Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 668: Lương thực bị đoạt

“Nhưng mà tôi không quen biết cô, hơn nữa tôi không muốn cho các cô ăn.”
Tốt xấu gì cũng lăn lê bò lết trong xã hội nhiều năm như vậy, Lục Hướng Noãn lạnh lùng nhìn qua, lập tức khiến đám thanh niên trí thức đều kinh hãi không nói.
Mà lúc này đám Vương Hiểu Linh đã ăn hết bánh bao vào bụng, dạ dày cảm thấy ấm áp hơn.
Thấy bánh bao sắp tới tay bị người ta ăn mất, sao Thạch Hồng Ngọc có thể nuốt trôi cục tức này, cho nên trong ánh mắt của cô ta hiện lên chút tàn nhẫn.
Tuy chợt lóe qua, nhưng vẫn bị Lục Hướng Noãn bắt giữ được.
“Vì sao vừa rồi lại khóc?”
Lý Bình thấy cô hỏi như vậy, vừa định mở miệng tố cáo với Lục Hướng Noãn, nhưng không ngờ Vương Hiểu Linh đè cánh tay của cô ấy nói:
“Cô ấy nhớ nhà.”
Chuyện ở khu thanh niên trí thức, Vương Hiểu Linh không muốn làm phiền Lục Hướng Noãn, cô ấy không muốn Lục Hướng Noãn vì bọn họ mà gây thù chuốc oán.
“… Nhớ nhà…” Lý Bình nhìn thoáng qua Vương Hiểu Linh, yếu ớt nói.
Trái lại đám Thạch Hồng Ngọc nghe những lời này ánh mắt tràn ngập đắc ý, cô ta đã dự đoán được trước bọn họ sẽ không nói chuyện này với người khác mà, dù sao nắm đấm của Mã Vĩ Danh rất mạnh.
Mã Vĩ Danh là liếm cẩu* của Thạch Hồng Ngọc, lúc trước khi xuống nông thôn, anh ta đặc biệt tìm người phân anh ta xuống cùng chỗ với Thạch Hồng Ngọc.
Liếm cẩu: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn không có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Sức lực rất mạnh, cơ thể cũng chắc nịch, ít nhất mạnh hơn đám thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt như Vương Chí Văn Hứa Gia Ấn.
Cũng là người chủ lực trong đoạt lương thực lần này, đám Vương Chí Văn bị đánh mãi mà chưa hoàn hồn.
Mà Vương Hiểu Linh tuy cầm dao uy hiếp anh ta, nhưng không có chút tác dụng nào.
Bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể trơ mắt nhìn lương thực của mình bị cướp đi hơn nửa, còn không dám nói.
Mà khu thanh niên trí thức duy trì yên bình ở mặt ngoài cũng bị phá vỡ như vậy.
“Cô thấy tôi tin tưởng sao? Tôi muốn nghe nói thật.” Lục Hướng Noãn cố ý cao giọng.
Mà đám Vương Chí Văn cũng nghe thấy bên khu ký túc xá của thanh niên trí thức nữ có động tĩnh lớn, nhưng không thể đi vào, chỉ có thể đứng bên ngoài lo lắng suông.
Lý Bình không chịu nổi áp lực, nói rõ mọi chuyện cho Lục Hướng Noãn.
Tuy cô ấy không thiếu chút lương thực này, nhưng trong lòng cô ấy không nuốt trôi được cục tức này.
Lục Hướng Noãn nghe xong gương mặt đen lại: “Đi gọi đại đội trưởng qua đây.”
Loại chuyện này, không nghĩ tới bọn họ thật sự dám làm, đống lương thực trong tay đám Vương Hiểu Linh, đương nhiên là bọn họ biết từ đâu mà ra.
Cả đám trời còn chưa sáng đã lên núi nhặt thổ sản, buổi tối mới trở về, mạo hiểm đến chợ đen bán đi sau đó mua ít lương thực giá cao.
Vất vả như thế, vậy mà thành giá y cho người khác.
Thấy ba người đều đứng yên, Lục Hướng Noãn lại mở miệng: “Các cô không đi, tôi đi.”
“Tôi đi.” Biểu cảm của Vương Hiểu Linh rối rắm một lát, sau đó chạy nhanh tới nhà đại đội trưởng gọi người.
Người bên ngoài nhìn thấy Vương Hiểu Linh chạy ra, muốn ngăn cô ấy lại hỏi cô ấy bên trong xảy ra chuyện gì, kết quả bởi vì Vương Hiểu Linh chạy quá nhanh nên không ngăn cản kịp.
Mà Thạch Hồng Ngọc ở trong phòng thì sắc mặt trở nên khó coi, cô ta không nghĩ tới bọn họ thật sự đi tìm đại đội trưởng.
Nhưng mà cũng không sao, đến lúc đó đổ hết lỗi lầm lên người Mã Vĩ Danh, nghĩ tới đây, Thạch Hồng Ngọc đột nhiên không còn sợ hãi nữa.
Hoắc Đại Khánh đang ăn bánh bao thì thấy Vương Hiểu Linh sốt ruột hoảng hốt chạy tới nói mọi chuyện, khiến ông ấy bị dọa suýt nữa làm rơi bánh bao.
Hoắc Đại Khánh vừa nghe không ăn bánh bao nữa, nhanh chóng đi theo cô ấy.
Mà lúc này đám Vương Chí Văn ở khu thanh niên trí thức cũng ra khỏi phòng, chẳng qua mặt mũi cả đám bầm dập, giống như lại bị người ta đánh một trận.
Lục Hướng Noãn nhìn bọn họ từ trên xuống dưới mấy lần, lắc đầu, khiến đám Vương Chí Văn tự biết xấu hổ, cúi đầu nhìn mũi chân.
Đều là lỗi của bọn họ, không bảo vệ tốt lương thực, cũng không bảo vệ được mấy thanh niên trí thức nữ.
Trên đường tới Hoắc Đại Khánh đã nghe Vương Hiểu Linh nói rõ mọi chuyện xảy ra trong khu thanh niên trí thức hôm qua còn có hôm nay.
Chuyện này khiến Hoắc Đại Khánh tức muốn chết, mới đi một Dương Thiên Chân, lại tới một bá vương gia.
Đám thanh niên trí thức cũ nhìn thấy đại đội trưởng tới đây, cả đám vô cùng kích động.
Trái lại đám thanh niên trí thức mới thì an tĩnh hơn nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận