Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 734: Bị bệnh

Nhưng mà anh ta không đến khu thanh niên trí thức, mà đi thẳng tới nhà Hoắc Đại Khánh, nói hoa mỹ rằng thăm hỏi hai vợ chồng già Hoắc Đại Khánh.
Vương Quế Anh thật lòng thích cậu nhóc Vương Giải Phóng này, cho nên giữ anh ta ở lại ăn cơm trưa.
Nếu là thường ngày Vương Giải Phóng căn bản không đồng ý, anh ta sợ gây thêm phiền phức cho hai vợ chồng già.
Nhưng hiện giờ trong lòng anh ta nhớ thanh niên trí thức đen, cho nên lập tức gật đầu đồng ý.
Vương Quế Anh bảo anh ta ở nhà nghỉ ngơi, sau đó vội vã đi làm việc.
Còn Vương Giải Phóng đương nhiên là không nghe lời như vậy, đi vòng quanh đồng ruộng ở đại đội Hồng Kỳ một vòng, cũng không thấy cô gái nhỏ anh ta tâm tâm niệm niệm.
Anh ta ngượng ngùng hỏi thăm người trong đội, sợ lan truyền đi thì không tốt, gây thêm phiền phức cho Vương Hiểu Linh, dù sao hiện giờ bọn họ chỉ là bạn bè bình thường.
Cho nên Vương Giải Phóng vòng đi vòng lại lại đi đến văn phòng đại đội, tìm được Lục Hướng Noãn đang khám bệnh cho người ta.
Lục Hướng Noãn ngẩng đầu phát hiện là anh ta, cũng không nói chuyện, đợi kê thuốc cho người bệnh xong, tiễn người bệnh đi mới nói:
“Là cơn gió nào thổi anh tới đây thế?”
Lân trước Vương Giải Phóng đến khu thanh niên trí thức bị Vương Hiểu Linh tát hai cái, Lục Hướng Noãn đã sớm biết, là Vương Hiểu Linh nói cho cô.
Còn luôn nói mãi với cô Vương Giải Phóng là tên lưu manh, bảo cô lần sau cách anh ta xa một chút.
Vương Giải Phóng suy sụp nói: “Chị dâu, chị đừng trêu ghẹo em, em đã sắp chết rồi.”
Lục Hướng Noãn gật đầu, không nói nữa, mà quay đầu tiếp tục lật sách y trên tay.
Mà Vương Giải Phóng nhìn Lục Hướng Noãn không dựa theo sắp xếp thông thường có chút không ngồi yên, chủ động hỏi:
“Chị dâu, chị biết thanh niên trí thức Vương Hiểu Linh đang làm việc ở đâu không? Sao em dạo một vòng không tìm thấy cô ấy đâu?”
“Anh tìm cô ấy làm gì?” Lục Hướng Noãn đặt sách trong tay xuống, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta.
Điển hình biết rõ còn cố hỏi.
Lục Hướng Noãn không phải người ngoài, Vương Giải Phóng dứt khoát thừa nhận mình thích cô ấy, muốn làm đối tượng với cô ấy, tốt nhất là lập tức kết hôn.
Lục Hướng Noãn cũng bị những lời thẳng thắn này của anh ta dọa sợ, chỉ ngây ngốc hai giây nhanh chóng hoàn hồn:
“Anh nghiêm túc sao?”
“Ừm, nếu em nói dối một câu, Thiên Lôi sẽ đánh xuống.” Vương Giải Phóng nói xong thì thề với trời.
Lục Hướng Noãn nhìn anh ta rất lâu mới nói: “Cô ấy bị bệnh, có lẽ lúc này đang ở khu thanh niên trí thức nghỉ ngơi, không làm việc.”
“Bị bệnh ư? Bị bệnh khi nào thế? Cô ấy bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không? Có cần đi bệnh viện không?”
Vương Giải Phóng vừa nghe thanh niên trí thức đen bị bệnh, trong lòng lập tức rối loạn.
“Bị cảm thông thường, tôi đã kê thuốc cho cô ấy.”
“Không được, em phải đi thăm cô ấy.” Vương Giải Phóng nói xong thì đi ra ngoài, kết quả lại bị Lục Hướng Noãn gọi trở về.
“Đưa thuốc này cho Vương Hiểu Linh, nói là tôi đưa, nếu không…”
E rằng anh không gặp được người, còn bị đuổi ra, chẳng qua Lục Hướng Noãn không nói ra những lời này.
Chuyện của hai bọn họ, mình coi như làm thần trợ công một lần, còn có thể thành hay không, vậy phải xem duyên phận của hai bọn họ.
“Cảm ơn chị dâu, hôm nào rảnh em mời chị ăn cơm.” Vương Giải Phóng nói xong, thì vô cùng lo lắng cầm thuốc đi ra ngoài.
Mà Vương Hiểu Linh đang nằm trên giường đất mơ mơ màng màng nghe thấy có người ở bên ngoài gọi cô ấy, vì thế mặc thêm áo vào đi ra ngoài.
Khi nhìn thấy là tên lưu manh lần trước, đôi mắt lập tức trợn to, tràn ngập đề phòng nhìn Vương Giải Phóng,
“Anh… Anh tới đây làm gì.” Hiện giờ khu thanh niên trí thức chỉ có mình Vương Hiểu Linh, những người khác đều đi làm việc.
Vương Hiểu Linh sợ lát nữa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vì thế cầm lấy gậy gỗ nắm trong tay.
Vương Giải Phóng nhìn Vương Hiểu Linh đề phòng mình như vậy, trái tim tan nát, nhưng anh ta vẫn không quên chuyện chính:
“Đây là thanh niên trí thức Lục nhờ tôi đưa thuốc cho em.”
Vừa nghe là Lục Hướng Noãn, cả người Vương Hiểu Linh thả lỏng, cô ấy nhận lấy thuốc, ngượng ngùng nói xin lỗi với Vương Giải Phóng.
Hóa ra là cô ấy hiểu nhầm.
“Cơ thể em đỡ hơn chút nào chưa? Có cần đến bệnh viện khám không?”
Gương mặt Vương Hiểu Linh quá đen, trong khoảng thời gian ngắn Vương Giải Phóng khó dựa vào mắt thường nhìn ra cô ấy còn phát sống hay không.
Đột nhiên nghe anh ta quan tâm như vậy, Vương Hiểu Linh còn có chút bất ngờ: “… Khá hơn nhiều rồi…”
“Vậy thì tốt, em ăn gì chưa?”
“Ăn rồi.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận