Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 202: Trịnh thị thọ yến (4)

Chương 202: Trịnh thị thọ yến (4)Chương 202: Trịnh thị thọ yến (4)
Lý Diên Khánh vừa đi được mười mấy bước, đột nhiên nghe từ bên cạnh rừng cây truyền tới một giọng nói trầm thấp:
- Ngươi chính là…Lý Diên Khánh?
Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy hai người từ trong rừng bước ra. Người đi đầu là một quan viên trung niên, mặc dù hai bên tóc mai đã hoa râm, nhưng vẫn rất hào hoa phong nhã, một phong thái tao nhã khó miêu tả thành lời.
- Ngươi là…Lý tri châu!
Lý Diên Khánh chợt nhận ra người đàn ông kia, đây là tri châu Lý Quỳ năm đó! Hắn hết sức vui mừng, liền vội vã bước tới khom người thi lễ.
Lý Quỳ tuổi đã gần lục tuần, nhưng trẻ lâu, thoạt nhìn chỉ chừng năm mươi tuổi, chỉ là tóc mai đã hoa râm, mới nhìn ra ông ta không còn trẻ. Hiện nay ông ta là Thường thiếu khanh, kinh Tây Nam lộ An Phủ sứ.
Vừa rồi Lý Quỳ nhìn thấy Lý Diên Khánh giáo huấn bốn tên nha nội, lòng thầm tán thưởng, nhưng lại phát hiện thiếu niên này rất quen mắt, tướng mạo Lý Diên Khánh thay đổi rất nhiều, y nghĩ là Lý Diên Khánh, nhưng không dám khẳng định.
Y nghe trưởng tử nói, Lý Diên Khánh thi đỗ đệ nhất danh giải nguyên, hiện giờ đang học ở trường Thái học, y cũng muốn đi thăm hắn, nhưng y lại rất ít khi ở kinh thành. Mấy hôm nay, vừa lúc hồi kinh báo cáo công tác, không ngờ lại gặp hắn ở Phàn lâu.
Lý Quỳ vuốt cười ha hả:
- Lý thiếu quân, chúng ta đã sáu bảy năm không gặp rồi!
- Dạ bẩm thế bá, đã bảy năm rồi.
- Đúng vậy, thời gian trôi đi nhanh thật!
Lý Quỳ quay đùa lại vẫy vẫy:
- Ngươi hẳn là biết hắn! Là tiểu lang quân Lý Diên Khánh năm đó đó!
Lý Diên Khánh đã sớm nhìn thấy người sau lưng Lý Quỳ, đó là một thiếu nữ mười một, mười hai tuổi, để búi tóc hai vòng, dung mạo như tranh, mắt như hồ sâu, mũi cao thẳng mà thanh tú, miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ thắm, mặc dù tuổi chưa lớn lắm, nhưng dáng dấp vô cùng thanh lệ.
Nàng mặc một chiếc áo ngắn xanh biếc, bên dưới là một chiếc váy dài bách diệp hoa lựu đỏ, dáng người thon thả tinh tế, chỉ là vóc người chưa trưởng thành, còn lộ ra vài phần yếu ớt.
- Ngươi là…Cửu Chân cô nương!
Năm đó, lúc Lý Diên Khánh nhìn thấy Cửu Chân, nàng mới năm tuổi, bây giờ đã trở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.
Lý Cửu Chân đã không còn vẻ nhiệt tình cởi mở của một bé gái lúc trước, hiển nhiên bây giờ nàng đã ra dáng một thiếu nữ dè dặt, gương mặt xinh đẹp thoáng đỏ lên, khẽ gật đầu một cái, xem như thừa nhận mình là Lý Cửu Chân.
Lý Diên Khánh liền vội vàng khom người hành lễ:
- Diên Khánh xin tạ lỗi với Cửu Chân cô nương, năm đó ta giặt quần áo, sơ xuất giạt rách mất tờ giấy kia, không có cách nào gửi sách cho cô nương!
Năm đó Lý Diên Khánh đã hứa cới Lý Cửu Chân, sẽ gửi “Đại Thánh Bắt Yêu” tập hai cho nàng, nhưng hắn không cẩn thận làm ướt tờ giấy ghi địa chỉ, rốt cuộc không thực hiện được lời hứa.
Lý Cửu Chân đã khôi phục thái độ bình thường, nàng cười nhẹ, nói:
- Lời nói đùa của trẻ con, Lý thiếu quân không cần để ở trong lòng.
Lúc này, một thiếu phụ xinh đẹp ở ngoài xa vẫy tay về phía Lý Cửu Chân:
- Cửu Chân, tới đây đi!
- Lý Cửu Chân thi lễ với phụ thân:
- Cha, con tới chỗ A tỷ một lát.
- Ừ, con đi đi.
Lý Cửu Chân len lén liếc nhìn Lý Diên Khánh một cái, rồi mới vội vàng chạy lên lầu.
Lý Diên Khánh nhìn theo bóng nàng, Lý Quỳ cười ha hả nói:
- Lý thiếu quân, nghe nói ngươi đã vào trường Thái học, xin chúc mừng!
- Đa tạ thế bá năm đó trợ giúp phụ thân con, còn phải cảm tạ Lý đại ca nói lời công bằng, Diên Khánh mới có thể thi đỗ.
- Đấy vẫn là dựa vào chính mình, bản thân ngươi không có tài học để xoay xở, thì không ai giúp ngươi được. À, hiện nay phụ thân ngươi đang làm gì?
- Phụ thân cháu cũng đang ở kinh thành, hiện nay là thương nhân.
Lý Quỳ cúi đầu thở dài:
- Rất đáng tiếc! Năm xưa phụ thân ngươi cũng là giải nguyên, nếu không xảy ra chuyện, rất có thể cũng đã trở thành tiến sĩ.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Làm thương nhân cũng có thể tạo ra của cải, đền đáp cho quốc gia, cháu cảm thấy cũng không có gì là không tốt.
- Thì vậy, bổn triều không kỳ thị thương nhân, hy vọng phụ thân ngươi có thể làm một nho thương. Ta hàng năm ở tại Tương Dương, nếu có gì cần ta trợ giúp, cứ lên tiếng, ta sẽ làm hết sức.
- Đa tạ thế bá chiếu cố!
Lý Quỳ gật gật đầu:
- Ngươi ngồi chỗ nào?
- Học sinh ngồi ở Thu lâu, vị trí số 337.
- Vậy thì cách nhau rất xa, ta ngồi ở Xuân lâu. Ta phải đi xem Cửu Chân thế nào rồi, ta đi trước đây!
- Mời thế bá!
Lý Quỳ đi vài bước, lại quay đầu lại nói với Lý Diên Khánh:
- Ngươi cố gắng đừng trêu vào mấy tên nha nội kia, tiểu quỷ khó chơi, người phải hiểu được đạo lý này.
- Diên Khánh đã hiểu, tạ ơn thế bá nhắc nhở.
Lý Quỳ rảo bước trở về Xuân lâu. Lý Diên Khánh lại chỗ lúc nãy Lương Tinh ngã xuống, thì không còn thấy gã đâu, lúc này hắn mới quay người lên lầu.
….
Chẳng mấy chốc đã hoàng hôn, đại bộ phận khách mời đều đã đến, Phàn lâu trở nên hết sức náo nhiệt. Hơn ngàn khách mời tụm năm tụm ba nói nói chuyện phiếm, còn phía dưới lầu, hơn trăm nam nữ trẻ tuổi tập hợp một chỗ chơi đùa, Lý Diên Khánh liền bước nhanh tới đó.
Thì ra họ đang chơi văn xạ: ba ống tên tiêu chuẩn được đặt dựa vào bờ tường, một người quản sự đứng gần đó, trên cái bàn sau lưng y bày đầy các loại phần thưởng.
Văn xạ là một loại trò chơi truyền thống, từ đại yến trong cung đình cho tới tụ hội của người bình thường, đều tổ chức trò chơi này, chủ nhà sẽ bày một ít tặng vật để giúp vui.
Hôm nay Trịnh gia là chủ nhân, tặng vật bày ra đương nhiên rất quý giá, chủ yếu là vàng bạc, kém nhất cũng là ngân quả. Ngân quả là một nén bạc nhỏ, mang hình dáng một trái sơn trà Nhật Bản, nặng một lượng, quý giá nhất là một cặp bình Đa-mát (Damacus) bằng vàng ròng, mỗi cái nặng ít nhất năm mươi lượng. Từ điều này có thể thấy, Trịnh gia hơi có phần tục khí, đều dùng tặng vật làm bằng vàng bạc.
Tuy nhiên vật đắt giá thứ hai, lại là một thanh kiếm, gọi là Tương Châu kiếm, là một trong Đại Lương Thập Tam Kiếm. Mặc dù thanh kiếm này có giá trị ngàn vàng, nhưng Trịnh gia chỉ tốn năm trăm lạng bạc mua về từ kho hàng của một nhà ở An Dương, cho nên chỉ có thể xếp thứ hai trong số phần thưởng.
Người tham gia văn xạ chia làm hai nhóm, một nhóm chủ yếu là văn nhân trẻ tuổi và thiếu nữ, nhóm này đông nhất, đều là con em quan lại, chủ yếu là tiêu khiển, trình độ cũng tương đối kém, phần lớn đứng ném cách một trượng, ngẫu nhiên ném trúng một cái là lập tức hô to gọi nhỏ.
Mà nhóm còn lại có khoảng hai mươi mấy người, chủ yếu đều là nam giới, đa số đều cao lớn, có người còn trẻ, cũng có người là ông già. Nhóm này vẻ mặt nghiêm trang, hầu hết đều đứng cách xa hai trượng trở lên để ném, bất kể là cách xuất thủ hoặc là độ chuẩn xác, đều lộ vẻ rất chuyên nghiệp.
Từ tư thế bước đi và dáng đứng thẳng tắp của bọn họ, Lý Diên Khánh lập tức đoán ra, đây là một đám võ tướng. Ngày hôm nay, trong số người dự tiệc, có rất nhiều người biết võ, bọn họ chủ yếu chia làm ba loại người, loại thứ nhất là con em quan lại quyền quý, phần lớn làm thị vệ trong cung, chờ cơ hội ra làm quan, những người trẻ tuổi này càng mong muốn qua lại với quan văn nắm giữ thực quyền.
Một loại khác là người được thừa kế tước vị, bọn họ thường mang các danh hiệu như Đại tướng quân, Thượng tướng quân, Đô đốc, Tiết độ sứ v.v…phẩm cấp thì cao, nhưng hữu danh vô thực, được triều đình cung cấp bổng lộc hậu hĩnh nuôi dưỡng. Loại người này mặc dù đảm nhiệm chức quan võ, nhưng từ trước đến giờ, bọn họ đều tự coi mình là quan văn, xem thường việc làm bạn với võ tướng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận