Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 849: Sầu

Mà cô thì về phòng bếp chuẩn bị đồ ăn buổi tối hôm nay.
Binh sĩ dưới tay Hoắc Cảnh Xuyên đều đầu 20, dựa vào hiện đại thì đang ở độ tuổi đi học đại học.
Nhưng mà thời buổi hiện giờ gánh nặng bảo vệ quốc gia quá lớn, huấn luyện không biết ngày đêm, không kêu khổ không sợ mệt.
Không có bọn họ mà nói, đâu có cuộc sống hạnh phúc như bây giờ, nếu cho Lục Hướng Noãn nói mà nói, bọn họ mới là người đáng yêu nhất trên đời này.
Lục Hướng Noãn nhìn phòng bếp một lát, phát hiện trong nhà không có nhiều đồ ăn.
Lúc trước khi hai bọn họ tới đây, đống thịt khô gà khô mang theo đều ăn không ít, còn có trứng gà, cũng chỉ có 10-20 quả.
Ngoại trừ mấy thứ này cũng chỉ có ba quả cà chua, hai quả dưa chuột, một ít rau xanh, một ít tảo tía, còn có mấy quả trứng vịt Bắc Thảo cô tự làm.
Lục Hướng Noãn nghĩ tới lượng ăn của mấy người bên ngoài, mấy cậu nhóc choai choai, ăn nghèo ông già, trừ Hoắc Cảnh Xuyên, phải có mười người, đồ ăn trong nhà căn bản không đủ ăn.
Trong lúc nhất thời, Lục Hướng Noãn cảm thấy hơi phát sầu.
Nếu hôm nay Lục Hướng Noãn nói với cô trước, nói hôm nay sẽ đào giếng, buổi sáng cô đã đến huyện thành mua đồ ăn.
Hiện giờ đến huyện thành mua cũng không mua được gì, huống chi lái xe đi lái xe về nấu cơm cũng đã muộn.
Hai ngày này cơ bản là Hoắc Cảnh Xuyên nấu cơm, trong nhà có đồ ăn gì anh đều biết rõ, Lục Hướng Noãn căn bản không có biện pháp lấy đồ ăn ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Lục Hướng Noãn phát sầu kể từ khi đến niên đại này, còn là phát sầu vì buổi tối ăn gì.
Nhưng mà rối rắm của Lục Hướng Noãn, rõ ràng là Hoắc Cảnh Xuyên đang làm việc trong sân không biết.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn mọi người đang bận việc nói: “Đi rửa tay đi, tới đây ăn bánh sơn tra chị dâu làm.”
Vừa nghe ba chữ bánh sơn tra, đám Lưu Học Kim lập tức nghĩ tới kẹo hồ lô ăn hôm qua, nuốt nước bọt theo bản năng, đôi mắt nhìn chằm chằm bánh sơn tra trong tay Hoắc Cảnh Xuyên.
Không cần nghĩ cũng biết ăn ngon, hơn nữa đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói tới bánh sơn tra.
Vương Chí Cường đạp chân Hứa Đạt Nhạc bên cạnh, nói: “Còn đứng ngốc làm gì, còn không nhanh đi rửa tay. Vợ của đoàn trưởng nhà các cậu làm bánh, ăn rất ngon.”
Ngày hôm qua anh ta ăn một miếng, đến bây giờ còn nhớ mãi không quên, thứ như sơn tra có ở khắp nơi trên núi, thậm chí chín thối rơi xuống đất cũng không có người ăn, bị chim mổ.
Chủ yếu là thứ này vị chua không kéo dài, còn khai vị, ăn thứ này ăn uống càng ngon miệng.
Thời buổi này ăn uống tốt cũng không phải là chuyện tốt, dù sao bọn họ ăn không đủ no, nếu lại khai vị, vậy thì trong bụng sẽ càng đói.
Cho nên đống sơn tra trên núi ngoại trừ mấy đứa bé thèm ăn sẽ hái ăn ra, thì không có người khác ăn.
Vương Chí Cường vốn muốn bảo vợ anh ta đi theo học, rảnh rỗi làm cho mấy đứa bé trong nhà ăn, tim đồ ăn ngon, dù sao sơn tra sau núi không tốn tiền.
Kết quả nghe vợ nói thứ này tốn rất nhiều đường trắng, Vương Chí Cường lập tức đánh mất ý nghĩ này.
Với điều kiện của nhà anh ta, vẫn nên để đám trẻ chịu khổ trước vậy, đợi sau này trong nhà giàu có lại nói.
Đồng thời Vương Chí Cường cảm thấy vô cùng áy náy.
Dù sao hai vợ chồng Hoắc Cảnh Xuyên vừa tặng kẹo hồ lô vừa tặng bánh sơn tra cho nhà anh ta, con trai út của anh ta tới một chuyến cũng trong túi trong tay đầy đồ ăn.
Vương Chí Cường tính toán đợi mấy ngày nữa tiền trợ cấp của anh ta phát, đến lúc đó mời hai vợ chồng Hoắc Cảnh Xuyên tới nhà ăn cơm, cũng coi như bày tỏ chút tâm ý với hai vợ chồng bọn họ.
Đám Lưu Học Kim ngượng ngùng nhìn thoáng qua Hoắc Cảnh Xuyên, nhanh chóng đi rửa tay ăn.
Nhưng mà mỗi người chỉ dám ăn một miếng, không dám lấy nhiều, sợ ăn nghèo đoàn trưởng của bọn họ.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Cảnh Xuyên lên tiếng, mấy người mới ăn hết bánh sơn tra trong đĩa.
Nhìn đĩa trống rỗng, đám Lưu Học Kim hơi ngượng ngùng sờ đầu, Vương Chí Cường bị dáng vẻ của bọn họ chọc cười.
“Mấy cậu còn lề mề làm gì, ăn xong rồi thì nhanh làm việc đi.”
Vương Chí Cường vừa dứt lời, đám Lưu Học Kim lập tức vung xẻng bắt đầu đào đất.
Lúc này chè đậu xanh của Lục Hướng Noãn cũng nấu xong, cô múc chè đậu xanh ra, đặt trong chậu để nguội.
Ngay sau đó Lục Hướng Noãn nói một tiếng với Hoắc Cảnh Xuyên, rồi vội vã đi ra ngoài.
Lúc trước khi mới tới Lục Hướng Noãn rải ít hạt giống rau ở cửa sân, đến bây giờ chỉ mới nhú ra một chút, phải qua một thời gian nữa mới có thể ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận