Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 710: Bị tát hai cái

Chuyện này khiến Vương Hiểu Linh rất ngượng ngùng: “Anh tới thật à?”
“Đương nhiên, nhanh cầm lấy đi, nếu lần trước không có cô, có lẽ đã không tìm được lương thực.” Vương Giải Phóng nhét lương thực vào trong lòng Vương Hiểu Linh.
Không biết vì sao, Vương Giải Phóng cảm thấy thanh niên trí thức đen trước mặt vô cùng đẹp.
Rõ ràng trông đen thui, nhưng mà vẫn dễ coi.
Vương Giải Phóng càng nghĩ hơi thở càng dồn dập hơn, gương mặt đỏ bừng tới lỗ tai.
“Đồng chí Vương, anh sao thế, sao mặt đỏ như vậy?”
Vương Hiểu Linh ôm lương thực trong lòng nhìn Vương Giải Phóng trước mắt, trong lòng dấy lên chút quan tâm.
… Ừm… Hoàn toàn là nể mặt lương thực…
Nghe Vương Hiểu Linh hỏi như vậy, Vương Giải Phóng nói chuyện cũng trở nên lắp bắp:
“… Không… Không có gì…”
“Vậy được rồi, anh ở đây đợi tôi, tôi sẽ trở về nhanh thôi.” Vương Hiểu Linh nói xong thì ôm lương thực tung ta tung tăng về phòng.
Mà Vương Giải Phóng nhìn bóng dáng của Vương Hiểu Linh, cảm thấy vô cùng đáng yêu.
“Cho anh, đây là chúng tôi nhặt trên núi, đều là mấy thứ không đáng giá tiền, nhưng mà trong huyện thành hẳn là không có. Anh mang về cho người nhà ăn đi, khá ngon.” Vương Hiểu Linh nói xong thì đưa túi trong tay cho Vương Giải Phóng.
Trong túi chỉ có ít hạt dẻ, hạt phỉ, nấm khô…
“Cảm ơn… Cô.”
“Tôi còn phải cảm ơn anh ấy chứ, nếu không còn việc gì mà nói, vậy tôi đi về trước đây.”
Vương Hiểu Linh đứng bên ngoài rất lạnh, vẫn luôn xoa tay nhỏ.
“Vậy cô nhanh trở về đi, trời lạnh, sẽ bị đông lạnh mất…”
Vương Giải Phóng còn chưa nói xong, Vương Hiểu Linh đã quay đầu rời đi.
“Chuyện đó, thanh niên trí thức Vương, cô đợi một lát.”
“Còn có việc gì sao?” Vương Hiểu Linh nghe thấy Vương Giải Phóng gọi cô ấy, vội vàng quay đầu lại.
Vương Giải Phóng nhìn gương mặt Vương Hiểu Linh, ma xui quỷ khiến nói: “Thanh niên trí thức Vương, tôi muốn hỏi cô có đối tượng chưa?”
“Lưu manh.”
Vương Hiểu Linh nghe anh ta nói như vậy, không nói hai lời tiến lên tát Vương Giải Phóng hai cái, sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.
Chỉ để lại Vương Giải Phóng che mặt vẻ mặt khổ sở lẩm bẩm: “Tôi cũng chưa nói gì mà, sao vô duyên vô cớ bị tát như vậy.”
“Sao lại tức giận như vậy?” Đàm Phượng Kiều nhìn ra được Vương Hiểu Linh không thích hợp, nhanh chóng xuống giường đất hỏi.
Mà Lý Bình thân là chị em tốt của Vương Hiểu Linh, cũng không cam lòng lạc hậu chạy tới trước mặt Vương Hiểu Linh, đôi mắt tò mò nhìn cô ấy.
“Gặp phải một tên lưu manh.”
Vương Hiểu Linh nói xong, thì xách túi lương thực Vương Giải Phóng cho cô ấy ra ngoài.
“Lưu manh?”
“Người bên ngoài sao?”
Đàm Phượng Kiều và Lý Bình trăm miệng một lời nói, nhưng mà Vương Hiểu Linh đã đi không thấy bóng dáng.
Vương Giải Phóng không làm gì còn bị ăn hai cái tát ấm ức đạp xe rời đi.
Vương Hiểu Linh ra ngoài thì thấy Vương Giải Phóng đã đạp xe đi xa, nhanh chóng dùng hết sức lực của mình đuổi theo.
“Anh đợi đã.” Vương Hiểu Linh bực tới mức lười gọi tên anh ta.
Vương Giải Phóng nghe thấy sau lưng có người gọi anh ta, quay đầu lại nhìn phát hiện là thanh niên trí thức đen, thì nhanh chóng dừng lại, trên mặt tràn ngập kinh ngạc vui mừng:
“Sao cô lại tới đây?”
Vương Hiểu Linh mệt đến mức thở hổn hển, nhưng mà không quên chuyện chính.
“Anh cầm đồ của mình đi đi, tôi không cần.” Vương Hiểu Linh nhét lương thực vào trong lòng Vương Giải Phóng, sau đó xách thổ sản trong giỏ xe anh ta đi.
Nhưng mà trước khi đi, Vương Hiểu Linh còn không quên trừng Vương Giải Phóng một cái:
“Hạ lưu.”
Vương Giải Phóng bị Vương Hiểu Linh mắng khóc không ra nước mắt.
Rõ ràng anh ta nghe chị dâu, tự mình hỏi cô ấy, kết quả kẻ lưu manh còn chưa đủ, còn hạ lưu.
Anh ta thực sự oan quá.
Vương Hiểu Linh tiến vào phòng, Đàm Phượng Kiều và Lý Bình kéo cô ấy hỏi có chuyện gì.
Đám thanh niên trí thức mới ở trên giường đất ngửi được bát quái, cả đám dựng lỗ tai về bên Vương Hiểu Linh.
Vương Hiểu Linh vừa định mở miệng nói với bọn họ, kết quả liếc thấy đám thanh niên trí thức mới, vốn dĩ đang tức giận nên cô ấy xả cơn tức:
“Các người nhàn rỗi quá có phải hay không.”
Đám thanh niên trí thức mới đều biết Vương Hiểu Linh không dễ chọc, cho nên cả đám héo rũ.
Lúc này Vương Hiểu Linh mới quay đầu nói nhỏ vào tai Đàm Phượng Kiều và Lý Bình, Vương Giải Phóng chơi lưu manh.
Cuối cùng còn không quên nói một câu: “Các cô nói xem, có phải anh ta có bệnh hay không.”
Lý Bình và Đàm Phượng Kiều nghe xong lời Vương Hiểu Linh nói, biểu cảm của hai người một lời khó nói hết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận