Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 941: Hình bóng chỉ có một

Một mình ăn cơm, Lục Hướng Noãn lười nhóm lửa.
Cho nên đợi bọn họ rời đi, Lục Hướng Noãn lấy hai cái bánh bao nhân nấm hương thịt gà trong không gian ra, còn có một bắp ngô luộc chín, cùng với một cốc sữa bò.
Lục Hướng Noãn ăn no xong thì cầm chìa khóa, đi đến căn cứ thí nghiệm riêng kia.
Căn cứ thí nghiệm hoàn toàn là dựa theo yêu cầu của cô xây nên, cách rất gần khu đại viện, đi bộ 10 phút là tới.
Là một căn nhà riêng, bên cạnh rất trống trải, lại tiến về trước 100 mét là sân huấn luyện.
Trên đường đi Lục Hướng Noãn gặp Vương Chí Cường, chẳng qua đối mặt với chuyện Hoắc Cảnh Xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, Vương Chí Cường nhìn qua còn khó có thể tiếp nhận hơn người làm vợ như Lục Hướng Noãn.
Nếu không phải Vương Chí Cường đã có vợ con, rất khó khiến người ta không hoài nghi anh ta thích Hoắc Cảnh Xuyên.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn cũng có thể lý giải, dù sao hai người là bạn nối khố nhiều năm, ở chung lâu như vậy, đừng nói là người, cho dù là cây cỏ cũng có tình cảm.
Lục Hướng Noãn gian nan an ủi Vương Chí Cường: “Anh đừng quá khó chịu.”
“Em dâu, anh khó chịu gì, anh không khó chịu.” Vương Chí Cường vừa nói, vừa gạt lệ.
Anh ta không muốn khóc, nhưng anh ta không kiềm chế được.
Lục Hướng Noãn đứng trước mặt anh ta khóe miệng co giật, đúng là vịt chết còn cứng mỏ, nhưng mà cô cũng có nhãn lực không vạch trần, vẫn luôn đợi Vương Chí Cường ổn định lại cảm xúc.
Vương Chí Cường dùng tay áo lau khô nước mắt, sau đó khàn giọng nói với Lục Hướng Noãn:
“Em dâu, trong thời gian lão Hoắc không ở đây, em có việc gì cứ nói một tiếng, ngàn vạn lần đừng khách sáo với anh, nếu không đợi lão Hoắc… Trở về, anh ấy chắc chắn không tha cho anh.”
Nói đến hai chữ trở về, rõ ràng là anh ta không còn tự tin.
“Được.” Lục Hướng Noãn không biết nên nói tiếp thế nào lấy cớ mình còn có việc, nhanh chóng rời đi.
Khi đi tới cửa căn cứ thí nghiệm cô móc chìa khóa ra, cắm vào, mở cửa, liền mạch lưu loát.
Lục Hướng Noãn đẩy cửa ra, thì lọt vào tầm mắt là đài thí nghiệm, bên trên đặt một ít dụng cụ thí nghiệm, đều là đồ cơ bản nhất trong phòng thí nghiệm.
Kính hiển vi, chai lọ…
Ở niên đại thiếu thốn tài nguyên chữa bệnh, có thể gom đủ đống thiết bị này chắc là bỏ cả vốn lẫn lãi, có thể nghĩ tới Triệu Truyền Lễ coi trọng cô cỡ nào.
Lục Hướng Noãn rất hài lòng, cũng thấy được thành ý của ông ấy.
Nếu ông ấy đã làm tới mức độ này, đương nhiên là cô không thể khiến ông ấy thất vọng rồi.
Lục Hướng Noãn dạo quanh một vòng, làm quen phòng thí nghiệm với thiết bị đơn giản xong thì về nhà.
Bước đầu tiên làm ra Penicillin chính là thu thập những nguyên liệu thô cần tiết, nguyên liệu thô mà cô cần là nấm mốc xanh từ nguyên liệu bị mốc.
Mà thứ để tạo ra nấm mốc xanh, Lục Hướng Noãn đã nghĩ kỹ rồi, chính là dùng màn thầu trong nhà.
Dựa theo thời tiết hiện giờ, chưa tới năm ngày trên màn thầu sẽ mọc xanh lông màu xanh lục.
Lông màu xanh lục này chính là nấm mốc xanh mà cô cần, đây là một quá trình dài dòng, có khả năng thí nghiệm không dưới 100 lần, bởi vì cô phải chọn ra nấm mốc xanh thích hợp nhất.
Nói làm là làm, Lục Hướng Noãn đi về nhà, lấy màn thầu còn chưa ăn hết đến căn cứ thí nghiệm.
Màn thầu là hôm trước hấp, bột ngô xen lẫn bột mì cao lương hấp, hiện giờ trời nóng, tiến lại gần sẽ ngửi thấy mùi lạ, là hương vị đã hỏng, đây là thứ Lục Hướng Noãn cần.
Chỉ cần an tĩnh đợi hai ngày, cô có thể có được nấm mốc xanh mà mình cần.
Lục Hướng Noãn bận việc ở phòng thí nghiệm rất lâu, ngồi mông cứng đờ cô mới thu dọn đồ sạch sẽ trên bàn thí nghiệm, rồi về nhà.
Lúc này trời bên ngoài đã tối.
Thông thường vào lúc này Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên đều đã ăn cơm rửa bát xong, đi tản bộ quanh khu đại viện.
Nhưng hôm nay chỉ có mình Lục Hướng Noãn bụng đói kêu vang.
Hình bóng chỉ có một, nhìn rất lẻ loi.
Làm nghiên cứu bình thường làm là không dứt ra được, Lục Hướng Noãn kéo cơ thể mệt mỏi nằm trên giường, ngay cả tắm cũng không muốn tắm.
Chỉ một lát sau cô đã mơ màng ngủ say, đợi khi cô tỉnh lại phát hiện đã là 2 giờ sáng.
Cô là bị nóng tỉnh.
Cả người Lục Hướng Noãn nóng đến mức mồ hôi chảy đầy, cả người như vớt từ trong nước ra, không khí trong phòng oi bức khiến cô bực bội.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên còn ở đây, từ lúc ngủ đến sáng hôm sau tỉnh lại, cả người cô thoải mái mát mẻ.
Ngoại trừ khi hai người vật lộn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận