Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 943: Mời cơm

Cô ấy sẽ không gửi bởi vì cả đời này cô ấy sẽ không tha thứ cho bọn họ, cũng vĩnh viễn không về nhà kia.
Cô ấy đã có nhà chồng và người chồng tốt, quan trọng còn có Lục Hướng Noãn kéo cô ấy ra khỏi vũng bùn, nếu ngày đó không có Lục Hướng Noãn mà nói, hiện giờ cô ấy đã chết.
Cho nên ở trong lòng Vương Hiểu Linh, Lục Hướng Noãn đã thành người quan trọng hơn Vương Giải Phóng.
Lục Hướng Noãn thực sự không nói nên lời từ chối, cho nên chần chừ một lát rồi đồng ý.
Nhưng mà cô nói thẳng trước, đó chính là tên không dễ nghe thì đừng trách cô.
Bên kia điện thoại Vương Hiểu Linh sợ Lục Hướng Noãn đổi ý, nhanh chóng đồng ý.
Sau khi biết được Lục Hướng Noãn còn chưa mang thai, Vương Hiểu Linh nhọc lòng không nhịn được bảo Lục Hướng Noãn nắm chắc thời gian.
Đối mặt với đề tài thúc giục mang thai, Lục Hướng Noãn trực tiếp cúp điện thoại.
Hiện giờ Hoắc Cảnh Xuyên không ở đây, cô muốn sinh cũng không sinh được.
Lưu Quốc Diệu thấy Lục Hướng Noãn cúp điện thoại, thì nói:
“Giữa trưa hôm nay tới nhà tôi ăn cơm, vợ tôi đã chuẩn bị đồ ăn, đừng quên.”
“Tôi sẽ không…”
Còn chưa nói hết câu, Lưu Quốc Diệu đã cắt ngang lời cô nói: “Không đi mà nói, lát nữa tôi và vợ sẽ đến nhà cô mời cô.”
Lục Hướng Noãn thấy thế chỉ có thể đồng ý, mà lúc này Lưu Quốc Diệu mới vẻ mặt vui sướng bảo Lục Hướng Noãn rời đi.
Nếu anh ta đã đồng ý với tên nhóc kia, đương nhiên là phải làm được, nếu không tên nhóc thối kia trở về sẽ nổi giận.
Lục Hướng Noãn ra khỏi văn phòng đi thẳng tới phòng thường trực, sau khi Lý Đông Dương tìm kiếm một lát, cuối cùng cũng tìm được túi đồ của Lục Hướng Noãn trong đống thư chất như núi.
Lý Đông Dương đỏ mặt, như phạm sai lầm nói: “Chị dâu, thực sự ngại quá, trong khoảng thời gian này hơi bận cho nên chậm trễ đưa đồ cho chị.”
“Không sao, hôm nay làm phiền cậu rồi.” Lục Hướng Noãn nói xong, thì cầm túi đồ Vương Hiểu Linh gửi cho cô về nhà.

Sau khi về đến nhà Lục Hướng Noãn mở túi đồ ra, bên trong là một chiếc áo len màu đỏ rất bình thường.
Cô cầm áo lông đứng trước gương ướm thử, chiếc áo hơi dài rộng, mặc vào không vừa người lắm.
Nhưng mà dưới cái nhìn của Lục Hướng Noãn, đây không phải là vấn đề của quần áo, là vấn đề của bản thân cô.
Phần tâm ý của Vương Hiểu Linh đối với cô đã là bất cứ thứ gì không thể so được, Lục Hướng Noãn đột nhiên phát hiện có người nhớ thương thật tốt.
Áo thủy thủ dư lại thì rất vừa người, khi mặc vào tràn ngập tinh khí thần.
Nhưng mà áo thủy thủ đều giống nhau, tính cả chiếc này Lục Hướng Noãn có tổng cộng hai chiếc, là khi đính hôn Lưu Thúy tặng cho cô, vừa vặn có thể thay phiên mặc.
Mùa hè trời nóng, quần áo phải thay mỗi ngày, nếu không toàn thân đều là mùi hôi, cô không chịu nổi.
Lục Hướng Noãn cởi áo thủy thủ trên người ra, dùng bột giặt giặt sạch sẽ, treo trong sân phơi.
Còn có ga trải giường vỏ chăn cũng được cô giặt sạch.
Khi quần áo có lẽ Lục Hướng Noãn dùng sức quá, tay bị xoa đỏ, nhìn qua có mấy phần khiến người ta đau lòng, chẳng qua Lục Hướng Noãn không cảm nhận được đau đớn.
Cũng chính lúc này Lục Hướng Noãn mới phát hiện kể từ lúc cô tùy quân, cô đã lâu không giặt quần áo.
Mỗi lần tắm rửa xong thay quần áo ra, đều là Hoắc Cảnh Xuyên cầm đi giặt, mỗi tháng trên người tới tháng không cẩn thận làm bẩn quần, cũng đều là anh giặt.
Đến tháng thì nước đường trứng gà, canh gà nấu hơn hai tiếng, khi ngủ có túi chườm ấm…
Ở những chỗ cô thấy hoặc không thấy, vậy mà Hoắc Cảnh Xuyên vì cô làm nhiều chuyện như vậy, những chuyện này đều bị cô xem nhẹ.
Đợi lần này anh bình an trở về, cô sẽ đối xử với anh tốt hơn nữa, đương nhiên cô vẫn sẽ không nói cho anh hai bí mật kia.
Một là xuyên qua, hai là không gian.
Lục Hướng Noãn thu dọn xong, cảm thấy đã tới thời gian, nên cầm một lọ rượu nho cô tự nhưỡng đến nhà Hồ Ái Hương.
Khi cô tới Hồ Ái Hương còn đang bận việc, Lục Hướng Noãn đặt đồ trong tay lên bàn, rửa sạch tay đi tới giúp đỡ.
Hai tay của Lục Hướng Noãn dùng hai tay ấn vào hộp đựng bột để ngăn nó rơi ra, còn Hồ Ái Hương thì đổ từng thìa bột vào hộp dùng thìa ấn xuống.
Chỉ một lát sau nửa nồi bột đã được làm xong, từng con cá nhỏ được ấn ra.
Hồ Ái Hương ngẩng đầu hỏi: “Hướng Noãn, em ăn tỏi không.”
Lục Hướng Noãn gật đầu, sau đó bắt đầu công việc bóc tỏi, còn Hồ Ái Hương thì cũng không nhàn rỗi, nấu thêm hai món ăn kèm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận