhóm người thứ nhất chạy ra, nhưng hắn biết rõ đi ra sẽ gặp phải cái gì, Yến Thanh không đi qua cầu treo, nhảy thẳng xuống sông bảo vệ thành và chạy thục mạng trên mặt băng về phía tây.
Đúng lúc này, một trận mõ gõ vang lên, mũi tên dày đặc vọt tới hướng Kim binh, Kim binh phần đa không mặc áo giáp, không chút năng lực phòng vệ, nháo nhào ngã xuống, tiếng kêu thảm thiết vang lên cả một vùng.
Vương Quý hét lớn một tiếng,
- Ngăn chặn cửa thành, giết cho ta!
Ba ngàn Kỵ binh đánh tới, quơ chiến đao trường mâu, đánh cho vô số Kim binh đang hốt hoảng thất thố.

Bạn cần đăng nhập để bình luận