Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 138: Dọa sợ

Mình trông đáng sợ như vậy ư?
Dọa bọn họ chạy đi hết?
Không phải chứ, hiện giờ cơ thể mình đẹp hơn lúc mới uống thuốc rất nhiều, có lẽ thêm một tuần nữa sẽ khôi phục như ban đầu.
Tuy cô từng trải qua sóng to gió lớn, cũng không nghĩ ra được vì sao bọn họ lại làm như vậy.
Nhưng mà không đợi cô nghĩ kỹ, thì nghe thấy sau lưng có người nói chuyện.
Cô quay đầu lại nhìn, trực tiếp bị dọa sợ.
Thật nhiều người, trên tay còn cầm gậy gộc xẻng hung ác nhìn cô, ước gì có thể ăn cô.
“Bà nội, chính là người này, người này tới thôn chúng ta trộm đứa bé.” Vương Cẩu Đản kéo bà nội mình, sau đó dùng tay chỉ Lục Hướng Noãn.
Sau khi đứa bé nói xong còn không quên dùng tay lau sạch nước mũi, dáng vẻ y như tranh công nhìn bà nội mình.
Lần này cậu bé quá thông minh, đợi bắt được tên ăn trộm trẻ con, có lẽ bà nội sẽ vui vẻ cho cậu bé ăn trứng gà.
Nghĩ tới được ăn trứng gà ngon, khóe miệng còn có nước dãi chảy ra.
Lục Hướng Noãn nghe lời đứa bé nói trên trán có một đám quạ đen bay qua, chỉ sợ đây là chuyện xấu hổ nhất kể từ khi cô sinh ra tới nay.
Nếu học trưởng ở đây mà nói, chắc chắn sẽ cười cô.
Nhưng mà cô không thể ngồi yên đợi chết, bởi vì nhìn tư thế của bọn họ, nếu cô lại không nói lời nào biện minh thay mình, vậy thì cái xẻng kia sẽ đập về phía cô.
Đến lúc đó trán bị đập ra thành cái động, sẽ ầm ĩ ra mạng người.
Bởi vì cho dù là lúc nào, đám buôn người luôn khiến người ta cảm thấy căm ghét, chính vì bọn họ làm chuyện táng tận lương tâm, thương thiên hại lý, làm hại nhiều gia đình xa cách nhau.
“Cháu là thanh niên trí thức mới tới hôm nay, thật sự không phải người trộm đứa bé, mọi người hiểu lầm rồi.” Lục Hướng Noãn gân cổ lên kêu, chỉ sợ bọn họ không nghe được.
Mọi người đang cầm công cụ trên tay nghe thấy thế lập tức dừng lại, ông nhìn sang tôi, tôi nhìn sang ông, cũng không tìm được nguyên do.
Nhưng mà không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ khiến người vô tội bị thương, đến lúc đó xong đời.
Nhưng mà hai ngày nay nghe đại đội trưởng nói trong đội bọn họ thật sự có một đám thanh niên trí thức tới, chẳng qua bọn họ chưa gặp.
“Hôm nay khi đại đội trưởng dẫn chúng cháu trở về, trong mọi người hẳn là có người từng gặp, lúc đó cháu ở trên xe bò. Nếu không có ai thấy thì có thể gọi đại đội trưởng tới, ông ấy có thể chứng minh cháu trong sạch.” Lục Hướng Noãn thấy bọn họ vẫn không tin lời cô nói, thì bắt đầu tăng hỏa lực.
Đáng chết, sớm biết sẽ như vậy hôm nay cô đã không ra cửa.
“Lúc ấy tôi không thấy cô gái này trên xe mà.” Vương Nhị Cẩu gãi đầu, nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn một lúc lâu, cũng không nhớ tới hôm nay mình từng thấy người này trên xe bò.
Một câu trực tiếp đẩy bầu không khí mới hòa hoãn lại lên cao nhất, ánh mắt bọn họ nhìn Lục Hướng Noãn y như nhìn tên trộm đứa bé, ước gì có thể đánh chết cô.
“Vừa rồi tôi tắm rửa thay quần áo, có lẽ không nhận ra cũng rất bình thường, nếu mọi người không tin thì gọi đại đội trưởng tới đi.” Có lẽ là người này bị mù, cô to như thế mà không thấy, nhưng mà cô không thể nói câu này ra.
Cuối cùng Lục Hướng Noãn thở dài một hơi, lười phí miệng lưỡi với bọn họ, bởi vì thật sự không thể giải thích được với bọn họ, hơn nữa cô đâu giống tên buôn người.
Không giống một chút nào, bây giờ cô từ chối nói chuyện, sau đó đợi đại đội trưởng tới trả lại trong sạch cho cô.
Mọi người nghe cô nói như thế thì cảm thấy có lý, vì thế phái người chạy tới nhà đại đội trưởng gọi người, mà bọn họ thì canh giữ ở đây.
Nhỡ đâu thật sự là trộm đứa bé thì không thể để cô chạy mất, đến lúc đó đưa cô tới huyện thành còn có thể lấy được 2.5 cân lương thực.
Nhưng Vương Cẩu Đản sốt ruột, nhìn thấy bọn họ đều không ra tay lo lắng trứng gà của cậu bé bay mất, thì giữ chặt cánh tay của bà nội, chỉ vào Lục Hướng Noãn nói cô là tới bắt cóc bọn họ.
Lục Hướng Noãn bị đứa bé này làm cho tức giận đầu ong ong, cô mà bắt cóc đứa bé sẽ không bắt cóc đứa bé này, bẩn giống y như chui từ trong vũng bùn ra.
Đang định suy nghĩ có nên cho đứa bé này hút giáo huấn tuổi thơ, khiến đứa bé này biết lời nói không thể nói bậy hay không thì có người gọi đại đội trưởng tới, chỉ trong nháy mắt tưới diệt ý nghĩ trong đầu cô.
Đợi khi nào cô rảnh sẽ thu thập đứa nhóc này, hôm nay tha cho cậu nhóc này trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận