Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 1: Vậy Bà Đi Chết Đi

“Có phải mày muốn ép chết tao mới vừa lòng hay không.”
“Vậy bà đi chết đi, vừa hay để con trai cưng của bà có thể mặc áo tang cho bà.” Lục Hướng Noãn nhìn phía trước, ra sức ném viên đá vào trong hồ, bọt nước văng khắp nơi nổi lên từng trận gợn sóng.
Nhưng mà trái tim cô lại thờ ơ, nói ra còn lạnh hơn tuyết bay tháng chạp.
Cô ước gì cả nhà kia đều chết hết, chết sạch.
“Con nhóc chết tiệt này, lúc trước nên bóp chết mày…”
Lục Hướng Noãn lười nghe bà ta nói lời vô nghĩa, mỗi lần gọi điện thoại đều là vì con trai cưng của bà ta mà tới tìm cô đòi tiền, hiện giờ còn không biết xấu hổ mở miệng đòi 100 vạn.
Cô là máy ATM hay coi tiền như rác, cho dù có thể lấy ra, Lục Hướng Noãn tình nguyện ném xuống đất cho oai, cũng không hời cho cả nhà cực phẩm kia.
Bảo cô mua nhà cho Lục Diệu Tông ư, nằm mơ.
Cuối cùng trực tiếp cúp điện thoại, rút sim điện thoại bên trong ra, cô bẻ gãy ném vào trong hồ.
Bên kia Vương Chiêu Đệ nhìn thấy điện thoại bị cắt đứt, tức giận mở miệng mắng:
“Con nhóc chết tiệt kia, đúng là cánh cứng, dám cúp điện thoại của bà đây, còn trù bà đây chết sớm.”
“Mẹ, có phải Lục Hướng Noãn không cho mẹ tiền hay không, vậy chị ta không đưa tiền, hôn sự của con và Tiểu Bối sẽ hỏng mất. Mẹ, con mặc kệ, con phải cưới Tiểu Bối.” Đã hơn 20 tuổi, Lục Diệu Tông còn giống y như đứa bé kéo cánh tay Vương Chiêu Đệ làm nũng.
“Yên tâm, mẹ nhất định sẽ khiến con cưới được Tiểu Bối về nhà. Mẹ chỉ có mình con là con trai cưng, không thương con thì thương ai.” Vương Chiêu Đệ trấn an con trai xong, trực tiếp quay đầu nói với Lục Quốc Khánh ngồi xổm hút thuốc bên cạnh: “Đương gia, thu dọn đồ đi, chúng ta đi tìm con nhóc chết tiệt kia.”
Không biết đây là lần thứ mấy Lục Hướng Noãn đổi sim, sau khi tốt nghiệp đại học cô thay đổi hết phương thức liên lạc một lần, cùng bạn trai tới quê nhà anh ta, chính là muốn có dấu chấm kết mọi chuyện.
Đâu biết không biết bọn họ lấy đâu ra số cô, lần nào chỉ cần đòi tiền thì sẽ gọi điện cho cô, đương nhiên là cô không cho một đồng.
Cô đã không còn là đứa bé mặc bọn họ bắt nạt, đánh chửi.
Sinh ra ở gia đình trọng nam khinh nữ không phải là lỗi của cô, nếu có thể lựa chọn mà nói, cô tình nguyện không sinh ra.
Lục Hướng Noãn ổn định làm cảm xúc của mình xong, đến sảnh kinh doanh bên cạnh làm sim điện thoại mới, tới cửa hàng bánh ngọt lấy bánh đã đặt trước, sau đó ngồi xe bus số 19 đi về nhà.
Nói một cách chính xác là về nhà kết hôn của cô và Lâm Hạo, cô và Lâm Hạo quen biết ở trường đại học, trong khoảng thời gian học đại học anh ta quan tâm cô rất nhiều, cho nên khi Lục Hướng Noãn tốt nghiệp, Lâm Hạo tỏ tình với cô, cô thuận theo tự nhiên đồng ý.
Cô giống như lục bình không rễ, quá khát vọng yên ổn, mà Lâm Hạo là bạn trai gần như hoàn mỹ, khiến Lục Hướng Noãn quá khát vọng có một gia đình của mình với anh ta.
Làm việc 5 năm, cô tích góp được 60 vạn mua nhà ở Nam Thị, điều kiện trong nhà Lâm Hạo không tốt, cha mẹ còn thường xuyên sinh bệnh, còn có em gái đang học đại học, tiền anh ta kiếm được mấy năm nay luôn trợ cấp cho trong nhà.
Lục Hướng Noãn đau lòng anh ta, dù sao sớm muộn gì cũng là người một nhà, cho nên trên chứng nhận bất động sản viết tên hai người.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, cuối năm bọn họ sẽ kết hôn, cô đã 30 tuổi không còn trẻ nữa.
Hai người hẹn hò nhiều năm như thế, cũng nên có kết quả tốt.
“Chào bác sĩ Lục, chào cô.” Bảo vệ Tiểu Từ nhìn thấy bác sĩ Lục trở về lúc này, vẻ mặt hơi phức tạp, có chuyện anh ta không biết có nên nói với bác sĩ Lục hay không.
“Mẹ cậu đừng quên ngày mai đến bệnh viện tái khám nhé.” Khoảng thời gian trước mẹ của bảo vệ Tiểu Từ mới làm xong phẫu thuật ung thư cổ tử cung, cô mổ chính, lúc này sắp tới thời gian tái khám, Lục Hướng Noãn không quên nhắc nhở.
“Tôi nhớ kỹ rồi, bác sĩ Lục.”
“Ừm.” Thấy anh ta nhớ kỹ trong lòng, Lục Hướng Noãn cũng nên rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận