Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 696: Ghen tị

Chẳng qua gương mặt hơi thối.
Ba người trên bàn đều chú ý tới, nhưng mà không để trong lòng, chỉ là người râu ria mà thôi.
Ngô Miểu Linh thấy ba bọn họ nói chuyện muốn xen miệng cũng không xen miệng được, miệng bĩu lên thật cao.
Cũng may chỉ một lát sau đồ ăn được bưng lên, lúc này mới phá vỡ xấu hổ của Ngô Miểu Linh.
Hoắc Cảnh Xuyên múc một bát canh đậu hũ miến cho cô gái nhỏ trước, để cô làm ấm cơ thể.
Vừa rồi khi không cẩn thận chạm vào tay cô, rất lạnh.
Mà Vương Giải Phóng cũng bị đông lạnh, nóng lòng cần canh nóng cháo nóng gì đó làm ấm cơ thể mình, cho nên không khách sáo đứng dậy múc một bát cho mình, sau đó vội vàng uống.
Ngô Miểu Linh tràn ngập chờ mong đợi động tác kế tiếp của Vương Giải Phóng, kết quả Vương Giải Phóng làm như không thấy, uống hết bát canh thì bắt đầu gắp đồ ăn.
Thỉnh thoảng còn nói chuyện phiếm với Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn, hoàn toàn không thèm để ý tới cô ta.
Chuyện này khiến Ngô Miểu Linh tức điên lên, nhưng cô ta thật sự không nỡ vứt bỏ Vương Giải Phóng, chỉ có thể nghẹn khuất chọc bát cơm.
Ngay cả thịt kho tàu trên bàn cũng không ăn.
Vương Giải Phóng vỗ ngực mình đảm bảo với Hoắc Cảnh Xuyên: “Đoàn trưởng Hoắc, anh cứ an tâm trở về, có tôi ở đây mà, chắc chắn sẽ không để chị dâu bị người ta bắt nạt.”
“Cảm ơn, Hướng Noãn nhát gan, tính tình dịu dàng, tôi chỉ sợ cô ấy bị người ta bắt nạt.”
Hoắc Cảnh Xuyên vừa mới dứt lời, Lục Hướng Noãn đang ăn canh bị lời nói dối không cần chuẩn bị của anh làm cho kinh sợ.
Vừa mới lơ đãng cô đã bị sặc, che miệng vẫn luôn ho khan.
Hoắc Cảnh Xuyên nhanh chóng đưa cốc nước đến trước mặt Lục Hướng Noãn.
Mãi đến khi uống hết cốc nước, Lục Hướng Noãn mới cảm thấy mình sống lại.
“Chị dâu, chị sao thế?”
“Cơm hơi nóng, không cẩn thận nên bị sặc.” Lục Hướng Noãn không muốn nói thật nên tìm cớ cho qua.
Mà Vương Giải Phóng cũng không hỏi chuyện này tiếp nữa, trái lại bảo hai người nhanh ăn cơm đi.
Hôm nay lạnh, đồ ăn vừa mới bưng lên chỉ một lát đã nguội, không để lâu được.
Lần này Ngô Miểu Linh hoàn toàn không ngồi yên, Vương Giải Phóng quan tâm vợ người khác như vậy, không quan tâm đối tượng xem mắt với anh ta là cô ta, cho nên cô ta bắt đầu cáu kỉnh.
“Đồng chí Lục Hướng Noãn, cô đi làm ở đâu thế?”
Lục Hướng Noãn nghe thấy những lời này thì dừng đũa, liếc mắt đánh giá Ngô Miểu Linh từ trên xuống dưới một lát mới chậm rãi nói:
“Không đi làm.”
Ánh mắt của mẹ Vương Giải Phóng đúng là quá kém, cũng may Vương Giải Phóng không bị mù.
“Không đi làm thì đúng là không tốt lắm, hiện giờ lãnh đạo đều nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, chúng ta cũng nên…”
“Đồng chí Ngô Miểu Linh, hiện giờ đang trong thời gian ăn cơm, cô nói nhiều như vậy làm gì.”
Vương Giải Phóng sợ vì Ngô Miểu Linh lại ảnh hưởng tới quan hệ giữa anh ta và Hoắc Cảnh Xuyên, nên nhanh chóng cắt ngang lời Ngô Miểu Linh nói.
Hiện giờ anh ta cảm thấy Ngô Miểu Linh đúng là phiền muốn chết, sao cô ta cứ thích gây sự làm gì.
Ăn một bữa cơm ngượng ngùng xoắn xuýt, còn bóp giọng nói chuyện khiến anh ta nghe mà nổi da gà, nhưng mà gương mặt thì tạm được.
Chẳng qua trông cũng được thì thế nào, tim không được, nếu ở bên cô ta thì xong đời, đừng tưởng rằng anh ta không nhìn ra được cô ta muốn làm gì.
Vương Giải Phóng đơn thuần là nể mặt mẹ anh ta, mới nhịn không nói gì.
Loại phụ nữ này, anh ta không có chút hứng thú nào, còn không thú vị bằng thanh niên trí thức đen ở đại đội Hồng Kỳ.
Nhắc tới cô ấy, Vương Giải Phóng đột nhiên nhớ tới chuyện mình đồng ý với thanh niên trí thức đen còn chưa làm đâu.
Hôm sau đi đón Hoắc Cảnh Xuyên mình không thể quên.
“Anh hung dữ với em như vậy làm gì, em chỉ tâm sự với đồng chí Lục Hướng Noãn mà thôi.”
Ngô Miểu Linh bị Vương Giải Phóng rống lên như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, lập tức ấm ức rơi lệ.
Vương Giải Phóng nhìn thấy thế thì càng xù lông, anh ta chỉ nói cô ta mấy câu, vậy mà cô ta khóc.
Vương Giải Phóng nhẫn nại nói: “Tôi không hung dữ với cô, cô nhanh nín khóc cho tôi.”
Ngô Miểu Linh thấy anh ta cúi đầu dỗ mình, lúc này trong lòng mới dễ chịu hơn chút, nhanh chóng móc khăn tay trong túi ra lau khô nước mắt.
Đôi mắt hạnh đỏ rực, ngập nước khiến mọi người càng thêm thương tiếc cô ta hơn.
Chẳng qua mọi người trên bàn đều là một đám không hiểu phong tình.
Đặc biệt Lục Hướng Noãn còn là người rất mang thù, đừng tưởng rằng vừa rồi cô không nghe hiểu Ngô Miểu Linh nói như vậy là có ý gì, đây là muốn nâng cô ta lên hạ thấp người khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận