Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 700: Thiên tử triệu kiến

Chương 700: Thiên tử triệu kiếnChương 700: Thiên tử triệu kiến
Ngoài dự kiến của Lý Diên Khánh, hắn vừa mới giao chức ở Xu Mật Viện, liền nhận được tin tức trong cung, quan gia triệu kiến hắn ở Diên Phúc Cung, Tướng Quốc kiêm Xu Mật Sứ Cao Cầu tự mình đi vào nội cung cùng hắn.
- Diên Khánh, đây chính là vinh hạnh đặc biệt của ngươi!
Trên đường vào cung, Cao Cầu thấm thía nói với hắn:
- Từ sau khi Thái tử giám quốc, quan gia cơ bản không hỏi công việc trong triều, chỉ ngẫu nhiên gặp một số Tướng Quốc, ngoại thần như ngươi, đây là lần đầu tiên quan gia triệu kiến.
Lý Diên Khánh cười cười:
- Quan gia hẳn rất quan tâm tình hình Phủ Thái Nguyên.
- Cũng đúng, thực ra không chỉ riêng quan gia quan tâm, tất cả chúng ta đều quan tâm. Ngươi có thể giữ được Phủ Thái Nguyên, khiến cho Kim binh rút quân, có công lớn cho xã tắc. Lần này ngươi đặc biệt thăng chức, văn võ cả triều không có bất kỳ ý kiến phản đối nào, có thể nói ánh mắt mọi người quỳ tụ.
Lý Diên Khánh vốn là Thái Trung Đại Phu chính tứ phẩm, hiện giờ lại tăng hai cấp làm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu chính tam phẩm, tước vị thậm chí đạt tới tòng nhị phẩm. Tốc độ thăng quan này cũng chỉ Vương Phủ và Thái Du có thể so sánh. Nhưng người sáng suốt đều biết, lần thăng quan này thực ra là vì tước đoạt quân chức của Lý Diên Khánh, cũng không phải chuyện gì tốt, đương nhiên không ai dám có ý kiến phản đối.
Cao Cầu biết rõ trong lòng, chỉ nói lời dễ nghe mà thôi. Y cũng thăng làm Tướng Quốc, Xu Mật Sứ, nhưng quân quyền Đô Chỉ Huy Sứ Điện Tiền vẫn luôn nắm trong tay, nói cho cùng chính là vấn đề Thiên tử tín nhiệm. Lý Diên Khánh bỏ tiền huấn luyện hương binh ở Phủ Kinh Triệu, tuy rằng bởi vì tài chính triều đình quẫn bách, cũng được Thiên tử ngầm đồng ý, nhưng dù sao cũng là chuyện phạm húy, quan gia sẽ không dễ chịu trong lòng.
Chẳng qua nguyên nhân thực sự Lý Diên Khánh bị tước đoạt quân quyền lại là hiệp nghị bí mật đạt thành giữa triều Tống và Kim quốc. Kim quốc không còn yêu cầu đưa Lý Diên Khánh tới Yên Kinh, nhưng triều Tống nhất định phải miễn đi quân quyền của Lý Diên Khánh trong vòng một tháng sau khi Kim quốc rút quân, cả đời hắn không được nắm giữ quân quyền nữa.
Hiệp nghị bí mật này chỉ có rất ít người biết được, cho dù đã có lời đồn trong cung, nhưng không dẫn tới rối loạn triều chính. Đối với chuyện này, bách quan trong triều đều giữ trầm mặc, Cao Cầu đương nhiên sẽ không nói cho Lý Diên Khánh.
Lúc này, Lý Diên Khánh lại nghĩ tới một chuyện, cười nói với Cao Cầu:
- Thái Úy, có chuyện có thể phải nhờ Thái Úy đại nhân đại lượng rồi.
- Ngươi nói chuyện gì?
- Tướng lĩnh Cấm Quân trước đây là Quan Thắng và Hoa Vinh chặn đánh Kim binh ở Tỉnh Hình, giành được thời gian quý giá để thủ quân Nhạn Môn Quan rút về Thái Nguyên. Hiện giờ bọn họ đã tích công thăng làm Thiên tướng, trong báo cáo thỉnh công của ta cho Xu Mật Viện và Binh Bộ sẽ có liên quan, hi vọng Thái Úy có thể khoan thứ quá khứ của họ.
Cao Cầu đã thấy được tên Quan Thắng và Hoa Vinh trong báo cáo thỉnh công của Lý Diên Khánh, y vẫn luôn giữ yên lặng, chính là đang chờ Lý Diên Khánh tự mình cầu tình với y. Mặc dù y có thể không so đo hai người này, nhưng y vẫn cần ân tình của Lý Diên Khánh. Cao Cầu cười ha ha:
- Ngươi nói trong bụng Tể Tướng có thể chống thuyền, mặc dù bụng của Tể Tướng ta còn không cách nào chống thuyền, nhưng cũng không trở thành người không có chút dung lượng nào. Họ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, lập công cho nước, ta đương nhiên cũng không truy cứu tội theo phỉ của họ.
- Vậy thì đa tạ Thái Úy đại lượng rồi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu liền đi tới Diên Xuân Điện Hậu Uyển, một hoạn quan dẫn họ tiến vào hậu điện, nơi này là một trong những nơi Thiên tử Triệu Cát chuyên tiếp kiến trọng thần. Hai người chờ chốt lát trong hậu điện, liền nghe một tiếng hô lớn:
- Thiên tử giá lâm!
Hai người vội vàng đứng dậy, liền thấy Triệu Cát đi vào hậu điện cùng một đám cung nữ, hai người vội vàng khom người hành lễ:
- Tham kiến bệ hạ!
- Ha ha ! Lý Đại Học Sĩ tới rồi.
Triệu Cát đi lại nhẹ nhàng, giọng nói nhẹ nhõm, dường như tâm tình cực kỳ thoải mái.
Lý Diên Khánh vội vàng nói:
- Được hậu ái của bệ hạ, chỉ là tư lịch của vi thần còn thấp, thực sự thẹn với chức vụ Đại Học Sĩ, khẩn cầu bệ hạ bổ nhiệm khác.
Triệu Cát vung tay, để hai người họ ngồi xuống. Y cũng ngồi xuống ghế rồng, khẽ cười nói:
- Ngươi là người lập công lớn cho đất nước, có tư cách đảm nhiệm chức vụ cao hơn đám đại thần ăn không ngồi bám tầm thường mấy chục năm kia. Trẫm thường nói với các đại thần, cái gì gọi là tư lịch, tư lịch không phải lý lịch, càng không phải thời gian sinh ra, mà là trong quá trình làm quan biết chỗ tròn méo, nói đơn giản là làm việc cho dân, lập công cho nước, đây mới là tư lịch. Nói từ điểm này, tư lịch của Lý ái khanh đã đủ hùng hậu rồi, không cần tự coi nhẹ mình.
Lý Diên Khánh lại đứng dậy tạ ơn. Triệu Cát cười để hắn ngồi xuống, lo lắng hỏi thăm:
- Thân thể lệnh tôn khỏe chứ? Hiện giờ có ở kinh thành không?
- Thân thể gia phụ vẫn khỏe, cảm tạ bệ hạ quan tâm. Trước mắt hắn đi Giang Hạ thúc hoa, có lẽ qua mấy ngày sẽ trở về.
- Lệnh tôn cũng là người có bản lĩnh nha! Hắn phối chế dầu gội giải quyết một phiền não lớn thay trẫm, trẫm quả thực rất cảm kích hắn. Cao Thái Úy, ngươi cũng dùng dầu gội của Bảo Nghiên Trai đi!
Cao Cầu vội vàng khom người nói:
- Đúng vậy! Dầu bôi tóc của vi thần hơi nặng, dùng tới dầu gội đầu của Bảo Nghiên Trai này, mỗi lần tắm rửa xong, đầu lại nhẹ nhàng khoan khoái, ám tật nấm đầu khiến vi thần buồn bực nhiều năm cũng không trị mà khỏi rồi.
Ba người lại trò chuyện việc nhà chốc lát, Triệu Cát liền chuyển chủ đề lên chính sự. Y nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi:
- Nghe nói trước đó không lâu Lý ái khanh sơ tán mấy chục vạn bách tính Thái Nguyên, chẳng lẽ Lý ái khanh cho rằng người Nữ Chân còn xâm nhập phía nam sao?
Lý Diên Khánh đã sớm chuẩn bị, hắn vội vàng khom người nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, người Kim có thể xâm nhập phía nam nữa hay không thì vi thần không biết được, nhưng vi thần sơ tán bách tính Thái Nguyên cũng không phải vì lo lắng người Kim xâm nhập phía nam lần nữa.
- Ồ? Vậy là có chuyện gì ?
- Bệ hạ, nhân khẩu trong huyện thành Dương Khúc vốn chỉ có ba mươi vạn người, lúc người Kim xâm lấn Thái Nguyên, nhân khẩu hương thôn vào thành toàn bộ, tăng thêm mấy chục vạn bách tính các Châu Huyện trốn vào Huyện Dương Khúc, khiến người trong huyện thành Dương Khúc đạt tới một trăm hai mươi vạn, huyện thành quả thực không chịu nổi gánh nặng. Một khi xuất hiện tình hình bệnh dịch, hậu quả khó mà lường được. Sau khi người Kim rút quân, vi thần liền sơ tán bách tính trong thành. Nhưng toàn quê nhà của họ đã bị hủy bởi chiến hỏa, bách tính cũng không muốn trở về, chỉ có thể di chuyển về phía nam, một bộ phận lưu lại Tấn Nam, một bộ phận tới Quan Trung.
- Thì ra là thế, hiện giờ kinh thành cũng giống như vậy. Một bộ phận bách tính kinh thành chuyển đi phương nam, nhưng lại có rất nhiều dân chúng Hà Bắc trốn đến kinh thành, khiến nhân khẩu kinh thành tăng hơn nhiều so với lúc trước. Nghe nói tất cả trị an giảm xuống, ngươi làm Phủ Doãn Khai Phong đúng là khổ sai nha!
- Vi thần nguyện phân ưu vì bệ hạ!
Triệu Cát gật đầu:
- Sau này ngươi đi gặp Thái tử một lần, hiện giờ hắn là Giám quốc, về sau các ngươi sẽ thường xuyên liên hệ. Hắn lập một Quân Nghị Đường thời gian chiến tranh, rất nhiều chuyện quân chính cần giải quyết đều vòng qua Tri Chính Đường. Nói thật trẫm không quá tán thành, Vương Tướng Công cũng nói, quân thần một lòng, sắc bén có thể chém vàng. Hắn làm triều đình đối lập nhưu vậy, không có lợi cho đoàn kết bách quan, càng bất lợi chuẩn bị chiến đấu kháng Kim. Lý ái khanh có cơ hội khuyên hắn một chút, hắn là Thái tử, cần phải có cái nhìn đại cục triều đình!
Lý Diên Khánh thầm cười khổ. Triệu Cát đang mượn miệng mình gõ Thái tử nha! Cũng đang cảnh cáo mình không được gia nhập Quân Nghị Đường.
- Vi thần tuân chỉ!
Cao Cầu ở bên nghe được rõ ràng, quan gia triệu kiến Lý Diên Khánh bên ngoài dường như đang khen hắn có công bảo vệ Thái Nguyên, trên thực tế đang cảnh cáo Lý Diên Khánh không được đi lại quá gần với Thái tử, đây mới là mục đích thật sự quan gia triệu kiến Lý Diên Khánh.

Rời khỏi Diên Phúc Cung đã là xế chiều, Cao Cầu cười nói:
- Không bằng ban đêm cùng uống chén rượu đi!
Lý Diên Khánh áy náy nói:
- Không dối gạt Thái Úy, chỉ sợ đêm nay ta phải tới thăm Tào lão gia tử, thân thể của hắn không khỏe lắm, nếu không đi quan tâm một chút, ta sợ hắn sẽ tức giận.
Cao Cầu cười ha ha:
- Cũng đúng, không thể bỏ qua lễ vãn bối, như vậy, trưa mai ta mời ngươi tới quán trà Chu Khô Lâu uống trà, hẳn không có vấn đề chứ?
- Đương nhiên không có vấn đề, chẳng qua nói trước lần này ta mời khách!
Cao Cầu cười ha ha:
- Được! Vậy chúng ta quyết định như thế, buổi sáng ngày mai ta phái người tới thông báo ngươi.
Hai người chia tay trước Tri Chính Các. Lý Diên Khánh vội vàng tiến đến Đông Cung, hắn hiểu rõ trong lòng, chỉ sợ Thái tử đã biết chuyện quan gia triệu kiến mình.
Thực ra Lý Diên Khánh cũng không ưa Thái tử Triệu Hoàn, Triệu Hoàn trong lịch sử là một nhân vật bi kịch, đăng cơ một năm liền bị người Kim bắt làm tù binh, cuối cùng chết ở phương bắc xa xôi. Nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng hận, sau khi đăng cơ mặc dù Triệu Hoàn từng cường thế ngồi vững hoàng vị, nhanh lại nhanh chóng tá ma giết lừa, giáng chức Lý Cương Tông Trạch phái kháng Kim, bắt đầu trọng dụng phe đầu hàng Lý Bang Ngạn, Bạch Thì Trung; một lòng khuất nhục nhượng bộ, thậm chí hoàng đường tới mức rút tướng sĩ thủ thành, lệnh yêu nhânh mời thiên binh thiên tướng tới phá địch, cuối cùng khiến Biện Kinh bị người Kim công phá dễ dàng.
Nói cho cùng, thực chất sự mềm yếu vô năng của Triệu Hoàn còn vượt qua phụ thân mình. Thực ra Lý Diên Khánh cũng không quá để ý đánh giá của hậu thế với gã, dù sao dưới sự mạnh mẽ của dị tộc, Hoàng đế cường ngạch trong lịch sử cũng không có mấy người, mềm yếu thỏa hiệp là chủ lưu.
Nhưng Lý Diên Khánh lại không thích thiếu hụt trong tính cách của Triệu Hoàn, đó chính là tình cảm cay nghiệt, dùng người lấy lợi, đối xử không chân thành với mọi người. Trịnh gia chính là ví dụ tốt nhất, chính là Câu Tiễn thứ hai, có thể cùng chung hoạn nạn, lại không thể chung phú quý.
Lý Diên Khánh đi vào Đông Cung, một thị vệ nhanh chóng đưa hắn vào Cần Chính Điện. Lúc này Cần Chính Điện Đông Cung đã là một Tri Chính Đường thứ hai, Quân Nghị Đường thời gian chiến tranh của Triệu Hoàn được thiết lập ở đây, đại thần ra ra vào vào, hoàn toàn không có sự quạnh quẽ trước đây, tràn ngập sinh cơ.
- Lý Phủ Doãn!
Lý Diên Khánh chợt nghe có người gọi mình đằng sau, hắn quay đầu lại, là Lý Cương bước nhanh tới từ phía sau.
Lý Diên Khánh dừng bước, ôm quyền cười nói:
- Lý Thị Lang, đã lâu không gặp!
Lý Cương hiện giờ đã đảm nhiệm Binh Bộ Thị Lang, đồng thời cũng là Tả Tri Chính Quân Nghị Đường thời gian chiến tranh. Đây chỉ là một chức vụ lâm thời, không giống như Tể Tướng Tri Chính Đường, chẳng qua y quả thực đã là Tướng Quốc Đông Cung của Triệu Hoàn, Triệu Hoàn cực kỳ tín nhiệm y.
Lý Cương vẫn ngóng trông Lý Diên Khánh vào kinh, lúc này gặp được Lý Diên Khánh, y vui vẻ khác thường, vô cánh tay Lý Diên Khánh cười nói:
- Nghe nói buổi sáng hôm nay ngươi được mấy vạn bách tính hoan nghênh vào thành.
- Một chút việc nhỏ mà thôi, khiến Lý Thị Lang chê cười rồi.
- Việc nhỏ?
Lý Cương lắc đầu nói:
- Đã chấn động triều chính, Lý Phủ Doãn còn nói là chuyện nhỏ. Đại Tống lập quốc hơn trăm năm, có mấy người có thể nhận được vinh hạnh đặc biệt này? Bách tính kinh thành ôm kỳ vọng rất lớn đối với ngươi đấy!
Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng:
- Kỳ vọng lớn, áp lực cũng lớn. Lý Thị Lang, đầu vai ta trĩu nặng, đã sắp không đi đường được rồi.
Lý Cương không nhịn được bật cười:
- Lý Phủ Doãn không phải tới Đông Cung rồi sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận