Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 925: Tâm tư nhỏ của Hoắc Cảnh Xuyên

Ngồi ở sân đợi Hoắc Cảnh Xuyên một lát Lục Hướng Noãn vỗ chết mấy con muỗi, trong bụng chúng nó đều là máu khiến tay cô bị bẩn.
Lục Hướng Noãn nhìn có chút buồn nôn nhanh chóng đi rửa xà phòng, cho tay vào trong chậu rửa sạch mấy lần, mãi đến khi đôi tay bị xoa đỏ cô mới dừng lại.
Hoắc Cảnh Xuyên tìm cái túi nilon cất đồ vào, sau đó xách theo túi đồ đi ra cửa với Lục Hướng Noãn.
Khi bọn họ tới Hồ Ái Hương đang ngồi trên ghế giám sát Lưu Quốc Diệu uống thuốc.
Vẻ mặt Lưu Quốc Diệu ủ rũ nhìn bát thuốc trước mặt, sống chết không chịu uống.
Đắng, quá đắng, còn đắng hơn nhân sinh nửa đời trước của anh ta.
Nếu không phải biết Lục Hướng Noãn là loại người gì, Lưu Quốc Diệu đã hoài nghi có phải mình đắc tội cô chỗ nào hay không, nên cô mới nương theo cơ hội này trả đũa mình.
Ngay khi Lưu Quốc Diệu bưng bát lên, hít sâu một hơi chuẩn bị uống hết, đôi mắt không cẩn thận liếc thấy Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên đang tới.
Anh ta giống như sống lại, nhanh chóng đặt bát thuốc xuống đứng dậy: “Vợ à, Hướng Noãn và Cảnh Xuyên tới, anh đi vào phòng cầm hai cái ghế ra.”
Vừa dứt lời, Lưu Quốc Diệu đã chạy không thấy bóng dáng.
Còn Hồ Ái Hương đương nhiên là biết trong lòng Lưu Quốc Diệu có tính toán gì, chẳng qua hiện giờ e ngại có người ngoài nên cho anh ta chút mặt mũi.
Đợi người rời đi, xem cô ấy thu thập anh ta thế nào.
Trong lúc suy nghĩ, Hồ Ái Hương dẫn Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn đi vào ngồi xuống.
Hoắc Cảnh Xuyên nhân cơ hội này đặt đồ mang tới lên bàn.
Hồ Ái Hương nhìn thấy túi đô to thì tức giận:
“Người tới là được, đâu cần mang theo đồ làm gì, còn khách sáo với chị dâu như thế, chị dâu sẽ tức giận.”
Lục Hướng Noãn nói: “Chỉ lần này thôi ạ, lần sau đảm bảo sẽ không.”
Giọng nói mềm mại đánh thẳng vào trái tim Hồ Ái Hương, lúc này cô ấy không dám nói quá lớn tiếng, sợ dọa sợ Lục Hướng Noãn trước mặt:
“Lần này cũng không được, lát nữa mang đồ về đi. Chồng chị đã nói với chị rồi, lần này chị có thể còn sống là nhờ em, chị còn chưa cảm ơn em đâu.”
“Chị dâu, là chị không màng nguy hiểm cứu em, muốn nói cảm ơn thì cũng nên là em mới đúng.”
“Là chị nên cảm ơn em.”

Lưu Quốc Diệu thực sự không nghe nổi hai người cứ kéo qua kéo lại, phụ nữ ấy à, đúng là dông dài, không giống đàn ông bọn họ, gặp phải chuyện gì thì trực tiếp ra tay không cần mở miệng.
Chỉ thấy Lưu Quốc Diệu ngoáy lỗ tai, nhìn lướt qua hai người nói:
“Hai em đủ rồi đấy, chuyện này cứ coi như là chưa từng xảy ra là được. Hướng Noãn, cô cũng đừng để trong lòng, cô vì hai vợ chồng chúng tôi mới lên núi, chúng tôi vô cùng cảm kích cô, chuyện này cô không cần quá áy náy.”
Vẻ mặt Hồ Ái Hương tán thành: “Chồng chị nói đúng đấy, chuyện này không cần để trong lòng.”
Lục Hướng Noãn thấy bọn họ nói như vậy thì không cãi lại nữa, bởi vì cãi cọ cũng không ra kết quả gì, không có ý nghĩa.
Ngay sau đó cô lấy kim châm ra, bắt đầu châm cứu cho Hồ Ái Hương.
Không đau như trong tưởng tượng, là loại cảm giác tê dại, Hồ Ái Hương còn rất hưởng thụ.
Lưu Quốc Diệu nhìn vợ bị châm thành tổ ong vò vẽ, đứng bên cạnh không dám nói chuyện, thậm chí không dám thở mạnh, sợ quấy rầy Lục Hướng Noãn đang châm cứu, đâm phế vợ anh ta.
Mười phút sau, cuối cùng Lục Hướng Noãn cũng dừng tay.
Mãi đến lúc này, Lưu Quốc Diệu mới dám nói chuyện: “Hướng Noãn, như vậy… Phải châm cứu bao lâu?”
Lục Hướng Noãn xoa bả vai hơi chua xót nói: “Khoảng nửa tiếng.”
Huyệt vị châm cứu hôm nay một là an thần tĩnh tâm, hai là thanh trừ độc tố còn sót lại trong cơ thể.
Còn triệu chứng khó mang thai của Hồ Ái Hương, còn phải tạm hoãn mấy ngày, bởi vì dược liệu cần cô còn chưa chuẩn bị đủ.
Dưới nôn nóng chờ đợi của Lưu Quốc Diệu, nửa tiếng cuối cùng cũng trôi qua.
Lục Hướng Noãn rút kim ra, dặn dò anh ta những việc cần chú ý rồi dẫn Hoắc Cảnh Xuyên về nhà.
Nhưng mà sau khi Lục Hướng Noãn rời đi, Lưu Quốc Diệu đã bị Hồ Ái Hương ép buộc uống sạch bát thuốc kia.
Sau khi về nhà Lục Hướng Noãn tắm rửa xong, cũng không nóng lòng ngủ, mà ngồi dưới đèn nghĩ tên.
Tối nay cô nhất định phải nghĩ ra được tên, cách Lưu Thúy gọi điện đã qua mấy ngày.
Không thể lại kéo dài.
Hoắc Cảnh Xuyên tắm rửa xong trở về thì thấy vẻ mặt vợ anh nghiêm túc dựa vào bàn cúi đầu suy tư, mới tắm rửa xong tóc buông xõa sau người, ướt đẫm còn nhỏ nước, áo cũng ướt đẫm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận