Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 711: Sự kiện đội tàu (thượng)

Chương 711: Sự kiện đội tàu (thượng)Chương 711: Sự kiện đội tàu (thượng)
Lý Diên Khánh tiến vào trong phòng ngồi xuống, hỏi:
- Tào gia đã xảy ra chuyện gì?
- Một đội sương quân Huyện Trần Lưu giam đội tàu của Bảo Nghiên Trai, trên thuyền đều là đồ trong kho của Tào phủ, còn có hai mươi mấy tộc nhân Tào gia.
Tin tức này khiến Lý Diên Khánh nao nao. Chặn đường đội tàu Bảo Nghiên Trai thì cũng thôi đi, lại dám chặm đường vật tư và tộc nhân Tào gia, còn là đồ trong kho của Tào gia, đây chính là tích súc trăm năm của Tào gia, ai có gan to bằng trời như thế?
- Chuyện xảy ra khi nào ?
- Ta vừa nhận được tin tức, chặn đường hẳn xảy ra vào giữa trưa, chẳng qua tình hình hiện giờ không rõ!
Lý Diên Khánh chắp tay đi lại trong phòng, một đội sương quân nho nhỏ lại dám khiêu chiến mình và Tào gia, nếu nói phía sau không có người sai sử, đó mới là gặp quỷ.
Sẽ là ai sai sử sau lưng chứ ?
Suy nghĩ đầu tiên của Lý Diên Khánh chính là Vương Phủ. Vương Phủ đang báo mối thù bị cách chức tạm thời trên triều đình. Nhưng Lý Diên Khánh cảm thấy, đường đường Tướng Quốc, làm loại chuyện tổn hại danh dự này có phải quá ngu xuẩn hay không. Mặc dù có thể làm khó mình nhất thời, nhưng tin tức truyền đi, ánh sáng Tướng Quốc của y sẽ bị vấy bẩn.
Lý Diên Khánh tin tưởng Vương Phủ hận mình tận xương, nhưng Vương Phủ trả thù mình nhất định sẽ không áp dụng loại thủ đoạn bỉ ổi này, đắc tội Tào gia chính là đắc tội toàn bộ thế gia công huân.
Nếu như không phải Vương Phủ, vậy là ai? Ai có thể điều động quân đội chặn đường đội tàu? Lúc này, Lý Diên Khánh bỗng nhiên nghĩ tới một người, chẳng lẽ là hắn?
- Phủ Doãn, chúng ta làm sao bây giờ?
Tào Anh ở bên nhỏ giọng hỏi.
- Chúng ta tới Tào gia một chuyến!
Lý Diên Khánh đương nhiên biến, Tào gia phái người đến thông báo Tào Anh, thực ra chính là tìm tới mình. Hắn không chậm trễ, lập tức đứng dậy ra ngoài, mấy tên thân binh đang nghỉ ngơi cũng vội vàng dẫn ngựa ra.
Lần này Lý Diên Khánh mang theo một trăm lẻ chín thân binh xuôi nam, trăm người trong đó đã xếp vào Tân Bắc Quân đảm nhiệm tướng lĩnh tầng dưới chót. Mặt khác có một người đảm nhiệm đưa tin, tiến hành liên hệ giữa Tân Bắc Quân và kinh thành. Tám người còn lại là thân vệ bên người của hắn, tám người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mỗi người võ nghệ cao cường, có thể một đánh mười.
Tám tên thân binh đi theo tới Tào phủ nhanh như điện chớp. Tào Anh cũng cưỡi một con ngựa đi theo phía sau. Không bao lâu, đoàn người chạy tới Tào phủ.
Vừa tới trước cổng chính Tào phủ, lại thấy Phò mã Tào Thịnh nổi giận đùng đùng đi ra từ đối diện.
- Diên Khánh, ngươi cũng nhận được tin tức rồi sao?
Tào Thịnh nhìn ra thần thái vội vàng của Lý Diên Khánh, biết hắn nhất định cũng đã nhận được tin tức Tào gia bị chặn đường.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Đồng Quán đáng chết!
Tào Thịnh nghiến răng nghiến lợi mắng một câu.
- Đồng Quán?
Bước chân của Lý Diên Khánh hơi chần chờ. Hắn cũng nghĩ tới Đồng Quán, không nghĩ tới Tào Thịnh lại khẳng định như vậy.
- Tiểu Thất thúc có thể xác định chứ?
Tào Thịnh cười lạnh một tiếng:
- Là Phí Hoằng dẫn thủ hạ chặn đường, Phí Hoằng kia không phải con nuôi của Đồng Quán hay sao?
Tào Thịnh xoay người lên ngựa, hung ác nói:
- Đã muốn đối nghịch với Tào gia ta, ta lại muốn xem bản sự của Đồng Quán rốt cuộc lớn cỡ nào? Chúng ta đi!
Tào Thịnh đánh ngựa rời đi, mang theo một đám gia đinh cưỡi ngựa chạy vội về phía nam. Lý Diên Khánh cũng giục ngựa đuổi theo, một lát đám người biến mất ở cuối đường.

Lý Diên Khánh giục ngựa xuôi nam, nhưng hắn lại trăm mối không cách nào hiểu, tại sao Đồng Quán phải làm như vậy? Lão làm như vậy rõ ràng là đắc tội mình và Tào gia, có gì tốt cho lão chứ?
Mà tâm phúc của lão giam đội tàu như vậy lại có căn cứ gì? Lão không sợ Tào gia hung hăng vạch tội lão trước mặt Thiên tử, khiến lão không chịu nổi sao?
Càng nghĩ Lý Diên Khánh càng cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên hắn ghìm chặt chiến mã hô lớn một tiếng:
- Tiểu Thất thúc, chờ một chút!
Tào Thịnh ghìm chặt chiến mã:
- Sao vậy?
Lý Diên Khánh trầm giọng hỏi:
- Ngươi nói cho ta biết trước, có phải triều đình đã cấm chỉ quan viên rời khỏi kinh thành hay không?
Đây là lý do Lý Diên Khánh vừa nghĩ tới, nếu không Đồng Quán không dám trắng trợn phái người chặn đường Tào gia như vậy.
Lúc này Tào Thịnh cũng hơi tỉnh táo lại, gã trầm ngâm một chút, chậm rãi gật nhẹ đầu. Lý Diên Khánh khẽ giật mình:
- Là thật sao?
Tào Thịnh thở dài:
- Hai tháng trước, vào ngày thứ ba Thái tử Giám quốc, quan gia ban bố một bản thánh chỉ, nghiêm cấm bách quan triều đình di chuyển gia quyến và tài sản rời kinh. Nhưng trên thực tế ý chỉ này không có hiệu quả gì, đám quan viên triều đình vẫn sử dụng các loại biện pháp chuyển tài sản về phía nam. Về phần gia quyến, vợ con rất nhiều quan viên lấy cớ đi ra ngoài du ngoạn, triều đình cũng không có cách nào.
- Còn đội thuyền thì sao?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
- Triều đình đã sớm ban bố lệnh trưng thu thuyền, điều động tất cả thuyền dân hai đường Hà Bắc để vận chuyển vật tư quân phẩm, cho nên thuyền cũng không dám tới kinh thành, chỉ có thể dùng trong các Huyện của Phủ Khai Phong. Loại tình huống này, quân đội và quan phủ địa phương cũng mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu như thực sự bắt thuyền, ngươi quả thực không có cách nào với họ.
Nghi ngờ trong lòng Lý Diên Khánh được hóa giải, biến quy tắc ngầm thành quy tắc rõ ràng, đây chính là nguyên nhân Đồng Quán không sợ hãi. Lý Diên Khánh cũng mơ hồ đoán được tại sao Đồng Quán muốn chơi chiêu này, nguyên nhân nằm ở chỗ Tân Bắc Quân triều đình gây dựng, cơ hội này đối với Đồng Quán đã mất quân quyền mà nói rất là quan trọng.
Chẳng qua Đồng Quán lại dùng Tào gia và Lý Diên Khánh để mài đao, quả thực cho họ là quả hồng mềm để bóp.
Lý Diên Khánh lạnh lùng hừ một tiếng:
- Tới Huyện Trần Lưu trước!
Mọi người lại gia tăng tốc độ, trong màn đêm dọc theo quan đạo chạy vội về phía Huyện Trần Lưu.
Thực ra Lý Diên Khánh nghĩ không sai, lần này thành lập Tân Bắc Quân tổng cộng liên quan tới ba thế lực. Một là thế lực của Cao Cầu, một là thế lực Đông Cung, một chính là thế lực của Lý Diên Khánh. Nếu như Đồng Quán muốn đưa tay tiến vào Tân Bắc Quân, lão cần đánh rơi một trong ba thế lực. Đồng Quán đương nhiên chỉ có thể ra tay với thế lực yếu nhất là Lý Diên Khánh, về phần Tào gia, Đồng Quán quả thực không để Tào gia có tên mà không quyền vào lòng.
Lý Diên Khánh và Tào Thịnh chạy vội trong đêm, cuối cùng tới Huyện Trần Lưu vào lúc canh ba.

Một dải thuyền hàng dừng bên bờ Biện Hà cách Huyện Trần Lưu khoảng năm dặm, ước chừng khoảng hai mươi chiếc thuyền, hai chiếc lớn nhất là thuyền hàng ngàn thạch, còn lại đều là thuyền hàng cỡ trung năm trăm thạch.
Đội tàu này chính là đội tàu của Bảo Nghiên Trai vận chuyển tài vật và một phần tộc nhân Tào gia xuôi nam Hàng Châu bị trú quân Huyện Trần Lưu tạm giam. Lúc này có hơn một ngàn tên lính trên bờ, đều là sương quân, họ canh chừng nghiêm mật đội tàu này, nghiêm cấm chúng rời đi.
Nghèo chèo thuyền và phần lớn tộc nhân Tào thị đều tới Huyện Trần Lưu, chỉ còn lại mấy tên tộc nhân Tào thị, trong đó bao gồm cả nhạc phụ Tào Tuyển của Lý Diên Khánh.
Tào Tuyển chính là người phụ trách Tào gia xuôi nam lần này, vận chuyển tài phú Tào gia tích lũy mấy chục năm. Đương nhiên, số vàng bạc này đều chứa trong hòm gỗ lớn, khóa trong khoang thuyền. Trừ khi những binh lính này ăn cướp trắng trọn, đập phá thuyền, nếu không tài phú Tào gia tạm thời không có việc gì.
Nhưng cho dù như vậy, Tào Tuyển vẫn cực kỳ tức giận trong lòng. Đây chính là tài phú của Tào gia, Chỉ Huy Sứ sương quân nho nhỏ lại dám chặn đường, chẳng lẽ thực sự ăn tim hùm gan báo, muốn cướp tài phú của Tào gia hay sao?
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong cơn tức giận, cho dù bình thường Tào Tuyển không liên quan tới quan trường, y cũng hiểu được Phí Hoằng này chỉ là một cây đao trong tay người nào đó, dám chặn đường tài phú Tào gia, kẻ chủ mưu phía sau ít nhất cũng là quan lớn cấp bậc Tể Tướng.
- Phí tướng quân, giằng co như vậy cũng không phải biện pháp, ta biết ngươi không làm chủ được, xin lập tức báo cáo với người có thể làm chủ, nếu không chúng ta phát hiện trên thuyền thiếu đồ, chỉ sợ ngươi sẽ rất khó giải thích.
Tào Tuyển lạnh lùng uy hiếp một tướng lĩnh đứng trên bờ.
Tướng lĩnh trên bờ dường như không nghe thấy gì, khuôn mặt không có bất kỳ biểu lộ nào. Tướng lĩnh này chính là Chỉ Huy Sứ sương quân Phí Hoằng, tuổi chừng ba mươi, người Triệu Châu. Gã và Lý Diên Khánh cùng được Đồng Quán nhìn trúng, chỉ là gã trực tiếp đi theo bên người Đồng Quán, được Đồng Quán thu làm con nuôi. Bởi vì gã khôn khéo tài giỏi, lại có đảm lược quyết đoán, vẫn luôn được Đồng Quán coi trọng.
Lúc đầu Phí Hoằng đã sắp thăng làm tướng quân, nhưng Đồng Quán bắc phạt Liêu quốc thảm bại cũng khiến Phí Hoằng bị trừng phạt liên quan, giáng xuống thành Chỉ Huy Sứ sương quân Thái Châu. Lần này gã phụng mật lệnh của Đồng Quán bắc thượng, giữ lại đội tàu của Bảo Nghiên Trai và Tào gia ở Huyện Trần Lưu.
Phí Hoằng đương nhiên biết Tào gia không phải gia tộc mình chọc được, nhưng gã nhất định phải chấp hành mệnh lệnh của nghĩa phụ, biện pháp duy nhất chính là giả vờ câm điếc, hoàn thành nhiệm vụ của mình.
- Hừ! Ngươi cho rằng không nói lời nào là có thể không cần gánh chịu trách nhiệm sao?
Tào Tuyển hừ lạnh một tiếng:
- Ta không ngại công khai cho ngươi biết, trên thuyền đều là tài phú của Tào gia, ngươi dám đụng vào chúng, ta cam đoan Tào gia sẽ khiến ngươi và người phía sau lưng ngươi không chịu đựng nổi!
Phí Hoằng vẫn không lên tiếng. Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Lý Diên Khánh và Tào Thịnh rốt cuộc chạy tới nơi giam giữ đội tàu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận