Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 845: Hâm mộ sao

Vương Chí Cường ăn một miếng là thích, chua chua ngọt ngọt, rất hợp khẩu vị của anh ta:
“Lão Hoắc, anh đúng là có phúc, vợ đẹp thì không nói, còn tay nghề nấu ăn tốt.”
Vẻ mặt Hoắc Cảnh Xuyên kiêu ngạo: “Hâm mộ sao?”
Vương Chí Cường thành thật gật đầu, nhưng mà nghĩ một lát, vợ mình cũng không kém chỗ nào, sinh con cho anh ta trông con giặt giũ nấu cơm làm việc nhà, cho dù anh ta gửi tiền trợ cấp về nhà mỗi tháng, vợ anh ta không có một câu oán trách.
Nghĩ tới đây, Vương Chí Cường đột nhiên cảm thấy nhiều năm như vậy mình thua thiệt vợ rất nhiều.
Lúc trước vợ anh ta gả cho anh ta, anh ta hứa hẹn với cha mẹ vợ thế nào, anh ta nói mình sẽ thương cô ấy chăm sóc cô ấy không để cô ấy mệt chút nào, ấm ức chút nào.
Hiện giờ xem ra anh ta không làm được, lúc này Vương Chí Cường đột nhiên cảm thấy kẹo hồ lô trong tay không còn thơm nữa.
Hoắc Cảnh Xuyên kiêu ngạo nói: “Lại hâm mộ cũng không phải của anh.”
Lục Hướng Noãn là của anh, là của mình anh.
Có người nào không có vợ chứ.
Vương Chí Cường thực sự không muốn nhìn dáng vẻ khoe khoang này của Hoắc Cảnh Xuyên, trừng mắt với anh xong thì cầm kẹo hồ lô rời đi.
Lục Hướng Noãn tặng kẹo hồ lô thực sự không đủ chia, nhưng cũng không làm khó được đám binh sĩ dưới tay Hoắc Cảnh Xuyên.
Một xiên kẹo hồ lô mấy người cùng nhau chia, chủ yếu là nếm thử hương vị là được.
Dù sao thời buổi này, có người nào không sống khó khăn.
Bọn họ chỉ biết vợ của đoàn trưởng rất xinh đẹp, người nào có thể ngờ tới tay nghề nấu nướng cũng tốt, quan trọng là còn nhớ tới bọn họ, không giống với vợ của mấy đoàn trưởng khác.
Đây cũng là nguyên nhân địa vị của Lục Hướng Noãn ở trong lòng bọn họ không thể dao động.
Lúc hai ba giờ chiều Trình Hiểu Yến để Vương Ái Dân ở nhà tới một mình, tay còn xác lọ đường nhà mình, nhưng mà cô ấy đặt xuống là rời đi.
Khi Lục Hướng Noãn muốn đuổi theo, người đã chạy không thấy bóng dáng.
Cuối cùng cô chỉ có thể nhận lấy đường này, nghĩ thầm lát nữa làm bánh sơn tra xong, lại đưa qua cho bọn họ một ít nếm thử.
Cả buổi chiều Lục Hướng Noãn đều ở trong phòng bếp, không đi đâu.
Tuy bánh sơn tra nghe có vẻ phiền phức, nhưng thực ra làm rất đơn giản, chẳng qua hơi tốn sức mà thôi.
Lục Hướng Noãn không có máy trộn, chỉ có thể dùng tay đập nát sơn tra, vì làm thật ngon mà cô còn phải lọc nó.
Khi lọc đã hao hết tất cả kiên nhẫn của Lục Hướng Noãn, nếu không phải cô không có thói quen bỏ dở nửa chừng, cô đã ném hết vào không gian.
Lục Hướng Noãn thêm đường vào sơn tra dằm nát, tiếp tục cho vào nồi đun, đun đến dinh dính thì dùng xẻng múc không dễ rơi, sau khi để nguội thì cắt thành từng miếng vừa ăn.
Lục Hướng Noãn làm rất nhiều, khoảng năm sáu cân.
Nhưng mà sau khi nấu xong cũng tới giờ ăn, Lục Hướng Noãn nghĩ Hoắc Cảnh Xuyên sắp trở về, mà hôm nay mình cũng mệt đến mức lười nhúc nhích, cho nên cô lười biếng một lần, cơm tối dứt khoát ăn đồ trong không gian.
Rau ngó xuân xào tỏi, cà chua xào trứng gà, thịt khô xào cọng hoa tỏi non, đều là mấy món ăn gia đình cô đến tiệm cơm bảo người ta nấu.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là đống nguyên liệu nấu ăn này trong nhà đều có, cho dù Hoắc Cảnh Xuyên cũng không phát hiện ra được vấn đề gì.
Cùng lắm là tiệm cơm làm hương vị không giống với cô làm mà thôi, thỉnh thoảng có một lần tay nghề nấu nướng phát huy thất thường hay vượt xa người thường đều có thể nói qua.
Hơn nữa mấy thứ cô tích trữ trong không gian đều là đồ ăn, dựa vào mình cô phải ăn đến ngày tháng năm nào.
Lục Hướng Noãn không muốn mấy thứ mình mua ở trong không gian, đến chết lại đưa vào trong quan tài.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn vẫn nấu một nồi cháo, hấp mấy cái bánh màn thầu.
Từ khi Lục Hướng Noãn tới đây tùy quân, trong nhà đều ăn lương thực tinh.
Hoắc Cảnh Xuyên thường xuyên xách lương thực về nhà, mà Lục Hướng Noãn thì lâu lâu lại lấy một ít ra, nhưng lần nào cũng không thái quá.
Tóm lại là không thể khiến Hoắc Cảnh Xuyên hoài nghi.
Cuộc sống của đôi vợ chồng son bọn họ hạnh phúc, dễ chịu hơn đa số người ở khu đại viện này nhiều.
Lục Hướng Noãn nấu cơm xong, Hoắc Cảnh Xuyên cũng chưa trở về.
Lục Hướng Noãn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, phát hiện cách thời gian Hoắc Cảnh Xuyên huấn luyện xong còn mười phút, nên dứt khoát rửa sạch tay cắt bánh sơn tra đã nguội.
Lục Hướng Noãn nếm thử một miếng, rất ngon, chua chua ngọt ngọt, ăn một miếng vào bụng còn có chút cảm giác chưa đã nghiền nên lại cầm lấy thêm một miếng ăn.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên trở về, vừa vặn thấy được Lục Hướng Noãn ăn hai má phúng phính, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn tiến lên véo một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận