Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 420: Vương Đại Cương như đi vào cõi tiên

“Vợ à, vợ à, em đừng khóc mà.” Em khóc anh cũng muốn khóc theo, nửa câu sau quá mức buồn nôn, Vương Đại Cương nghĩ một lát vẫn không dám nói ra.
Nếu vợ anh ta muốn nghe mà nói, đến lúc đó về nhà lên giường đất, anh ta sẽ chậm rãi nói cho cô ấy nghe.
Vương Quế Anh đột nhiên hỏi: “Đại Cương, sao cháu không vui.”
Vương Đại Cương bất đắc dĩ nói: “Thím, cháu vui sướng gì cơ, thím xem vợ cháu đã khóc thành như vậy.”
Chẳng qua khi nói chuyện bí mật kèm theo chút ấm ức.
“Hà Hoa là vui sướng, con bé có.”
Vương Đại Cương buồn bực hỏi: “Có gì ạ?”
Vương Quế Anh thật sự không chịu đựng được câu hỏi ngu ngốc của anh ta, trợn trắng mắt với anh ta, vô cùng cạn lời nói:
“Có gì ư, trong bụng có đứa bé, còn có thể có gì? Đại Cương, không phải là cháu vui quá đến ngu đấy chứ?”
Vương Đại Cương giống như bị Thiên Lôi đánh trúng, ngơ ngác nói: “Tôi có con ư?”
Lưu Kiếm Mẫn nói: “Ừm, hóa ra bọn thím nói một lúc lâu, cháu không nghe lọt một câu nào.”
Vương Đại Cương xoa gáy mình, ngượng ngùng nói: “Vừa rồi cháu quá lo lắng cho vợ…”
Chẳng qua khóe miệng hơi nhếch lên của anh ta đã bán đứng anh ta.
Có thể nói, Hà Hoa còn không bằng anh ta hiện giờ, bởi vì anh ta vui sướng chạy mất.
Chỉ cần gặp người nào, đều lớn tiếng nói với người ta: “Tôi có con. Vợ tôi mang thai.”
Cũng may mọi người ở cùng một đội, đều hiểu rõ gốc rễ, cho nên đột nhiên nghe Vương Đại Cương nói như vậy, cũng coi anh ta thành kẻ điên mà đối đãi.
Mà Vương Đại Cương thông báo một vòng cho người xung quanh xong, anh ta mới nhanh chóng chạy về tìm vợ.
Chân vừa mới tiến vào, thì nghe thấy thanh niên trí thức Lục đang giáo dục vợ anh ta.
Anh ta nín thở bước chậm qua, không dám quấy rầy tới cô.
“Đừng khóc, lại tiếp tục khóc mà nói, khó tránh khỏi ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng.” Lục Hướng Noãn không nhìn nổi nữa nói.
Mẹ chồng nàng dâu đang ôm nhau khóc rống nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, nước mắt lập tức dừng lại.
Hà Hoa quay đầu nhìn về phía Lục Hướng Noãn, tay phải đặt lên bụng nhỏ, lo lắng hỏi:
“Thanh niên trí thức Lục, vừa rồi chị khóc lợi hại nwh vậy, đứa bé trong bụng chị sẽ không sao đúng không.”
Hiện giờ trong lòng Hà Hoa tự trách muốn chết, đều tại mình không biết cố gắng, chảy nhiều nước mắt như vậy.
Nếu ảnh hưởng đến đứa bé mình vất vả lắm mới có được, cô ấy nên sống thế nào.
Lục Hướng Noãn nói: “Không ảnh hưởng, sau này chú ý một chút, chị mang thai phải chú ý cảm xúc, cố gắng đừng thay đổi quá nhanh.”
Lần này đổi thành Lann Hoa nói chuyện: “Được, thím đã nhớ kỹ.”
Ngay sau đó bà ấy nói với Hà Hoa:
“Hà Hoa, con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời thanh niên trí thức Lục nói, cho dù không vì con, cũng nên vì đứa bé trong bụng.”
Hà Hoa liều mạng gật đầu.
“Còn không phải là có đứa bé sao, đâu cần vui sướng như thế…” Trong đám người, Vương Nhị Nữu không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cô ta sinh mấy đứa bé, cũng không làm ra vẻ như vậy.
Kết quả còn chưa nói hết câu, đã bị chị em dâu của cô ta dùng khuỷu tay thúc một cái.
“Chị làm gì thế?” Vương Nhị Nữu nhìn chị em dâu của cô ta, kết quả chị em dâu của cô ta liều mạng nháy mắt ra hiệu với cô ta, cô ta cũng không phát hiện có gì không thích hợp.
Chị em dâu của cô ta thật sự không có cách nào cứu cô ta, nên dứt khoát câm miệng không để ý tới cô ta.
“Tôi vui sướng hay không đâu liên quan tới cô, đúng là nhàn rỗi rửng mỡ.” Vương Chí Thành mới đi nặng xong vừa ra, thì nghe thấy người khác nói tin tức tốt này cho ông ấy.
Ông ấy nhanh chóng đi rửa sạch tay, sau đó chạy tới.
Kết quả nghe được mấy lời này, quả thực khiến tâm trạng tốt của ông ấy tan đi một nửa.
“… Không… Không… Không… Nên vui sướng…” Vương Nhị Nữu quay đầu lại nhìn, phát hiện vậy mà là Vương Chí Thành.
Mà phía sau Vương Chí Thành còn có đại đội trưởng, chỉ trong nháy mắt Vương Nhị Nữu lập tức nhát gan, cúi thấp đầu không dám nhìn Vương Chí Thành.
Vương Chí Thành cũng không phải người càn quấy, cho nên nghe cô ta nói như vậy, ông ấy cũng không so đo nữa.
Khi ánh mắt của ông ấy và vợ giao nhau, đều hiểu rõ ý nghĩ trong lòng đối phương.
Có đứa bé rất tốt, như vậy tảng đá vẫn luôn đè nặng trong lòng ông ấy đã không còn.
Nếu lúc sinh thời có thể gặp con gái mình mà nói, vậy thì ông ấy chết đi cũng có thể diện đi gặp liệt tổ liệt tông phía dưới.
Vương Đại Cương đau lòng nói với Hà Hoa: “Vợ à, cơ thể em có chỗ nào không thoải mái không, có muốn về nhà nằm không.”
Cô ấy vừa định nói không cần, thì nghe Lục Hướng Noãn mở miệng:
“Chị mang thai hơi nghiêm trọng, nếu có điều kiện mà nói nên ở nhà nằm dưỡng thai thật tốt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận