Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 999: Cố nhân Thanh Chiếu

Chương 999: Cố nhân Thanh ChiếuChương 999: Cố nhân Thanh Chiếu
Buổi chiều ngày nọ, Lâm khách đã ngồi đầy trong quán trà Thanh Phong Lâu ở Kim Dũng Môn Lâm An. Mây tên văn sĩ ngồi ở cửa sổ lầu hai, vừa uống trà vừa bàn luận thời cuộc.
- Ta thấy Lý Diên Khánh vẫn có quyết đoán, hiểu được thả nước nuôi cá. Chỉ xem một mảng tạm dừng thuế thương này, giống như một trận mưa xuân, thương nghiệp nhanh chóng phồn vinh. Quán trà Thanh Phong Lâu đã mở năm nhà, nếu là lúc trước, ai cam lòng từ bỏ thuế thương?
- Tiền miễn dịch cũng thế, lúc cải chế Nguyên Phong đã nói muốn hủy bỏ, thảo luận bảy tám chục năm, ai cũng không có dũng khí hủy bỏ, tới khi Lý Diên Khánh chấp chính, nói hủy bỏ là hủy bỏ, hơn hai ngàn vạn quân tiền thuế hàng năm không còn, đổi lại những người khác quả thực không có dũng khí lớn như vậy.
Lúc này, một văn sĩ trung niên khác lắc đầu nói:
- Các ngươi chưa hề nói tới gốc rễ rồi, vì sao Lý Diên Khánh dám hủy bỏ mà trước đây không dám hủy bỏ, chẳng lẽ không sợ triều đình uống gió tây bắc hay sao?
Mấy tên văn sĩ đều cười nói:
- Nguyện ý nghe cao kiến của Dương huynh!
Văn sĩ trung niên hiển nhiên là quan viên, hiểu khá rõ tình hình, y vuốt râu cười nói:
- Nói ra cũng có chút liên quan tới Kim quốc, cũng không phải muốn tán dương Kim quốc, mà là nguy cơ Đại Tống mà Kim quốc dẫn tới ở mức độ nào đó hóa giải tệ nạn tam nhũng của Đại Tống, nhũng binh, nhũng quan, nhũng phí. Mọi người đều biết! Trước kia triều đình nuôi hơn một trăm bốn mươi vạn đại quân, chỉ riêng quân bổng hàng năm chính là năm sáu ngàn vạn quan, hiện giờ còn bao nhiêu quân đội? Ba mươi vạn Tây quân, phía Nhạc Đô Thống năm vạn, Hàn Đô Thống và Lưu Đô Thống mười vạn, Hà Đông Lộ năm vạn, cũng chỉ năm mươi vạn, tăng thêm mười vạn kinh thành, cũng chỉ sáu mươi vạn đại quân, đã bỏ đi hơn một nửa.
- Nói đúng! Chúng ta uống một chén.
Đám người uống một chén rượu, nam tử trung niên lại vuốt râu nói:
- Tất cả mọi người hiểu rõ nhũng phí, chi tiêu của hoàng cung ngoại thích. Lấy vị Thái thượng hoàng kia ăn chơi đàng điếm, một đá hoa cương đã móc rỗng Giang Nam của chúng ta. Hiện giờ cơ bản không có chi tiêu khối này, hàng năm tiết kiệm mấy ngàn vạn quan. Hai món lớn này đều giảm bớt, chi tiêu của triều đình nhẹ nhõm hơn nhiều, Lý Diên Khánh đương nhiên có tiền vốn để cải cách.
- Nói không sai!
Mọi người lục tục vỗ tay, ngay cả trà khách khác cũng vỗ tay theo.
- Lão Dương, nói một chút nhũng quan đi!
Văn sĩ trung niên trầm ngâm một chút nói:
- Khối nhũng quan này khá khó xử lý, muốn cải cách kỹ càng thì phải phá vỡ chế độ Thái Tổ định ra. Hiện giờ bởi vì phổ biến cải cách buôn bán mà Lý Diên Khánh đắc tội không ít quan viên địa phương, cho nên triều đình và địa phương đều chống lại cải cách chế độ quan viên khá là lợi hại, ta đoán chừng sẽ thay đổi từ từ. Ta nghe được một tin đồn, có lẽ sẽ bắt đầu cắt giảm nhàn quan, như Tiết Độ Sứ, Đoàn Luyện, Thứ Sử đều phải cắt bớt. Còn có Lục Tào và Lục Bộ sát nhập, sau đó gia tăng thu nhập của quan viên có thực quyền, hẳn là mạch suy nghĩ này.
Tất cả mọi người không nói chuyện, thực ra cải cách quan trường liên quan tới lợi ích của cá nhân mỗi người, thực sự quá mẫn cảm, tất cả mọi người không tiện tùy ý tỏ thái độ.
Bên phòng mấy văn sĩ có hai người trung niên một nam một nữ đang ngồi, nhìn giống như hai vợ chồng. Nam tử tuổi khoảng bốn mươi, nữ nhỏ hơn một chút, trông đều là người uyên bác. Họ vẫn yên lặng nghe phòng bên cạnh nói chuyện. Lúc này, nữ tử nhỏ giọng nói:
- Minh Thành, ta cũng nên đi tìm hắn một chút đi! Hắn không phải loại người thiếu tình cảm.
Hai vợ chồng này chính là Triệu Minh Thành và thê tử Lý Thanh Chiếu. Triệu Minh Thành vốn đảm nhiệm Tri Sự Thanh Châu, sau khi Kim binh đánh tới, hai vợ chồng chạy trốn tới Giang Nam, gia sản bị Kim binh và loạn phỉ đánh cướp hầu như không còn. Ban đầu Triệu Minh Thành đảm nhiệm Thông Phán Giang Ninh, bởi vì phạm tội bị bãi miễn. Sau khi chính biến cung đình năm ngoái, gã lấy ra toàn bộ tài sản đút cho Hoàng Tiềm Thiện, được bổ nhiệm làm Tri Sự Huy Châu. Nhưng Lý Diên Khánh bình định lập lại trật tự, xây dựng lại đại thống, bởi vì đảm nhiệm ngụy quan mà Triệu Minh Thành bị bãi miễn lần nữa.
Tài vật của hai vợ chồng đều quyên vào quan rồi, lại không có thu nhập, dựa vào tiền bán đồ trang sức của Lý Thanh Chiếu mà sống, thu không bằng tiêu, cuộc sống cực kỳ quẫn bách. Hôm nay là sinh nhật của Triệu Minh Thành, Lý Thanh Chiếu liền bán đi cây trâm bạc cuối cùng, mời trượng phu tới uống trà chúc mừng, vừa vặn nghe được mấy văn nhân phòng bên cạnh nói chuyện phiếm, khơi gợi sự thương cảm của Triệu Minh Thành.
Triệu Minh Thành lắc đầu:
- Không phải hắn không biết ta là Tri Sự Huy Châu, lại phê chuẩn bãi miễn ta. Nếu hắn nhớ tình cũ sẽ không tuyệt tình như vậy. Vả lại chúng ta ở ngay bên cạnh hắn, hắn cũng không tới tìm chúng ta, cầu hắn có làm được cái gì?
Lý Thanh Chiếu trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nói cũng không thể nói như vậy. Hắn bãi miễn chàng là vấn đề nguyên tắc, sẽ không vì chàng là người quen mà lưu tình. Phòng ốc chúng ta sống nhờ sơ sài, hắn cũng chưa chắc biết được, nói không chừng hắn đã đi tìm chúng ta, chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Ta nghĩ hắn đã chịu cưới Sư Sư làm vợ, mười năm không bỏ, đã nói hắn không phải người bạc tình bạc nghĩa, ít nhất hắn sẽ xem mặt mũi Sư Sư giúp chúng ta một chút.
Triệu Minh Thành thở dài nói:
- Vậy nàng đi đi! Hiện giờ ta không có dũng khí đi cầu hắn.
- Được! Hôm nay ta sẽ đi tìm hắn.
Hai vợ chồng lại bàn bạc một lát, liền đứng dậy rời đi.

Bởi vì vợ con còn chưa tới kinh thành từ Kinh Triệu, tạm thời hắn ở lại trong nhà cũ của mình trước kia, cũng không mua Vương phủ cho mình. Thực ra nhà cũ của hắn cũng không tính nhỏ, chiếm diện tích mười mẫu, xây tường vây cao, trên phủ lại treo bảng hiệu phủ Tấn Vương, đất trống chung quanh xây dựng làm doanh trại thân binh, ngoài cửa cũng có binh sĩ đứng gác, cũng có chút khí thế, cũng biểu hiện hắn rất tiết kiệm, nhận được thanh danh tốt.
Đang lúc hoàng hôn, xe ngựa của Lý Diên Khánh do mấy trăm kỵ binh hộ vệ chậm rãi dừng trước cổng chính của phủ trạch. Lý Diên Khánh đi ra từ trong xe ngựa, bước nhanh vào cửa phủ.
- Có chuyện gì không?
Hắn đưa áo choàng cho một nữ hộ vệ hỏi.
- Buổi chiều truyền tới tin tức, buổi sáng ngày mai phu nhân họ sẽ tới kinh thành.
- Được! Không có chuyện gì khác chứ?
Nữ hộ vệ do dự một chút nói:
- Ngoài cửa phủ có một vị phụ nhân đang chờ ngài, đã chờ hơn nửa canh giờ, nàng không chịu vào phủ, nói là người quen cũ của ngài.
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, hắn không nhìn thấy có ai nha!
Hắn vội vàng bước nhanh tới trước cổng chính, quả nhiên thấy một nữ nhân đứng dưới tường phía đối diện, váy áo cũ nát, dung nhan hơi tiều tụy. Hắn nhìn kỹ lại, lập tức lấy làm kinh hãi, nữ tử này không phải Lý Thanh Chiếu sao?
Lý Diên Khánh vội vàng đi tới trước, quả nhiên là Lý Thanh Chiếu, hắn kinh ngạc hỏi:
- Sao đại tỷ lại ở chỗ này?
Lúc này Lý Thanh Chiếu vừa vui mừng lại vừa thương cảm. Vui mừng là Lý Diên Khánh vẫn nhận ra mình, mở miệng gọi mình đại tỷ, mà thương cảm là Lý Diên Khánh thay đổi quá lớn, lớn đến mức nàng hoàn toàn không nhận ra. Vừa rồi lúc Lý Diên Khánh rời khỏi xe ngựa, nàng lại không dám đi tới nhận nhau, đây là thiếu niên lang đơn thuần, tinh thần phấn chấn năm đó hay sao?
Lý Diên Khánh cũng biết tại sao Lý Thanh Chiếu lại tới tìm mình, chắc chắn là chuyện của Triệu Minh Thành. Trên nguyên tắc hắn không nhả ra, nhưng hắn không nghĩ tới Lý Thanh Chiếu lại sống quẫn bách như vậy. Trên thân hình tiều tụy đã không nhìn thấy một món đồ trang sức, với sự thanh cao của nàng, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối sẽ không tìm tới mình.
- Có lời gì chúng ta vào nhà nói chuyện, đi theo ta!
Lý Thanh Chiếu yên lặng gật đầu, đi theo Lý Diên Khánh vào Vương phủ, tới phòng khách ngồi xuống.
Thị nữ dâng trà cho họ, Lý Thanh Chiếu miễn cưỡng cười hỏi:
- Vợ con của ngươi không ở đây sao?
- Các nàng còn đang trên đường, đại khái ngày mai tới Lâm An. Đại tỷ, hiện giờ tỷ ở nơi nào?
- Chúng ta cũng ở tại Lâm An, thuê hai gian phòng nhỏ, một gian chứa đầy đồ kim thạch, một gian khác vợ chồng chúng ta ở.
- Sống dựa vào cái gì chứ?
Lý Thanh Chiếu lắc đầu:
- Ngươi không thấy trên người ta không hề có món trang sức nào sao? Minh Thành muốn nhận một vài học sinh, nhưng chúng ta ngay cả viện cũng không thuê nổi, hắn đành phải chép sách cho người khác kiếm chút tiền nhỏ sống tạm qua ngày.
- Vì sao lại quẫn bách như thế? Minh Thành đã làm Tri Sự Thanh Châu mấy năm.
- Là chúng ta hồ đồ, Minh Thành sốt ruột cầu quan, đi tìm Hoàng Tiềm Thiện. Vốn tưởng rằng hắn là bạn cũ, hắn chịu giúp đỡ tìm cho công việc, kết quả hắn bắt chẹt hết tất cả tiền tài của chúng ta, mới cho Minh Thành một chức quan. Đáng tiếc bổng lộc tháng thứ nhất còn chưa nhận được, Minh Thành liền bị bãi miễn rồi.
Lý Diên Khánh áy náy một hồi ở trong lòng, hắn đứng dậy đi ra ngoài, phân phó thân binh vài câu, rồi mới trở về nói:
- Ta đã biết, ta nhất định sẽ giúp đỡ hai người.
Lý Diên Khánh suy nghĩ:
- Như vậy đi! Trước tiên Minh Thành ủy khuất đảm nhiệm Học Chính Thái Học, trước tiên xây dựng Thái Học thay ta, qua hai năm sẽ sắp xếp hắn tới Lục Bộ, để hắn tới Lại Bộ báo danh vào sáng ngày mai đi.
Lý Thanh Chiếu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, sắp xếp chức quan nhanh như vậy sao? Nàng chợt nhớ tới Lý Diên Khánh làm Nhiếp Chính Vương Giám Quốc, nàng vội vàng đứng lên hành lễ.
Lý Diên Khánh vung tay để nàng ngồi xuống, cười nói:
- Vói tài hoa của đại tỷ, ở trong nhà rảnh rối cũng đáng tiếc. Nếu không ta mời tỷ làm gia sư, dạy muội muội và trưởng nữ của ta đọc sách làm thơ.
- Trưởng nữ của ngươi lớn bao nhiêu?
- Sáu tuổi, gọi là A Liên. Thật ra là nàng dưỡng nữ của Sư Sư, chỉ là muội muội lớn một chút, mười tuổi.
Lý Thanh Chiếu gật đầu cười nói:
- Nếu là con gái của Sư Sư, ta có thể dạy nàng.
Trái tim của Lý Thanh Chiếu rốt cuộc ổn định, lại ngồi một lát, tâm sự chuyện mấy năm này của họ, Lý Thanh Chiếu liền đứng dậy cáo từ.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Chờ một chút, ta cho tỷ một vật.
Lý Thanh Chiếu vội vung tay:
- Tâm ý ta nhận, nhưng ta không thể nhận tài vật của ngươi, Minh Thành sẽ tức giận.
- Không phải đồ của ta, là đồ của các ngươi.
- Đó là cái gì?
Lý Thanh Chiếu hơi kinh ngạc hỏi.
- Ngồi chờ một lát, lập tức tới ngay.
Một lát, hai tên thân binh đi vào đại đường, nâng một chiếc rương, bên trên còn giấy niêm phong. Lý Thanh Chiếu lập tức ngẩn người:
- Đây là…
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Có thể nhận ra không?
Lý Thanh Chiếu tiến tới vuốt nhẹ cái rương, nàng đương nhiên có thể nhận ra, chiếc rương này là của hồi môn của mình, đây là rương bạc trượng phu đút cho Hoàng Tiềm Thiện nha! Tất cả tài vật của họ đều đổi thành chiếc rương bạc này, tổng cộng hai ngàn lạng bạc.
Nàng nhìn phía sau một chút, trên rương còn dán giấy ‘Triệu Minh Thành kính dâng’, chiếc rương căn bản cũng không mở ra.
- Là tim được và tịch thu trong nhà của Hoàng Tiềm Thiện, ta lấy lại nó, chuẩn bị trả lại cho hai người, chỉ là vẫn không có tin tức của hai người. Hôm nay đại tỷ đã tới rồi, liền mang nó về đi!
Lý Thanh Chiếu bỗng nhiên có một loại xúc động muốn khóc, nàng lau nước mắt nức nở nói:
- Diên Khánh, thực sự cảm ơn ngươi!
Lý Diên Khánh thở dài nói:
- Ta biết hai người có oán hận với ta, nói thật, ta cũng rất áy náy.
- Ta chưa bao giờ trách ngươi!
Lý Thanh Chiếu lắc đầu nói:
- Ta vốn kiên quyết phản đối Minh Thành đi cầu Hoàng Tiềm Thiện, ta cũng khuyên hắn không nên làm quan của Thái thượng hoàng. Ngươi biết Minh Thành vẫn luôn nóng lòng công danh lợi lộc, hắn có chút bất mãn với ngươi, nhưng đây không phải lỗi của ngươi.
- Dù nói thế nào, ta sẽ hết sức giúp đỡ hai người. Minh Thành có năng lực, tư lịch cũng đủ rồi, chỉ là vận may của hắn không tốt lắm. Tỷ trở về trấn an hắn, để hắn làm cho tôt, ta sẽ cho hắn một tiền đồ.
Lý Thanh Chiếu cảm kích trong lòng, lúc này mới đứng dậy cáo từ. Lý Diên Khánh lại để xe ngựa của mình đưa nàng về, đưa cả chiếc rương trở về cho nàng.
Nhìn xe ngựa đi xa, Lý Diên Khánh khẽ thở dài một tiếng, trong lòng lại có một chút mất mát khó hiểu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận