Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 265: Hai miếng bánh hạch đào

Lúc này nhà ai cũng không dám đến huyện thành khám bệnh, bởi vì vất vả quanh năm suốt tháng, vào bệnh viện sẽ tiêu sạch không còn.
Năm trước con dâu thứ hai của Vương lão khờ khi sinh con ở nhà không cẩn thận khó sinh mất máu nhiều, không chỉ đứa bé không giữ được, ngay cả người lớn cũng mất mạng.
Còn có con trai út nhà Nhị Lư Tử là nhà nghèo, phát sốt chậm trễ chữa trị, đợi mượn tiền trong đội đưa đứa bé tới bệnh viện, đã muộn, bị sốt thành đứa ngốc.

Đứa bé đáng yêu cỡ nào, lúc trước lần nào nhìn thấy ông ấy cũng gọi ông ông, bây giờ chỉ biết trợn to mắt chảy nước miếng, cười ngây ngô với người ta, còn thường tiểu trong quần.
Vợ Nhị Lư Tử vì chuyện này, tức tới mức không muốn sống nữa, ở nhà thắt cổ không còn.
Một gia đình đang êm đẹp cứ bị phế đi như vậy.
Mỗi lần Vương Chí Thành nhớ tới chuyện này sẽ cảm thấy đau lòng, đại đội khác dù ít dù nhiều cũng sẽ có bác sĩ khám bệnh, đội bọn họ thật sự không tìm ra được một bác sĩ nào.
Lúc trước trong huyện có tổ chức học tập bồi dưỡng bác sĩ ở nông thôn, khi đó ông ấy và Hoắc Đại Khánh chọn mấy người thông minh đưa qua đó, hi vọng những người này có thể tranh đua một chút.
Bọn họ không cầu những người này có tiền đồ cỡ nào, ít nhất có thể khám được mấy bệnh vặt cho người trong đội, cho dù là gà mờ cũng được.
Kết quả cuối cùng cả đám mặt xám mày tro trở về, ôm đùi Hoắc Đại Khánh khóc lóc ầm ĩ không chịu đi học nữa.
Hoắc Đại Khánh đánh chửi đều không được, cuối cùng chỉ có thể tùy bọn họ, mấy bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thèm người của đội bên cạnh học thành tài trở về, phục vụ cho đội.
Nếu trong đội bọn họ cũng có một người biết khám bệnh thì tốt biết bao, nghĩ như vậy Vương Chí Thành thở dài một hơi.
Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều thấy có người đi cùng, cũng không đi theo qua nữa, dù sao bọn họ đi cùng cũng không giúp được gì, còn không bằng buổi chiều xuống ruộng làm việc kiếm công điểm.
Vì thế nói với Vương Chí Thành một tiếng, hai người cùng đi trở về.
“Cô nói xem, vết thương trên mặt Vương Ngọc Hương có phải do Dương Thiên Chân làm hay không? Vừa rồi khi tôi vào phòng, phát hiện trên mặt đất có rất nhiều mảnh nhỏ.” Đàm Phượng Kiều phân tích với Vương Hiểu Linh.
Dựa vào hiểu biết của Vương Hiểu Linh đối với Dương Thiên Chân, cô ta thật sự có thể làm ra được loại chuyện này, nhưng mà cô ấy không nói ra, trái lại ba phải nói:
“Tôi cũng không rõ lắm, đợi khi Vương Ngọc Hương trở về, chúng ta hỏi thử chẳng phải sẽ biết sao?”
“Nói cũng đúng.”
Bên Lục Hướng Noãn cho Phú Quý ăn xong, lại chơi với nó một lát mới về phòng ngủ.
Lần này rời giường thực sự không muộn, tuy ngủ hơn hai mươi phút nhưng đủ rồi, Lục Hướng Noãn thần thanh khí sảng rót trà trái cây vào trong bình nước, hi vọng có thể dùng nó đuổi tan khô nóng ở ruộng ngô.
Đậy nắp thật chặt xong, sau đó che mình kín mít, đầu đội mũ rơm đi ra ngoài.
Mũ rơm này là cha chồng của Vương Tú Lan bện ra, sau đó tặng cho cô và Vương Hiểu Linh mỗi người một cái, Lục Hướng Noãn không từ chối nhận lấy.
Nhưng mà cô không chiếm tiện nghi của bà ấy, buổi chiều khi đi làm mang theo hai miếng bánh hạch đào qua.
Cô không dám mang nhiều, sợ bị người ta nghĩ coi tiền như rác theo dõi.
Thời buổi này bánh hạch đào là vật hiếm lạ, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết thăm người thân, mới nỡ mua hai lạng rưỡi, thời gian còn lại đâu nỡ lãng phí tiền.
Đây là ngày hôm qua đám Vương Quốc An tới đây thăm cô mang cho cô, Lục Hướng Noãn ăn hai miếng phát hiện cũng tạm, ăn ngon hơn đồ ở hiện đại của cô nhiều.
Lục Hướng Noãn đi một lát cuối cùng cũng tới địa bàn của mình, nhưng mà Vương Tú Lan và Vương Hiểu Linh đã bắt đầu vung cuốc khí thế ngất trời làm việc.
Lục Hướng Noãn đi tới trước mặt hai người, móc hai miếng bánh hạch đào dùng giấy dầu bao lấy ra:
“Mỗi người một miếng, ăn xong hãy làm việc.”
Vương Tú Lan và Vương Hiểu Linh nhìn thấy bánh hạch đào trên tay Lục Hướng Noãn, đôi mắt suýt nữa dính lên trên, thậm chí giữa trưa mới ăn lưng dạ còn điên cuồng kêu gào.
Nhưng mà nhìn xong hai người đều vô cùng ăn ý, còn vô cùng gian nan rời mắt khỏi bánh hạch đào.
Trong ấn tượng Vương Tú Lan từ nhỏ tới lớn bà ấy chỉ từng ăn bánh hạch đào một lần, còn là em trai bà ấy làm rơi xuống đất, bà ấy thật sự thèm không chịu nổi, trực tiếp tiến lên đoạt, đất còn không kịp phủi đã nhét vào miệng, ngay cả vị gì cũng không nếm ra được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận